Không ai có thể nghĩ đến sự nguy hiểm của cuộc chiến này. Giữa những người ở đây, chỉ có trong chiến đấu hai người mới hiểu được, thời khắc mấu chốt của cuộc chiến đã xuất hiện ngay lần đầu tiên giao phong.
Gã cầm đầu bởi vì khi mới gặp gỡ đối thủ bị màn xuất hiện như thiên uy phối hợp làm cho hoảng sợ. Tưởng rằng thật là thiên thần hạ phàm cho nên công kích xuất ra một kiếm phi thường bối rối. Hơn nữa không có mục đích, chém ra một kiếm căn bản chỉ là tiềm thức phản ứng, trừ bỏ không khí cái gì cũng không có chém trúng!
Bởi vì công kích thứ nhất sai lầm, cho nên làm cho gã rơi vào trong phạm vi công kích của Tiểu Cường, liên tục hai lần lọt vào phạm vi công kích, vì để thoát khỏi khốn cảnh, sau đó bất đắc dĩ ... Gã liên tục hai lần bộc phát ra đấu khí trong cơ thể, bởi vì đấu khí tiêu hao quá lớn, hơn nữa tần suất quá cao, làm cho gã trong lúc nhất thời hoàn toàn không còn chút khí lực.
Bất quá, mặc dù như thế... Gã cũng vẫn thành công bức lui Tiểu Cường. Vì chiếm lấy cơ hội sinh tồn của chính mình, chỉ cần rời xa khỏi hơn mười thước, vậy gã sẽ an toàn. Chỉ cần lấy trở lại khí lực, như vậy mặc dù là tay không, gã cũng có thể bóp chết hai kẻ hỗn đản này!
Có rất nhiều thứ có thể giả mạo, chỉ có một thứ là giả mạo không được, đó chính là hơi thở. Một cao thủ giả trang thấp thủ rất dễ dàng, nhưng là một kẻ thấp thủ muốn giả dạng thành cao thủ, vậy càng lại gần như khó có khả năng. Cái gì cũng có thể sai, nhưng là trực giác của vũ giả sẽ không phạm sai lầm, mặc dù hoang đường, nhưng lại trăm lần thử đều không sai!
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên chiến trường, đặt ở trên người nhân mã hai bên đang kịch liệt chiến đấu. Không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện tham gia, thật sự là thời gian quá ngắn, chỉ là trong khoảng thời gian quá ngắn, thắng bại đã gần như được quyết định, trên thực tế... Này vốn chỉ là chuyện của hai lần công kích, lấy tốc độ công kích của Tiểu Cường, cũng chỉ là hai ba giây thời gian mà thôi!
Cùng lúc đó, nữ tử đang quỳ ngồi bên cạnh thi thể không đầu kia, hai tay cầu khẩn ôm ở trước ngực, nhìn chiến đấu hai phương không ngừng cầu khẩn, bất quá... Nàng cầu khẩn không phải thắng bại, trong tâm chí của nàng thiên thần cùng người chiến đấu, như thế nào có thể có gì để lo lắng đây chứ?
Cùng mọi người ở đây giống nhau, nữ tử đó vẫn không cách nào nhìn ra sự ảo diệu của thế cục. Tại trong mắt của nàng và những người khác, người cầm đầu vẫn bị đánh vô cùng chật vật, một bộ dáng rất muốn chạy trốn. Mà từ đầu đến cuối, thiên thần tuổi còn rất trẻ kia một thân ngạnh bì chiến giáp, đang đứng ở trên lưng đại hạt tử, chỉ là bắt tay khoát lên trên chuôi kiếm, ngay cả một lần công kích cũng không có! Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần hắn vừa ra tay, hết thảy sẽ phải kết thúc!
Nhưng mà, mặc dù mọi người tại hiện trường đều nghĩ như vậy! Bất quá chuyện thật sự sẽ giống như bọn họ tưởng tượng sao?
Không cần hoài nghi, tại sau lúc mọi người nhìn kỹ lại thì, vừa có một đạo tiếng sét đánh ngang trời. Phía sau đó là một người trẻ tuổi chợt hiện lên, trong lúc nhất thời, lấy người trẻ tuổi làm trung tâm, nửa trên bầu trời phía sau, mãnh liệt nhấp nhoáng triệu vạn đạo thiên lôi màu tím, đầy trời màu tử sắc thiên lôi ánh sáng làm cho nổi bật. Nữ tử đó rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt thiên thần kia, cùng với ánh sáng tự tin trong đôi mắt lóng lánh của hắn!
Nhìn khuôn mặt trắng nõn nhưng lại góc cạnh rõ ràng, phảng phất giống như pho tượng, từ từ ấn sâu vào lòng nàng. Nàng biết có lẽ cả đời này đừng nghĩ đến sẽ quên đi khuôn mặt này, không bao giờ quên cho được ánh mắt tự tin kia! Đừng nghĩ quên khuôn mặt tuổi trẻ đầy tang thương này. Là thiên thần a! Chính là đây sao?
Ầm ầm...
Một tiếng ầm ầm chợt nổ vang, trên bầu trời... Vô số đạo lôi điện màu tím mãnh liệt vặn vẹo, hơn nữa quấn với nhau, theo sau đó... Hội tụ thành một cỗ uy thế nghiêng trời lệch đất hướng mặt đất đánh xuống!
Cùng lúc với tiếng sấm vang trời kia, có lẽ là trùng hợp, người thanh niên trên lưng cự hạt giữa tiếng sấm mãnh liệt bất ngờ phát động công kích. Một tiếng leng keng ngay cả tiếng sấm đều không thể che giấu, một luồng sáng bạc như điện vạch đất mà chui ra, hóa thành một tia sáng bàng bac, nương theo thân người tuổi trẻ nhanh chóng lóe ra, hướng gã đầu lĩnh đang lảo đảo lui về phía sau đánh tới!
Rất phiêu dật! Rất nhẹ nhàng! Rất yên lặng! Mặc dù tiếng sấm rung trời ngập đầy tai nhưng mà không biết tại sao, nhìn một kiếm này, tự nhiên Du Du sinh ra một cảm giác của loại yên lặng xa xôi vĩnh hằng!
Không chỉ như thế, một kiếm này... Thật sự rất ưu nhã, rất nhẹ nhàng, phảng phất như một vị tiên tử đang bay trong không khí, thản nhiên từ mặt nước lướt qua. Vừa lại phảng phất như một con hạc trắng toát đang vui chơi trên sóng nước!
Ở một khắc này... Tất cả mọi người bị một kiếm này xúc động, hài hòa, tuyệt đẹp, dịu dàng nhưng không kém phần khí khái. Đây là hết thảy nhận xét thể hiện qua một kiếm này. Đây cũng đúng là kết quả mà Lý Dật mấy năm qua khổ tu đạt tới, nhiều năm qua mỗi ngày lặp đi lặp lại cùng cái động tác. Hắn đã đem một kiếm này, thăng hoa tới cái gọi là phạm trù của nghệ thuật!
Trường kiếm lóe lên như ánh bạc, nhẹ nhàng tách ra giọt mưa, giữa lúc gã cầm đầu trố mắt cứng mồm, nhẹ nhàng đâm vào cổ họng của hắn. Lập tức mũi kiếm có chút xoay tròn, hai người thoáng lướt qua nhau...
Hết thảy những chuyện này khi nói đến có phần phức tạp, nhưng là trên thực tế, tốc độ là cực nhanh. Chỉ có đầu lĩnh đại ca mới có thể hiểu được, quật cường đứng thẳng tại nguyên chỗ. Mặc dù tới thời khắc này, gã vẫn không thể tin, chính mình tự nhiên bị vũ đạo công kích này cắt đứt tính mạng!
Thời cơ, lực lượng, tốc độ, góc độ...
Hết thảy tất cả mọi thứ kết hợp lại đều chuẩn xác mọi cách chặt chẽ. Phảng phất trải qua vô số lần tính toán, sau đó lại trải qua vô số lần diễn luyện bình thường, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng là gã cầm đầu không thể không thừa nhận, mới vừa rồi chính mình chứng kiến một kiếm kia, trừ bỏ năng lượng bạc nhược yếu kém đến buồn cười ra, mọi thứ khác, dĩ nhiên là như vậy hoàn mỹ!
Không có lực lượng cường đại, không có khí thế bức người, chỉ có một một chữ ‘nhanh’ thuần khiết, phối hợp cùng thời cơ được nắm bắt cực kì chuẩn xác, lực lượng khống chế, góc độ chuẩn, cộng với tốc độ thần kì, cứ như vậy hoàn toàn đem hắn đưa xuống địa ngục!
Này hết thảy thoạt nhìn thì tựa hồ rất bình thường, rất đơn giản, như thể ai cũng đều có thể làm được. Nhưng là trên thực tế, tại một khắc trước khi chết thần chí còn vô cùng sáng sủa, gã hiểu được cho dù chính mình hiểu được này một kích thần diệu, cũng tuyệt đối không cách nào làm được. Một kích trí mạng này, là gần như một kích của Thần!
Có thể nhẫn nại được nhiều rất nhiều cơ hội phía trước mà không ra tay. Có thể vẫn nhẫn nại đến một giây sau cùng khi chính mình sắp thoát thân, nhẫn nại đến thời khắc mà chính mình vô lực hoàn thủ, nhẫn nại đến khi chính mình sơ hở nhất, hơn nữa, hắn dĩ nhiên có thể đoán được xuất ra hết thảy mọi chuyện, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Xa xa, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thân ảnh hai người đối lưng mà đứng. Hết mọi chuyện vừa rồi, không có ai có thể minh bạch nhìn hiểu được, tới rồi giờ phút này, bọn họ vẫn không cách nào phán đoán xuất ra đến cùng là ai thắng ai bị thua!
Cheng!
Rốt cuộc, đưa lưng về phía đối thủ, nam nhân bị nghi ngờ là thiên thần kia mạnh mẽ tra lại kiếm vào vỏ. Dưới tốc độ sử dụng kiếm, trường kiếm như tia sáng bạc, phảng phất giống như một con ngân xà thật linh động, chuẩn xác chui trở về trong lòng vỏ kiếm!
Theo tiếng kiếm tra vào vỏ này, gã cầm đầu thân thể không khỏi kịch liệt lay động một chút, sau một khắc... Rốt cuộc kiềm nén không được thương thế, trong tiếng vang xích xích, máu đỏ tươi như suối phun ra từ cổ họng của gã cầm đầu!
Bùm...
Rốt cuộc, thi thể của gã cầm đầu như Kim Sơn Ngọc Trụ mà ngã xuống. Trong tiếng vang ầm ầm, nằm ngã xuống trên đường lầy lội, phun ra máu tươi, trong nháy mắt liền theo nước mưa, hiện đầy chung quanh phương viên hơn mười thước!
“Tốt lắm! Những người khác đều cút đi cho ta!” Đưa lưng về phía bọn đàn em của gã đầu lĩnh, Lý Dật lạnh lùng mở miệng nói.
Nghe được lời của Lý Dật, mọi người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, lúc này như đột nhiên run lên, mấy chục cái võ sĩ mặc giáp màu vàng mãnh liệt thối lui vài bước, dựng lên binh khí trong tay, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn.
“Không! Không được thả bọn họ đi, van cầu ngươi... Van cầu ngươi giết bọn họ, bọn họ từng sát hại rất nhiều thôn dân của chúng ta. Mỗi người trên tay đều dính đầy máu tươi của dân trong làng, ngươi phải giúp chúng ta báo thù a!” Nghe được thiên thần nói, Du Du không khỏi lớn tiếng cầu khẩn.
Hừ!
Cố nén thống khổ trên thân thể, Lý Dật lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng âm thầm mắng chửi. Nha đầu chết tiệt kia hoàn toàn không biết thực tế tình huống a, mới vừa rồi tung ra một kiếm, mặc dù thành công giải quyết đối thủ, nhưng mà hắn cũng bị gã đó trước khi chết phản kích làm cho bị thương rồi. Nếu như không phải hắn tính toán chuẩn xác, tránh thoát khí thế mạnh mẽ, thì hiện tại đã là môt cỗ thi thể!
Hiện tại, Tiểu Cường đã bị gã cầm đầu dùng đấu khí hai lần đánh sâu vào. Mặc dù không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng là muốn tiếp tục chiến đấu đã không có thể. Chỉ bằng một thân người của Lý Dật, hơn nữa còn là bản thân bị trọng thương, như thế nào cùng đám kia đánh a. Nếu như thật sự đánh nhau mà nói, sợ rằng chẳng những hắn phải chết ở chỗ này. Tại cái nơi thôn nhỏ này, hôm nay cũng có thể chết a!
--------------------------------------------------------------------------------------------