Người mang chí lớn, vì thành vì dân!
La Tạp thì thào nhắc lại. Câu nói này ở trên địa cầu lưu truyền đã lâu và trở thành câu nói kinh điển, mặc dù lão không rõ đến cùng cái gì là hiệp khách, đại hiệp nhưng là ngay lập tức cũng có thể giải thích được ý nghĩa cốt lõi của nó!
Lý Dật kiên nhẫn nhìn La Tạp, hắn tin tưởng... La Tạp nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận, nếu như La Tạp không thể minh bạch được điều này thì cũng không đáng được Lý Dật trọng dụng. Một kẻ coi danh dự cá nhân cao hơn danh dự của tập thể như thế, làm thế nào có thể trở thành người quản lý tốt đây?
Về phần Mã Lí Áo, Lý Dật đã giải quyết tốt khi đem ích lợi tập thể cùng lợi ích cá nhân cột vào cùng nhau, như vậy sẽ tựu không phải lo lão không cố gắng. Tập thể càng phát triển, quyền lợi cá nhân lại càng lớn, kim tiền lại càng nhiều, ngược lại cũng là như vậy. Lấy ích lợi để chi phối, người này nếu không liều mạng dốc sức thì Lý Dật cũng mắc sai lầm rồi!
Nhưng đối với La Tạp cách làm không giống như vậy, nếu như không thể làm cho lão cam tâm tình nguyện phối hợp thì tốt hơn hết không nên sử dụng lão nữa. La Tạp đã trọng danh dự, Lý Dật phải làm cho lão hiểu được cái gì mới là chính thức là danh dự. La Tạp chính là loại người tin tưởng đến cực đoan, một khi chân chính hiểu được vấn đề thì dù hắn phải chết cũng sẽ không lùi bước!
Bùm...
Đang lúc trầm tư, một tiếng động trầm đục bỗng vang lên trước người Lý Dật, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy La Tạp đã quỳ rạp xuống trước người, đầu đầy mồ hôi, phủ phục trên mặt đất, chân thành nói:“Đa tạ thành chủ điểm tỉnh, La Tạp biết sai rồi!”
Mỉm cười đứng dậy, Lý Dật nhẹ nhàng nâng La Tạp lên, vui mừng nhìn lão, chân thành nói: “Kì thật, mới vừa rồi Tiểu Dật nói cũng nặng lời nhưng là hy vọng La Tạp tiên sinh có thể hiểu được. Tiểu Dật sở dĩ làm như vậy bất quá cũng để đánh thức La Tạp tiên sinh mà thôi!”
Lẽ ra nên thế! Lẽ ra nên thế!
La Tạp liên tục gật đầu, bộ dáng hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Chứng kiến vẻ mặt này của La Tạp, Lý Dật biết... La Tạp đã hoàn toàn nghĩ thông suốt , không phụ sự kỳ vọng của Lý Dật đối với lão.
Mỉm cười, Lý Dật lên tiếng nói: “Cái gọi là chỉ lo thân mình, không bằng chăm lo cho cả thiên hạ. Trước kia La Tạp tiên sinh đối với hành vi của chính mình đã luôn giữ gìn khiến cho mọi người phải khâm phục nhưng chỉ là như vậy thì chưa đủ. La Tạp tiên sinh nếu như thật sự muốn danh lưu sử sách, phải chăm lo thiên hạ cho tốt mới có thể được!”
La Tạp kiên định nhìn Lý Dật, quả quyết nói: “Xin ngươi yên tâm, nếu đã biết rõ cái gì mới gọi là ‘hiệp’, lão hủ tự nhiên sẽ không lạc lối cùng người xưa nữa. Chỉ cần là vì thành vì dân, sự việc mặc kệ khó khăn cỡ nào, mặc kệ đối với cá nhân ta mà nói có ý nghĩa thế nào, cứ việc giao cho ta đi. La Tạp ta tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng!”
Hảo!
Cao giọng quát to một tiếng, Lý Dật hưng phấn nói: “Đây mới là La Tạp tiên sinh mà ta kính nể nhất! Nếu La Tạp tiên sinh đã nói như vậy, tiếp theo, Tiểu Dật sẽ đem ý nghĩ của ta cùng La Tạp tiên sinh nói rõ một chút. Có cái gì không đúng, hy vọng La Tạp tiên sinh nghiêm khắc chỉ ra để ta sửa lại!”
La Tạp thoải mái nói: “Tốt lắm tiểu tử, ngươi yên tâm... Dưới sự giám sát của La Tạp ta, nếu như ngươi làm những chuyện bất lợi đối với thành, đối với dân, ta nhất định sẽ góp ý đến cùng, chỉ là... Đến lúc đó ngươi cũng đừng chê ta nhiều chuyện!”
Mỉm cười gật đầu, Lý Dật không có vì vậy mà bận tâm giải thích. Cái gì gọi là có lợi? Cái gì không có lợi? Thật sự có thể rõ ràng phân định vậy sao? Rất nhiều lúc, căn bản không tới phiên người khác tới nói đúng sai, Lý Dật cho rằng đúng, đó chính là đúng. Nếu như hỏi tới, Lý Dật chỉ cần nói một câu là liền có thể cho qua.
Chuyện phiếm thêm mấy câu, Lý Dật rốt cuộc cũng nói tới chủ đề chính. Chăm chú nhìn La Tạp, Lý Dật nghiêm túc nói: “Đối với năng lực về trụ cột kiến thiết của ngươi, cùng với năng lực về kinh tế của Mã Lí Áo tiên sinh, Lý Dật ta đều rất coi trọng. Cho nên ý nghĩ của ta rất đơn giản, cho ngươi tới đảm trách trụ cột kiến thiết, Mã Lí Áo tiên sinh đảm trách kinh tế kiến thiết. Ngươi xem cái này nên an bài như thế nào?”
Đã hoàn toàn dứt bỏ được tư danh, La Tạp rốt cuộc có thể chính xác nghiền ngẫm lại vấn đề. Có một chút suy tư, sau đó không khỏi than thở nói: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng là Mã Lí Áo người này, làm kinh tế thật sự rất thích hợp. Người này ích kỉ, tự lợi, hèn hạ, xảo trá, vô sỉ... Thật sự đầy đủ các phẩm chất để làm kinh tế. Nếu như để cho La Tạp ta đi làm kinh tế, sợ rằng Huyễn Thạch thôn cũng bị ta làm cho lụn bại hết a!”
Có chút gật đầu, Lý Dật đồng ý nói:“Quả thật, Mã Lí Áo tiên sinh có xảo trá làm cho hắn có thể trong nháy mắt nhìn thấy buôn bán bẫy rập. Hơn nữa tại muôn vàn khó khăn, nhạy cảm nắm chặt những cơ hội, giúp cho chúng ta kiếm được càng nhiều tài phú. Nếu như để cho La Tạp tiên sinh thực hiện, quá mức chính trực, sẽ làm cho ngươi thua trắng tay!”
Cười khổ gật đầu, La Tạp bất đắc dĩ nói: “Mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy. Người này trời sinh đã thích hợp để làm kinh tế, ai...” Nói tới đây, La Tạp không khỏi lộ ra một nét cảm thán vì không bằng người.
Nhìn vẻ mặt mất mát của La Tạp, Lý Dật không khỏi mỉm cười. Nhận biết tầm quan trọng của Mã Lí Áo như thế nhưng nếu như bởi vậy làm cho La Tạp mất đi tin tưởng, Lý Dật sẽ được không bằng mất a!
Nghĩ tới đây, Lý Dật mỉm cười, hướng đến La Tạp nói: “Mã Lí Áo chứng thật là một nhân tài, bất quá... Với ta mà nói, hắn cũng bất quá chỉ thích hợp làm một tiểu thương mà thôi!”
Nghe xong lời này, La Tạp khó hiểu nhìn lại Lý Dật. Hắn không hiểu, nếu nói Mã Lí Áo là nhân tài, hơn nữa lại muốn trọng dụng hắn. Như vậy tại sao còn nói hắn chỉ thích hợp làm một tiểu thương chứ?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của La Tạp, Lý Dật tiếp tục nói: “Mã Lí Áo người này, mặc dù rất có đầu óc kinh tế, nhưng là đối với phương diện quản lý thì lại không có thiên phú. Đến quản lý tài sản trong nhà cũng không nhất định có thể làm tốt, huống chi là quản lý tài sản của cả một thôn chứ?”
Nói tới đây, Lý Dật không khỏi có chút dừng lại, rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như do Mã Lí Áo làm chủ sự, hắn tất nhiên sẽ vì quản lý mất cân đối mà làm cho kinh tế hỗn loạn. Như vậy, một khi xuất hiện vấn đề, bởi vì căn cơ không vững, tất nhiên sẽ dẫn đến sụp đổ toàn diện. Đến lúc đó, Huyễn Thạch thôn mọi người, đều phải trở thành nô lệ cho kẻ khác!”
Ngưng trọng nhìn Lý Dật, La Tạp lo lắng nói: “Đúng vậy! Ngươi nói tình huống này ta đều biết nhưng là nếu như vậy, ngươi tại sao còn muốn dùng hắn chứ? Phải biết rằng... Mã Lí Áo là một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu tận dụng tốt, hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn vì Huyễn Thạch thôn mang đến thật lớn tài phú. Nhưng một khi xuất hiện vấn đề thì không có cách nào bổ cứu được!”
Tự tin cười, Lý Dật chỉ vào La Tạp và nói:“Lý Dật sở dĩ dùng hắn, chính là bởi vì Huyễn Thạch thôn còn có một La Tạp tiên sinh. Chỉ cần có ngươi tại đây, lại thêm có sự giám sát của ta, hết thảy đều đã không thành vấn đề đích!”
Ta?
La Tạp ngạc nhiên chỉ chỉ vào chính mình, nhìn Lý Dật với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Lý Dật không khỏi lắc đầu, này nếu thay là Mã Lí Áo tất đã sớm hiểu được ý tứ của hắn, bất quá... Cũng chính là bởi vì điều này, La Tạp mới thích hợp làm công việc trụ cột kiến thiết buồn tẻ và đơn điệu này!
Mỉm cười nhìn La Tạp, Lý Dật chậm rãi giải thích: “Huyễn Thạch thôn trụ cột kiến thiết, giao cho ngươi đảm trách, như vậy sẽ hoàn toàn không cần lo lắng căn cơ thiếu vững chắc. Sau đó thì sao, chúng ta lại hạn chế hoạt động của Mã Lí Áo, làm cho hắn chỉ được phép kinh doanh trong phạm vi cho phép của chúng ta. Mỗi một chút sinh ý của hắn, chúng ta đều đã nghiêm khắc trấn giữ, như vậy đủ để khiến cho Mã Lí Áo không thể làm bừa!”
Thoải mái tựa lưng vào ghế, Lý Dật tự tin nói:“Lùi một chút mà nói, cho dù không sử dụng được Mã Lí Áo, nhưng là đã có La Tạp tiên sinh hoàn thành tốt căn cơ, chúng ta chưa chắc đã bị thất bại thê thảm. Khả năng lớn nhất chỉ có thể là làm cho chúng ta tổn thất, không thể tổn hại đến căn cơ. Cứ như vậy, chúng ta vừa chú trọng Huyễn Thạch thôn kinh tế kiến thiết, vừa chiếu cố trụ cột kiến thiết, với đại lượng kim tiền của Mã Lí Áo cung ứng, chúng ta sẽ rất nhanh hoàn thành trụ cột kiến thiết!”
Ba!
Vỗ mạnh một cái lên trường kỷ trước mặt, La Tạp cười ha hả nói: “Được như lời ngươi vừa nói, ta cùng Mã Lí Áo thật đúng là hỗ trợ lẫn nhau hoàn hảo! Chỉ cần chúng ta hai người bổ trợ cho nhau, lấy dài bù ngắn, cứ như vậy đem Huyễn Thạch thôn kiến thiết đứng lên, tựa hồ chỉ như nước chảy thành sông, chỉ là...”
Nói tới đây, La Tạp không khỏi nghi hoặc nhìn ta, khó hiểu nói:“Kinh tế do Mã Lí Áo phụ trách, trụ cột kiến thiết do ta đến phụ trách, vậy còn ngươi? Ngươi làm cái gì đây chứ? Ngươi đem tất cả quyền lợi cho chúng ta, vậy đối với ngươi không phải không công bình sao?”
-------------------------------------------------