Trời còn chưa sáng Lý Duy Chính đã bị tiếng động trong nhà đánh thức, "Là ai?" theo bản năng hắn bật dậy, nhưng lập tức đã phản ứng kịp, hẳn là người muội muội bị câm mới nhận hôm qua. Lý Duy Chính đi chân trần, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, hé ra một cánh cửa, không thấy thân ảnh Ách Muội trong sân. Bất quá hình như cửa nhà bếp đang mở, có thể thấy lờ mờ bóng mờ lắc lư bên trong. Cạnh cửa bếp chất một đống rác rưởi, âm thanh chính là truyền từ trong bếp ra, trời! Cái bếp này hắn còn chưa từng đi vào, bên trong còn ra dáng vẻ gì! Lý Duy Chính xấu hổ một hồi, không chỉ có bếp, tất cả các gian phòng còn lại đều được hắn duy trì trạng thái nguyên thủy. Thêm một người liền tăng thêm bao nhiêu chuyện!
Một bóng người gầy yếu bỗng xuất hiện ở cửa bếp, Lý Duy Chính lập tức khép nhỏ cửa sổ lại một chút, từ giữa khe hẹp chỉ thấy Ách Muội bưng một cái nồi đất cẩn thận đi ra từ trong bếp. Hình như nồi đất cực kỳ nóng bỏng, nàng đi rất chậm cũng rất cẩn thận. Không tệ, vậy mà làm điểm tâm cho mình, khóe miệng Lý Duy Chính khẽ mỉm cười, rón rén quay lại giường, rút chân lạnh ngắt vào trong ổ chăn ấm áp.
"Đinh linh!" trong phòng bỗng vang lên một hồi chuông thanh thúy. Lý Duy Chính giật nảy người, "Đinh linh linh!" tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Lúc này hắn mới phát hiện có treo một bộ nhạc ngựa, một sợi dây thừng kéo dài ra tới ngoài cửa, dây thừng được giật theo tiết tấu làm nhạc ngựa phát ra từng chuỗi âm thanh êm tai. Lý Duy Chính chợt nhớ bộ nhạc ngựa kia là do người thuê nhà trước kia để lại trong phòng chứa đồ linh tinh. Hắn không khỏi cười, tiểu nha đầu này thật thông minh, thế mà dùng cách này để đánh thức mình. Chỉ là mình không biết nàng vào phòng lúc nào mà treo bộ lục lạc này lên.
"Đồng hồ báo thức bằng tay" liên tục reo vang, ép buộc hắn dù không muốn rời giường cũng không thể cáo biệt cái chăn ấm áp, "Được rồi, ta dậy đây!" Tiếng chuông ngừng lại, Lý Duy Chính đành phải mặc quần áo vào, mang dáng vẻ ngái ngủ bước chầm chậm ra cửa, tình hình trước mắt khiến hắn hơi ngây dại. Chậu than đang cháy đượm, tia lửa bắn ra lốp ba lốp bốp, đồ vật tạp nhạp trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, trên bàn đặt một cái thố sứ, hơi nóng lượn lờ thoát ra từ khe hở dưới cái nắp. Bên cạnh thố sứ có một bộ bát đũa, chuyện làm hắn kinh ngạc là có một chậu nước rửa mặt nóng hôi hổi trước mắt, "Cái này..." vốn đã quen cuộc sống độc thân nên Lý Duy Chính lại hơi không thích ứng. Hắn tìm kiếm Ách Muội khắp nơi, nàng lại trốn vào trong phòng, đang vụng trộm nhìn về phía này, thấy Lý Duy Chính đang tìm nàng, nàng cúi đầu chậm rãi đi ra.
Tiểu nha đầu đã có chút khác biệt so với hôm qua, mặc dù vẫn còn gầy yếu, nhưng dường như trên mặt lại có thêm một tia sáng, lưng cũng thẳng hơn.
"Sớm nhỉ!" Lý Duy Chính thoải mái duỗi cái lưng một cái, bình tĩnh đón nhận mọi chuyện trước mắt. Mặc dù hắn nhận Ách Muội làm muội muội của mình, nhưng tình cảm huynh muội kiểu này không phải chỉ cần danh xưng liền có thể quyết định mà cần thời gian để bồi dưỡng. Hiện tại tất cả việc làm của nàng cũng không phải là quan tâm của muội muội đối với huynh trưởng, cũng không phải là một kiểu báo ân mà là biểu hiện của sự sợ hãi bản thân bị đuổi đi.
"Đến đây, cùng ăn điểm tâm đi!" Lý Duy Chính rửa mặt xong, lấy một cái chén nhỏ, múc thêm một chén cháo nữa cho nàng. Ách Muội cúi đầu ngồi đối diện hắn, ánh mắt cũng không dám đối mặt với hắn. Lý Duy Chính tiện tay lấy một cái hũ nặng trĩu trên bệ cửa sổ, đưa cho nàng cười nói: "Trong này là một ít tiền lẻ, ước chừng khoảng 3-4 quan. Xế chiều mỗi ngày sẽ có người bán đồ ăn cạnh bờ sông trước cửa nhà chúng ta, ngươi đi mua một ít đồ ăn đi! Từ hôm nay trở đi, chúng ta tự nấu cơm, ta đi quán rượu mang thức ăn về."
Ách Muội bưng chén khẽ gật đầu. Hai người lại không còn lời gì để nói, bầu không khí trên bàn cơm hơi ngột ngạt. Lúc này Lý Duy Chính bỗng có cảm giác Ách Muội đang nhìn trộm hắn. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một suy nghĩ bướng bỉnh. Mí mắt hắn giật một cái, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng chằm chằm. Ách Muội tâm hoảng ý loại một hồi, đầu dường như vùi xuống dưới bạn, Lý Duy Chính cười ha hả một tiếng, buông chén xuống rồi đi ra ngoài cửa.
"Ta đi trực đây." Thật xa còn nghe hắn dặn dò vào trong sân: "Ta sẽ cho người tới sửa cái cửa này, còn trong phòng ngươi bị dột ta cũng sẽ cho người đến thay ngói. Không có việc gì ngươi hãy ở nhà, đừng ra ngoài chạy lung tung." Lúc hắn nói xong câu cuối, âm thanh của hắn đã ra đến đường cái.
Ách Muội ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa. Bất tri bất giác, trong mắt nàng chứa đầy nước mắt.
......
Mặc dù thu nhận Ách Muội nhưng không có nghĩa chuyện của nàng đã xong, nàng không có hộ tịch, còn phải nghĩ cách làm hộ tịch cho nàng. Chế độ hộ tịch của triều Minh cực kỳ nghiêm ngặt, đại đa số người là dân tịch phổ thông, ngoài ra còn có quân tịch, tượng tịch(*). Trong dân tịch lại chia ra các loại hộ tịch đặc thù như tăng, đạo, nhạc, âm dương v.v... Lý Duy Chính có văn tự bán mình của Ách Muội, tên tuổi là do giáo phường đặt là Tạp Nô 23. Đây thật ra là một cái số hiệu, là nô lệ làm việc vặt số 23, cột ghi nơi sinh trống không, bị bán vào giáo phường năm 9 tuổi, chưa tới nửa năm lại bán cho một cửa hàng đậu hũ. Năm nay nàng 13 tuổi, nếu không có hộ tịch e là sẽ có hậu hoạn. Đối với dân chúng bình thường thì thay đổi hộ tịch rất khó, nhưng Lý Duy Chính đã lăn lộn ở tầng dưới chót của kim tự tháp quyền lực gần 3 tháng thì việc này cũng không khó, ngược lại dễ hơn nhiều, thẩm tra cũng không nghiêm ngặt. Hắn chỉ cần mang khế ước bán thân đến huyện nha là được, bình thường là trở lại nguyên tịch, nếu không có nguyên tịch thì cần làm lại tên mới, hộ thiếp. Chỗ tốt của việc hắn làm việc ở nha môn chính là không cần đi kiểm chứng nguyên tịch của Ách Muội, có thể dàn xếp trực tiếp làm dân hộ. Những chuyện này cũng không cần hắn ra tay, bọn thủ hạ sẽ tự giúp hắn làm thỏa đáng.
Lý Duy Chính đến huyện nha khoảng giờ Mão. Hôm nay hắn cũng không có lòng đi tuần tra, lập tức đi tìm Vương Tam Báo nói: "Cô bé hôm qua ta đã nhận làm em gái, hôm nay ta muốn làm hộ tịch mới cho nàng, ngươi có làm được không?"
"Em gái?" Vương Tam Báo cười đầy vẻ ám muội, "Lão đại muốn làm hộ tịch cho em gái, ta đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực. Chỉ có điều tốt nhất lão đại phải cho ta biết em gái của chúng ta muốn lấy họ gì mới được."
"Đánh rắm!" Lý Duy Chính quất một cái lên ót của hắn, cười mắng: "Cái gì gọi là em gái của chúng ta, lão từ là người một nhà với ngươi hay sao? Nhanh đi hỏi một chút xem lúc nào có thể làm thỏa đáng, có sai sót gì coi chừng ta lột da của ngươi."
"Cam đoan chiều nay sẽ có tin tức." Vương Tam Báo chạy nhanh như một làn khói, xa xa còn nghe tiếng như chiêng bể của hắn hát lanh lảnh: "Cô em gái này không phải cô em gái kia, cô em gái này trên giường hôn nha!"
"Tên lưu manh này", Lý Duy Chính cười lắc đầu, bất quá Vương Tam Báo nói có lý, trước hết phải hỏi Ách Muội muốn họ gì, có lẽ nàng còn nhớ cha mẹ của mình đây.
Thời gian vẫn còn sớm, Lý Duy Chính lại đi tìm thợ mộc cùng thợ xây, lại đi dò xét một vòng bốn phía, chớp mắt đã đến trưa, hắn nhớ đến chuyện hộ tịch, bèn nhanh chóng trở về nhà. Trong nhà rất náo nhiệt, thợ mộc sửa xong cửa đã đi về, một cái thang cao cao dựng lên mái hiên, 4-5 người thợ xây đang bận rộn trên nóc nhà, 2 người khác dọn dẹp rác rưởi phía dưới. Trong sân khắp nơi bừa bộn.
Lý Duy Chính thấy trong sân có một cái bàn nhỏ, trên bàn có 5-6 cái chén. Ách Muội đang mang một cái ấm trà rót nước vào chén, thấy hắn trở về, trong mắt Ách Muội dâng lên vẻ kinh hỉ, tiến lên đón, ra dấu ăn cơm, ánh mắt sáng tỏ nhìn hắn chăm chú.
Lần thứ nhất Lý Duy Chính thấy trên mặt nàng có nét cười. Trong lòng hắn mười phần mừng rỡ, khẽ mỉm cười nói: "Trong nha môn ta đã nếm qua một ít, ta trở về để hỏi ngươi một chuyện." Hắn thấy xung quanh không người, bèn hạ giọng nói: "Ta muốn đăng ký hộ tịch cho ngươi, muốn hỏi ngươi họ gì."
Trong mắt Ách Muội ảm đạm một hồi, nàng cúi đầu xuống hồi lâu không tỏ thái độ. Lý Duy Chính thấy thần sắc nàng ưu sầu, biết nàng nhớ tới cha mẹ an ủi nàng nói: "Bằng không ngươi cũng lấy họ Lý đi!"
Ách Muội lắc đầu, tìm một nhánh cây viết trên mặt đất một chữ "Quách". Lý Duy Chính thấy nét chữ đẹp đẽ của nàng, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết chữ sao?"
Ách Muội lại viết lên mặt đất: "Có đọc sách mấy năm."
Lý Duy Chính đại hỉ, "Vậy cũng không cón gì tốt hơn, về sau chúng ta liền dùng chữ để nói chuyện."
"Họ Quách." hắn trầm ngâm một chút lại hỏi: "Ngươi tên gì, có thể nói cho ta biết không?"
Ách Muội do dự thật lâu, cuối cùng viết lên mặt đất 2 chữ: "Thiến Thiến".
"Quách Thiến Thiến." Lý Duy Chính đọc tới đọc lui 2 lần, hắn cảm thấy dường như cái tên này không giống nữ tử bình thường, hắn vội vàng cười nói: "Ta đang nghĩ cái tên Ách Muội này không hay lắm, về sau ta liền gọi ngươi là Thiến Thiến."
Ách Muội khẽ lắc đầu, nàng lại viết lên mặt đất 2 chữ "Ách Muội", vừa chỉ chỉ chính mình.
"Vậy được rồi! Nếu ngươi thích, sau này ta vẫn gọi ngươi là Ách Muội." Lý Duy Chính cười đập cánh tay nàng một cái, "Ta về nha môn đây, nơi này giao cho ngươi."
Khi Lý Duy Chính đụng phải cánh tay nàng, thân thể của nàng hơi run một cái, nhưng lại không né tránh. Nàng lại viết 3 chữ: "Chờ một chút"
Nàng chạy đi rót một chén trà đưa cho hắn, Lý Duy Chính cuống quýt nhận lấy, uống một hớp cạn. Ách Muội thấy hắn uống thoải mái, không khỏi hé miệng cười một tiếng. Nụ cười đầy nét mắt ngọc mày ngài, đâu còn có vẻ nô lệ ti tiện, đâu ra vẻ bé gái gầy yếu như hạt đậu, rõ ràng là một tiểu thư khuê các khí chất ưu nhã. Cho dù cái khí chất ung dung của nàng chỉ thoáng qua nhưng Lý Duy Chính vẫn ngây dại.
Hắn bỗng buông bát xuống luôn miệng nói: "Tốt, ta phải đi về nha môn đây, tiền công của bọn hắn ta đã trả, người không cần quan tâm."
Lý Duy Chính rời chỗ ở bướ nhanh về phía nha môn. Trên đường đi, trong đầu không sao xua được dáng vẻ của nàng lúc cười một tiếng, trong lòng hắn tràn đầy ngờ vực, rốt cuộc Ách Muội là ai?
Đến cửa nha môn, Vương Tam Báo đã đợi hắn ở đó, "Lão đại, lão Tiền làm hộ tích nói mười ngày sau vừa có một lần cuối cùng trong năm, hắn muốn hỏi người thoát nô muốn trở về nguyên tịch hay làm mới hộ thiếp."
"Đương nhiên là làm mới hộ thiếp, còn phải làm dân tịch phổ thông." Lý Duy Chính lấy tờ giấy viết danh tự Quách Thiến Thiến đưa cho hắn, nhưng lại chợt nhớ một chuyện, muốn làm dân tịch phổ thông mới phải có đất đai nhà cửa các thứ, mà chính mình với Ách Muội không có gì cả. Chuyện này phải về thương lượng với phụ thân một chút.
"2 ngày nữa đi! Ta phải về quê trước một chuyến."
--------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) Hộ tịch của thợ thủ công
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK