Lý Duy Chính chạy đến huyện nha, hắn chuẩn bị trực tiếp đi tìm Tần điển sứ, không ngờ nha dịch lại nói cho hắn biết sáng sớm Tần điển sứ đã theo huyện lão thái gia đi Phượng Dương. Hắn lại chạy đến nhà ngục, lại biết được phụ thân cũng không có bị giam ở đó, nói cách khác phụ thân bị nha dịch bắt đi nhưng cũng không biết nhốt ở đâu? Hắn lại hỏi mấy tên nha dịch, họ đều nói không biết chuyện này.
Trong lòng của hắn càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc trong chuyện này có gì bí ẩn. Lúc này trái lại Lý Duy Chính không nôn nóng, nếu phụ thân không bị bắt giam, vậy có nghĩa là chuyện gian lận lúc thu lương chỉ là lấy cớ, bên trong ắt hẳn lại có manh mối khác.
Hắn một mực chờ đến lúc huyện nha tan ca, bèn lách mình trốn trong một cái hẻm nhỏ bên cạnh huyện nha. Ước chừng khoảng 1 nén hương, mấy người kiệu phu nâng một cái kiệu mềm đi ra từ cửa hông huyện nha, đi về phía bên này. Đây là huyện thừa Lý Miễu về phủ.
"Nhị thúc." Lý Duy Chính ngăn cỗ kiệu lại, "Có thể gặp nhị thúc nói vài câu không?"
Màn kiệu giở lên, lộ ra khuôn mặt tròn vo của Lý huyện thừa. Y nhìn thoáng qua Lý Duy Chính với vẻ đồng tình, thở dài một hơi, y đương nhiên biết Lý Duy Chính tới vì chuyện gì.
"Dừng kiệu."
Cỗ kiệu dừng lại, Lý huyện thừa chui ra khỏi kiệu, đi đến trước mặt Lý Duy Chính nói: "Án này ta thực là lực bất tòng tâm, không chỉ vậy, ngược lại ta phải nhất định né tránh án này, vì vậy ta không thể dẫn ngươi về phủ."
"Xin nhị thúc nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Duy Chính trầm giọng hỏi.
"Chuyện là thế này, sau khi thu lương xong, một phần vẫn giữ ở trong kho của huyện. Hôm qua trong huyện chuẩn bị đem lượng lương thực này mang đến phủ Phượng Dương. Trong khi vận chuyển lại phát hiện trong đó có 5 bao trấu, sau khi truy tra phát hiện mấy bao đó là do phụ thân ngươi giao lương. Sự tình rất nghiêm trong, cho nên tri huyện đại nhân hạ lệnh bắt người."
"Nhị thúc không cảm thấy trong chuyện này có sơ hở sao? Bách tính nộp lương đều phải cân từng bao, 5 bao trấu nhẹ như lông vũ, lúc đó sao không phát hiện, mà phụ thân ta còn có chứng nhận nộp lương của quan phủ."
"Vấn đề chính là ở chỗ đó." Lý huyện thừa thở dài nói: "Nếu là bình thường bách tính nộp lương đều phải cân, nhưng phụ thân ngươi mỗi năm đều là nhà giàu nộp lương đệ nhất của Lý gia thôn, hắn lại là lý trương, cho nên năm nay trong huyện ưu đãi cho hắn bỏ cân, trực tiếp nộp lương vào kho. Bây giờ thì tốt rồi, không ai nói rõ được."
Trong lòng Lý Duy Chính cảm thấy nặng nề, bỏ cân cũng có thể nói là một kiểu ưu đãi, cũng là một cái bẫy, như thế vô cùng có khả năng bị người hãm hại. Không cần phải nói, lương thực của phụ thân nhất định đã bị người đánh tráo. Hắn nôn nóng hỏi: "Nếu suy đoán phụ thân ta có tội, vì sao không đem hắn nhốt vào đại lao, hiện tại hắn ở đâu?"
"Chuyện này... chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta phải đi." Lý huyện thừa vội vàng hấp tấp chui vào kiệu, lớn tiếng ra lệnh: "Nâng kiệu!"
"Nhị thúc!"
"Bây giờ đừng gọi ta là nhị thúc, việc này là việc công, ta sẽ không làm trái pháp luật, ngươi muốn tìm thì đi tìm Dương chủ bộ đi. Vụ án này hắn là người quản."
Lý Duy Chính lạnh lùng nhìn cỗ kiệu đi xa, khi lấy tiền tựa như bôi mật ngoài miệng, nhưng khi xảy ra chuyện thì như bôi dầu đế giày. Đây chính là sắc mặt chân thực của loại quan viên như Lý huyện thừa.
Lý Duy Chính không khỏi rơi vào trầm tư, 3000 quan tiền, ưu đãi bỏ cân, tráo lương thực, bắt mà không giam giữ, những manh mối linh tinh này nối liền với nhau. Dường như hắn thấy được một cái cạm bẫy đã được thiết kế tốt. Thời gian nộp lương chính là sau 5 ngày mình tiến vào huyện nha làm việc. Nói cách khác, lúc đó đã đào xong cái bẫy này, Dương chủ bộ quản vụ án này, chẳng lẽ chuyện này do một tay Dương chủ bộ bày ra? Để trả thù mình chiếm đoạt chức vị của em vợ y, rất có thể.
Thế nhưng Lý Duy Chính vẫn cảm thấy trong đó có điểm đáng ngờ, 3000 quan tiền kia phải giải thích thế nào? Phụ thân tuyệt đối sẽ không đưa tiền cho Dương chủ bộ, mà dù có thu tiền, phải vô sự mới đúng, ngược lại sao lại giống như sự tình bị xé ra to. Trong này có chứa huyền cơ gì đây?
Xem ra chỉ có thể chờ ngày mai Tần điển sứ trở về mới nói.
Sắc trời dần đen, Lý Duy Chính tâm sự nặng nề quay về chỗ ở của mình. Hắn mở cửa, lại trông thấy một người ngồi xổm trong sân, "Ai đó?" Hắn nghiêm nghị quát.
"Lão đại, là ta!" Là thanh âm của Vương Tam Báo.
Lý Duy Chính thở dài một hơi, tức giận nói: "Đã trễ như vậy, lén lén lút lút trốn ở đây làm gì?"
"Ta vì chuyện bá phụ bị bắt mà đến."
Lý Duy Chính kinh hãi, tiến lên một bước chụp lấy cánh tay y nói: "Ngươi biết được cái gì?"
Vương Tam Báo nhìn ra ngoài một cái, thấp giọng nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta vào trong nhà nói."
Lý Duy Chính lập tức mở cửa, dẫn Vương Tam Báo vào phòng. Hắn đốt đèn lên, lập tức hỏi: "Ngươi nói đi!"
Vương Tam Báo trầm ngâm một cái rồi nói: "Chuyện này có thể liên quan đến huyện lão gia."
"Trương tri huyện?" Trong đầu Lý Duy Chính bỗng hiện lên vị tri huyện kia cả ngày đều mang vẻ bệnh hoạn, mơ hồ ngâm mình trong ấm sắc thuốc. Hắn nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết chuyện này có liên quan với Trương tri huyện?"
"Bởi vì người đi bắt phụ thân của ngươi không phải là bộ khoái thủ hạ của Tần điển sứ, mà là mấy tên tạo dịch đứng ban do Trương tri huyện trực tiếp quản."
Lý Duy Chính thở ra một hơi dài, hắn nhớ Tần điển sứ từng nói với mình, sau này sẽ từ từ minh bạch lợi hại của Trương tri huyện. Rốt cuộc hiện tại hắn đã hiểu rõ, ắt hẳn từ khi mình tiến vào huyện nha, Trương tri huyện này đã đào xong cạm bẫy cho phụ thân. Thật ra chính mình phải nghĩ tới, Lý Duy Chính hắn tiến vào huyện nha được một công việc béo bở như thế, phụ thân chỉ đưa lễ cho Lý huyện thừa với Mã sư gia, Trương tri huyện sao chịu để yên. Y đương nhiên không phải là thiện nam tín nữ, bằng không cả nhà y phải ăn không khí, huống hồ còn phải nuôi hai tên sư gia đây! Tiền từ đâu mà có?
Nếu là chuyện do tạo dịch đứng ban dưới tay y làm, tất nhiên có quan hệ trực tiếp với Trương tri huyện y. Khó trách sáng sớm y đã muốn đi Phượng Dương. Thế nhưng 3000 quan tiền kia là chuyện gì, chẳng lẽ phụ thân đưa cho Trương tri huyện mà hắn lại chê ít sao? Không có khả năng, 3000 quan tiền a! Trên thị trường đã 700 lạng bạc ròng, con số này có thể mua bao nhiêu đất, tham ô 60 lượng đã bị rút gân lột da, chỉ một chuyện nhỏ y đã thu 700 lạng bạc ròng sao có thể chê ít, không hợp logic a! Trong này chẳng lẽ còn có bí ẩn khác?
Lý Duy Chính chắp tay sau lưng đi tới đi lui, muốn làm rõ manh mối trong chuyện này, nhất định phải gặp được phụ thân. Nghĩ đến đấy, hắn quay lại hỏi dò: "Báo, ngươi biết phụ thân ta bị nhốt ở đâu không?"
"Đương nhiên ta biết!" Vương Tam Báo bỗng cười, cười giống như đắc ý vậy.
Lý Duy Chính tưởng như không tin ở tai mình, thế mà Vương Tam Báo lại biết. Hắn mừng rỡ như điên, liền vội vàng hỏi: "Phụ thân ta bị nhốt ở đâu?"
"Ngay ở bên trong miếu thành hoàng phía đông thành. Lão đại mới tới không biết, trên danh nghĩa nơi đó là chỗ giam giữ người nộp thiếu lương trong huyện, nhưng thực tế lại là nơi Trương tri huyện tạo ra để dọa dẫm người có tiền như bá phụ, nhốt vào nhà ngục cũng khó mà thả, cho nên tạm thời nhốt trong miếu thành hoàng, đưa tiền xong ắt thả người. Bên trong nha dịch canh giữ có em vợ ta, ta có thể dẫn lão đại đi, thừa dịp ban đêm gặp bá phụ một lát."
"Vậy chúng ta đi bây giờ đi." Lý Duy Chính có chút nôn nóng không nhịn nổi.
"Đợi một lát." Vương Tam Báo ngăn lại, "Hiện tại vẫn có 2 người trực ban, đợi đến sau giờ Tý chỉ còn lại một người là em vợ ta, khi đó chúng ta đi thì tốt hơn."
Lý Duy Chính nghe y nói có lý, bèn từ từ tỉnh táo lại. Hắn uống một hớp nước, bỗng lườm Vương Tam Báo một cái, cười hỏi: "Vì sao ngươi muốn giúp ta, ngươi cũng biết chức vụ này của ta nhiều nhất cũng chỉ còn lại 2 tháng. Nói trước, ta lại không có chỗ tốt gì cho ngươi."
Vương Tam Báo cúi đầu không nói, mặt của y từ từ đỏ bừng. Y ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Duy Chính nói: "Ta không phải cần ngươi báo đáp cái gì, từ nhỏ ta đã có tiếng là du côn vô lại, làm nha dịch cũng là để dễ dàng dọa dẫm bắt chẹt hơn. Mặc dù ta không phải là người tốt gì, nhưng ta bội phục những người làm quan thanh liêm chân chính. Mấy tháng nay chúng ta đều thấy rõ, ít nhất ngươi cự tuyệt hơn ngàn quan tiền, chính mình không lấy một xu bạc, nhưng lại biết thương cảm chuyện khó xử phải nuôi sống gia đình của chúng ta. Đã kiên trì nguyên tắc, lại không phải là con mọt sách, người như vậy ta lần đầu mới gặp, cho nên ta mới có thể tôn trọng ngươi xuất phát từ nội tâm. Ta cảm giác được, ngươi tuyệt đối không phải là người thường, ngươi là một người có khả năng làm đại sự, bởi vì chỉ có người làm đại sự mới có thể chống lại dụ hoặc của tiền."
Lý Duy Chính thấy y nói chân thành, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm động, vỗ vỗ bả vai y cười nói: "Thật ra ta cũng có khi tham chút ít tiện nghi, giống như tòa nhà này, tiền thuê chỉ có 300 văn. Theo ta được biết, phòng ốc nơi khác giống như vầy ít nhất cũng phải 800 văn, cái này không phải là lợi dụng chức vụ mưu việc riêng sao? Nói thật, chủ nhà nếu chỉ đòi 100 văn, ta sẽ càng cao hứng."
Vương Tam Báo bỗng cười hăng hắc, "Ngươi cho rằng ngươi chiếm tiện nghi sao? Tiền thuê của khách trọ trước cũng chỉ có 100 văn, thu ngươi 300 văn là bởi vì phải cho ngươi một bữa cơm tối."
Lý Duy Chính ngạc nhiên, "Tại sao như vậy?"
"Bởi vì căn phòng này có người treo cổ, ngay trên đỉnh đầu ngươi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK