• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được.” Lai Ân lắc đầu nói “ Ngươi phải lập tức rời đi, những thứ ở nơi này toàn bộ đều thuộc về ta.”

Khắc Lý Tây sắc mặt khó coi, cắn răng nói “ Lâm Đức tiên sinh, ngươi rất tham.”

“ Di, ngươi bây giờ mới biết sao, ta vẫn luôn tham lam như vậy.”

Khắc Lý Tây khuôn mặt cháy đen nhìn không ra biểu tình, tức giận đến nỗi phun ra một búng máu, hắn vốn nghĩ mình đã vô cùng tham lam rồi, nhưng không ngờ tên vương bát đản kia so với hắn còn tham hơn.

“Ta, ta muốn giết ngươi, toàn bộ những thứ đều phải là của ta.” Khắc Lý Tây rít gào xông lên, hắn hiện tại đã hoàn toàn bị Lai Ân chọc cho phát điên.

Bố Lai Phu đang định đi lên ngăn cản nhưng lại thấy Khắc Lý Tây như một con chó điên xông tới Lai Ân, nhưng lại bị một tầng ma pháp thuẫn ngăn cản lại.

Khắc Lý Tây điên cuồng quyền đấm chân đá lên ma pháp thuẫn.

Lai Ân lúc này đang ngồi trên ghế, một tay chống cằm, nhìn Khắc Lý Tây múa may.

Bố Lai Phu đi đến bên cạnh Khắc Lý Tây nói “ Tiên sinh, ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn, không nên ở đây lãng phí khí lực.”

“ Ta không phục, tên hỗn đản này dựa vào gì có thể chiếm đoạt tất cả những đồ vật này.”

Lai Ân cười ha hả, đứng lên nói “ Khắc Lý Tây tiên sinh, bởi vì ta mạnh hơn so với ngươi, nếu như ngươi không phục thì đợi đến khi thực lực mạnh hơn ta có thể đem đồ vật cướp về a.”

Khắc Lý Tây vừa định nói gì lại thôi, ngẩng đầu nhìn Lai Ân, ánh mắt toát ra vẻ không cam lòng, sau đó chuyển thành oán hận.

“Lâm Đức tiên sinh, ta đã biết nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại, hiện tại ta đem Khắc Lý Tây tiên sinh đi.”

“Không, ta tuyệt đối không cam lòng, ta đã mất tất cả tài sản thì cũng ít nhất phải được cái ghế này.” Khắc Lý Tây ngửa đầu hướng về Lai Ân kêu to.

“Như vậy có nghĩa là một chiếc ghế này cũng có giá trị bằng toàn bộ tài sản của ngươi sao?”

Khắc Lý tây khóe miệng giật giật vài cái, hắn lần này coi như đã táng gia bại sản, nếu tay trắng trở về thì coi như từ đây được chuyển thành kiếp cái bang.

Bất quá hắn lại rất muốn cái hoàng kim y kia, cái hoàng kim y này so với hoàng kim y của hoàng đế Ba Cách Nhĩ đế quốc còn hoa lệ hơn vài phần, huống hồ chi đây là còn là đồ vật lấy được từ Thánh Giả Chi Đô, nếu có thể đem đồ vật này ra khỏi đâu thì ít ra cũng giúp cho hắn không bị lỗ nhiều.

“ Cái ghế kia, dù chết ta cũng muốn.” Khắc Lý Tây biểu tình trở lên dữ tợn, từ trong người lấy ra một quyển trục nói “ Không ăn được thì đạp đổ, hừ nếu ta không có được thì người khác cũng đừng có mơ.”

Quyển trục trong tay Khắc Lý Tây phát ra màu tím yêu dị, bên trên còn có những tia điện lưu nhỏ vờn quanh phát ra những tiếng “ ba ba”.

Trên quyển trục được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh tế, hai bên quyển trục có hai ma pháp trận lục tinh nho nhỏ, do Thần ngữ lôi tự viết.

“Thần ngữ ma pháp.” Lai Ân từ trên ghết sửng sốt đứng lên, một người bình thường cư nhiên lại có Thần ngữ ma pháp quyển trục.

Khắc Lý Tây cầm quyển trục nói “ Ha ha, Thần hạ giai ngũ cấp, lôi hệ thần ngữ ma pháp, ta muốn đem nơi này toàn bộ biến thành phế tích, hoàng kim y này đừng ai mong có thể chiếm được.”

Cái này khiến cho bất cứ một ai nhìn thấy đều kinh hồn đáng tởm, thứ kia chính là cao đẳng ma pháp quyển trục, bất luận là tiêu chế, người làm ra, hay tài liệu đều cho thấy uy lực cường đại của quyển trục này.

Bố Lai Phu sắc mặt đại biến.

Hắc không nghĩ đến Khắc Lý Tây cư nhiên lại hành động như vậy.

Lai Ân bên ngoài sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đồng dạng cũng không tốt lắm, Thần hạ giai ngữ cấp lôi hệ thần ngữ ma pháp a, chưa nói đến uy lực của quyển trục, chỉ là Thần ngữ điểm này cũng không phải là thứ Lai Ân có thể đối phó được.

Bố Lai Phu cùng Mễ Lệ Toa đồng thời ra tay.

Khắc Lý Tây cuồng tiếu nói “ Ha ha, các ngươi tất cả đều phải chết cùng ta.”

Kim chúc phòng tuyến bên ngoài ma pháp quyển trục bị hắn bóp nát.

Bố Lai Phu cùng Mễ lệ Toa đã phóng gần đến chỗ Khắc Lý Tây, nhìn thấy vậy liền vội vàng xoay người quay lại.

Lai Ân ôm lấy Khải Lỵ,chuẩn bị hướng ra ngoài bỏ chạy, nhưng trước đó hắn vẫn không quên đem hoàng kim y thu vào không gian giới chỉ.

Quyển trục bi mở ra, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, thiếu điều thì ngất đi,, quyển trục như một đầu cự long khẽ hắt xì một cái, ngạc nhiên ở chỗ sau đó không hồ có một chút ma pháp dao động nào, ngay cả gió to cũng không thấy.

Từ bên trong một đạo nhất cấp ma pháp phóng lên giữa không trung, nổ thành một cột pháo hoa, sau đó hết thảy đều trở lại như cũ.

Trên không trung không hề có lấy một tia chớp, hay ma pháp dao động kinh khủng, đáng sợ nào như mọi người vẫn nghĩ.

“ A điều này không có khả năng.” Khắc Lý Tây trợn đến rách cả mắt, không dám tin vào mắt mình.

“Ma pháp quyển trục cũng có cả hàng lởm sao.” Lúc này Lai Ân choáng váng đầu óc, cái này rõ ràng chỉ là nhất cấp ma pháp, chỉ sợ đánh muỗi cũng không chết, nhưng bên ngoài không ngờ lại điêu khắc tinh tế, hoa mỹ như vậy.

“Một vạn kim tệ của ta a, tên ma pháp sư chết tiệt kia, không ngờ lại là đồ lừa đảo.” Khắc Lý Tây như điên dại, móc ra mời mấy cái quyển trục.

Hỏa cầu, băng tiễn, phong chú, một đám quyển trục như pháo hoa bắn lên không trung.

Quyển trục cuối cùng biến thành một tiểu hỏa cầu khiến cho hy vọng duy nhất của Khắc Lý Tây trôi theo dòng nước.

“ Cái này không ngờ vẻ ngoài lại cường đại như vậy.” Bố Lai Phu lau mồ hôi lạnh trên trán, quyển trục này nhìn bên ngoài uy lực thật lớn. hơn nữa thủ pháp lại vô cùng khéo léo, nhưng không tưởng được lại chỉ là nhất cấp ma pháp.

Khải Lỵ cắn ngón tay nói “ Thật là lợi hại, cái này gọi là lừa đảo đúng không đại ca.”

Lai Ân mạnh mẽ gật đầu nói “ Không sai, người này là một ví dụ điển hình, về sau phải ngàn vạn lần chú ý a.”

Khắc Lý tây xụi lơ đứng như trời trồng, từ trong đôi mắt lúc này như một người ngu ngốc.

Bố Lai Phu kéo Khắc Lý Tây nói “ Mặc kệ ngươi vừa rồi muốn làm cái gì, chúng ta chỉ cần đưa ngươi còn sống ra khỏi Bắc Cực Băng Nguyên là coi như hoàn thành nhiệm vụ, Khắc Lý Tây tiên sinh, chúng ta đi thôi, nơi này không còn việc gì nữa.”

Khắc Lý Tây ngây ngốc gật đầu.

Bố Lai Phu phất tay ý bảo hai gã dong binh đến dìu Khắc Lý Tây chuẩn bị rời khỏi đại điện.

Lai Ân gọi Bố Lai Phu lại, nói “ Chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi Khắc Lý Tây.”

Bố Lai Phu quay đầu lại cười khổ nói “ Lai Ân tiên sinh, còn muốn hỏi chuyện gì nữa?”

“ Ta cho ngươi một trăm vạn để đổi lấy một tin tức.”

Khắc Lý Tây giọng căm hận nói “ Đừng nhiều lời, tin tức gì ta cũng không nói cho ngươi.”

Lai Ân sắc mặt lạnh lùng nói “ Đã vậy ta một phân tiền cũng không đưa nữa, chỉ cần đánh cho ngươi nói ra thì thôi.”

“Ngươi dám, ta có dong binh đoàn bảo hộ.”

Lai Ân làm động tác cắt ngang họng, nói “ Toàn bộ giết chết thì ít ra ta cũng có thể tiết kiệm được một trăm vạn a.”

Bố Lai Phu cùng Khắc Lý Tây sắc mặt đại biến, nhìn biểu tình của Lai Ân thì có vẻ tên giao xảo này nói được cũng làm được.

Lai Ân nâng tay trái lên nói “ Nói hay là không?”

“Không nói , ta chết cũng không nói.”

Oanh…

Một đạo thiểm điện đánh lên người Khắc Lý Tây.

Bố Lai Phu vừa định sờ lên vũ khí, chuẩn bị động thủ.

Lai Ân nhìn chằm chằm vào Bố Lai Phu nói “ Bố Lai Phu đội trưởng, ngươi tốt nhất không nên đông thủ, ngươi nghĩ rằng bằng thực lực của các ngươi có thể đối phó với ta được sao? Chỉ cần các ngươi dám ra tay, ta sẽ đem các ngươi toàn bộ xử lý.”

Bố Lai Phu do dự một chút liền buông tay xuống.

Khắc Lý Tây giận dữ hét “ Hỗn đản, các ngươi là một đám không có danh dự mà, ta sẽ hướng tới dong binh nghiệp đoàn để kiện các ngươi.”

Bố Lai Phu quay đầu đi giả bộ không nghe thấy.

Từng đạo lôi điện lại tiếp tục đánh lên người Khắc Lý Tư, bản thân hắn vốn rất gan lỳ nhưng qua mười đợt lôi điện thì cũng vội vàng lớn tiếng nói “ Ta nói, ta nói, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Lai Ân duỗi tay xuất ra một mai ma tinh tệ, ném cho Khắc Lý Tây nói “ Ta muốn biết về kẻ đã bán quyển trục giả cùng tin tức cho ngươi.”

“ Cái gì?” Khắc Lý Tây tưởng là mình nghe lầm.

“Nói cho ta biết kẻ đã bán quyển trục cùng tin tức cho ngươi.”

Khắc Lý Tây sửng sốt một chút, nói “ Lúc trước là ta ở Hỏa Long thành ở phía đông mua được, người nọ kêu là Ngả Bá Đặc Bối Lợi, hắn luôn mặc một kiện tử sắc ma pháp bào, tự xưng là quyển trục chế tạo sư, con mẹ nó không ngờ lại là một tên lừa đảo.”

Khắc Lý Tây càng nghĩ càng tức.

“Ngả Bá Đặc Bố Lợi đúng không, ta đã nhớ kỹ, Khắc Lý Tây tiên sinh, ngươi có thể ly khai.”

“Lâm Đức tiên sinh, ta cái gì cũng không muốn, chỉ mong có thể nhìn ngắm nơi này một chút có được không?” Khắc Lý Tây mở miệng nói, lần này giọng cư nhiên vô cùng nhẹ nhàng.”

“Không được.”

“Ta nguyện ý xuất ra năm nghìn vạn để được lưu lại xem kết quả.”

“Ngươi có xuất ra một triệu cũng vô dụng.”

Khắc Lý Tây biết mình không còn hy vọng, bất đắc dĩ thở dài quay đi.

Bố Lai Phu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng được rời khỏi, cứ đứng ở đây vạn nhất chọc giận một gã Thần giai pháp sư thì kết quả chắc chắn sẽ không tốt.

Khắc Lý Tây vừa đi ra khỏi đại điện, liền nói “ Bố Lai Phu đội trưởng, nhiệm vụ thay đổi, nguyên lai nhiệm vụ của các ngươi là mang ta đến Thánh Giả Chi Đô để lấy đồ vật kia, nhưng hiện tại thay đổi một chút, các ngươi chỉ chỉ cần mang ta đến thành đông của Thánh Giả Chi Đô, lúc đó ta sẽ không đến dong binh nghiệp đoàn trách cứ các ngươi, danh dự của các ngươi cũng sẽ được bảo vệ.”

“Tiên sinh, chúng ta phải rời khỏi nơi đây a, người chẳng phải…”

“Hai nghìn vạn, nếu nơi đó có đồ vật gì,thì ta sẽ chia cho các ngươi một nửa.”

Bố Lai Phu do dự một chút nói “ Đại khái là giá trị bao nhiêu?”

“Một triệu.”

“Được, chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này.”

Khắc Lý Tây hắc hắc cười nói “ Nơi đó cũng không phải quá xa, chỉ là khi đến nơi cần phải xuống dưới để lấy, vì thế cần thủ hạ của ngươi, ta từ tay một gã nghèo khổ mua được một tấm bản đồ,là do tổ tiên của hắn truyền lại, tổ tiên của hắn lúc trước đều là đại gia tộc luyện kim thuật trong Thánh Giả Chi Đô.”

“ Cái này không có vấn đề gì.”

Lai Ân chứng kiến Khắc Lý Tây cùng Bố Lai Phu dong binh đoàn toàn bộ dời đi, nói “ Cuối cùng thì cũng đuổi được cái vong này đi.”

“Ngươi cũng không phải là đồ tể, cần gì phải ác như vậy?”

“ Vì không phải là đồ tể nên ta mới mất cả nửa ngày vã nước bọt để khiến hắn dời đi.”

Lai Ân triệu hồi ra một đám đông vong linh chiến sĩ, có đám vong linh chiến sĩ này thì chuyện tìm đồ vật kia sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Lai Ân lúc này đang thập phần hưởng thụ ngồi, chờ đám vong linh chiến sĩ đến phản hồi.

Từ lúc trời hừng đông đến khi tối đen, đám vong linh chiến sĩ cơ hồ đem đại điện toàn bộ lật ngược lên, nhưng vẫn không thấy được vật cần tìm.

Nhưng đám vong linh cũng tìm được vô số châu bảo làm cho Lai Ân cười đến không ngậm miệng lại được.

Khải Lỵ cùng Mễ Lệ Toa chỉ có thể ở trong đại điện ngồi chờ, Bố La Cơ tò mò nhìn đám vong linh, vẻ mặt mờ mịt không hiểu đám vong linh không có huyết nhục này làm thế nào lại có thể di chuyển được.

Lai Ân nhắm mắt minh tưởng, tranh thủ thời giant u luyện.

Bỗng nhiên trong lúc đó.

Lai Ân đột nhiên mở mắt mỉm cười nói “Tìm được rồi.”

Khải Lỵ cùng với Mễ Lệ Toa liền đứng lên.

Khải Lỵ nhảy dựng lên nói “ Thật sự tìm được rồi sao?”

“Đúng vậy, ngay tại đại điện phía sau một cái bình hoa ở dưới viên gạch. May mắn là vong linh chiến sĩ đã tìm kiếm khắp nơi, khiến cho ta có thể dễ dàng tìm được.”

Tất cả vong linh khô lâu sau đó liền biến mất.

Chỉ có duy nhất một tên vong linh trong tay cầm chiếc chìa khóa hướng tới đại diện đi tới, mắt thấy chuẩn bị đi vào đại điện, đột nhiên một đạo nhân ảnh lóe lên, nhanh như thiểm điện lướt qua, đoạt lấy cái thìa khóa trong tay khô lâu.

Lai Ân phản ứng rất nhanh, vội vàng phóng ra đuổi theo, đạo nhân ảnh kia nhanh như chớp, khi Lai Ân vừa phóng ra hắn đã ở ngoài hơn trăm mét.

Lai Ân chỉ kịp nhìn thấy một gã đại hán trên đầu có một con tiểu điểu, đang co giò bỏ chạy.

Lúc này tiểu điểu quay đầu lại nhìn thấy Lai Ân, vẫy cách hét lớn “ Mạc Sâm, hắn đuổi theo.”

“Ta biết, ngươi không cần phải gào lên như thế a.” Mạc Sâm nói.

Lai Ân tốc độ cũng không hề thua kém Mạc Sâm, duy trì khoảng cách một trăm mét.

Mạc Sâm cũng không dám quay đầu lại, liều mạng hướng về phía tường thành chạy như điên.

Lai Ân dùng Thần giai phong dực thuật, như một tia chớp phóng đi, lại thêm một cái ma pháp gia tốc khiến cho khoảng cách của hai người càng lúc càng rút lại.

Mạc Sâm mắt thấy đã tới chân tường, hai chân ở dưới đất nhún một cái, cả người liền bay lên cao mấy chục thước.

Lai Ân cười ha ha nói “Mạc Sâm tiên sinh, ngươi đã quên ta là ma pháp sư sap?”

Mạc Sâm đồng dạng cười to , nói “ Đương nhiên ta không quên, bất quá ngươi cũng đừng quên con tiểu kê trên đầu ta chính là Hỏa Phượng Hoàng.”

Lai Ân từ dưới đất bay lên.

Mai Lý cũng biến thành một hỏa phượng hoàng to lớn, chở Mạc Sâm bay lên.

Lai Ân thấp giọng thầm mắng.

Thánh Giả Chi Đô tường thành cũng không cao lắm, vài trăm thước đi lên, rốt cục cũng nhìn được cảnh vật bên ngoài.

Mạc Sâm trực tiếp từ trên lưng Mai Lý nhảy xuống sau đó như một tia chớp chạy ra ngoài, còn Mai Lý lại hướng về một nơi khác phóng đi.

Lai Ân không chút suy nghĩ đuổi theo Mạc Sâm.

Hai người một trước một sau bay vào băng sơn.

Mạc Sâm muốn bỏ rơi Lai Ân nhưng cũng không được.

Lai Ân cứ như âm hồn bất tán đuổi theo Mạc Sâm không rời.

Luận về thực lực, Mạc Sâm mạnh hơn Lai Ân, nếu là với người khác thì hắn đã sớm đứng lại đem tên dám đuổi theo tiễn về nơi xa mãi.

Nhưng gặp phải Lai Ân liền có chút phiền toái,tên này mặc dù thực lực có yếu một chút, nhưng trên người lại có vô số đồ vật, vạn nhất không thể chế trụ hắn, nhiệm vụ liền thất bại, huống chi có trời mới biết trong cái không gian giới chỉ của hắn có bao nhiêu thứ lỳ quái, tỷ như lần trước con rắn kia chui ra thiếu chút nữa cho dọa cho hắn sợ đến vỡ mật.

Lai Ân ở phía sau tức giận nghiến răng kèn kẹt, chính mình vất vả mới tìm được, không ngờ tên hỗn đản kia lại cư nhiên dám cướp đoạt.

Mạc Sâm không ngừng tăng tốc độ.

Lai Ân không ngừng cấp lên mình thêm các loại ma pháp gia tốc,

Hai người không ai chịu ai, cứ như vậy một chạy một đuổi.

Càng chạy càng xa, khoảng cách với Bắc Cực Băng Nguyên càng ngày càng tăng thêm.

Lai Ân rốt cục nhịn không được, lớn tiếng nói “ Mạc Sâm, ngươi dám cướp đồ vật của ta, ngươi không muốn sống nữa chăng?”

Mạc sâm cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy như điên đồng thời lớn tiếng nói “ Ta không ngu ngốc đến mức không muốn sống, bất quả mới chỉ cướp một cái thìa khóa của ngươi mà ngươi đã đuổi ta gần một ngày, nếu ta đứng lại chẳng phải để ngươi giết sao?”

“ Ngươi mau đứng lại, nếu để ta tóm được ngươi, ta không lột da ngươi mới là lạ.”

“ Người còn muốn lột da ta, đã thế đừng mơ ta dừng lại.”

“ Con mẹ nó, thật là tức chết mà.” Lai Ân thấp giọng mắng, trước kia toàn là mình chạy người khác đuổi theo, hôm nay không ngờ lại ngược lại, càng tức giận hơn nữa là ngữ khí của hắn cư nhiên lại giống hệt mình khi đó.

“Lai Ân tiên sinh, chúng ta thương lượng một chút, ngươi đừng đuổi theo ta nữa, ta cũng sẽ không chạy thêm, chạy lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi a.”

Lai Ân mắt đảo như rang lạc, cười nói “ Được a, đếm một hai ba, chúng ta cả hai cùng dừng.”

Mạc Sâm nghe thấy vậy vội vàng nói “ Được, cứ làm như thế, ta đếm hay là ngươi đếm?”

“Ngươi đếm.”

“ Một, hai ba…”

Đếm vậy nhưng Mạc Sâm vẫn không dừng lại.

Lai Ân căn bản cũng không có dừng lại, cười ha ha nói “ Dùng cái chiêu này với ta, ngươi còn quá non nớt, trình còn quá kém.”

“Ta đã sớm biết là ngươi không thật thà a.” Mạc Sâm đắc ý cười ha ha nói “ Phía trước chính là một tòa thành thị, chỉ cần ta vào thành, ta xem ngươi còn có thể tìm được ta hay không.”

“ Vậy ngươi cứ tiến vào thử xem, xem ta có thể móc ngươi ra hay không?”

Mạc Sâm cũng không thèm nói hai lời, vùi đầu chạy như điên, thầm nghĩ “ Lần này nếu sống sót, thì về sau có đánh chết cũng không trêu chọc vào loại biến thái như thế này.

Lai Ân đã sớm nhìn thấy thành thị trước mặt, đây cũng không phải là một tiểu thành thị, đại khái có khoảng hơn hai mươi vạn dân cư, nhưng hắn cũng không sợ Mạc Sâm trốn, chỉ cần hắn dám trốn, thì Lai Ân sẽ có biện pháp móc ra.

Mạc Sâm chui vào trong thành, liền nhanh chóng biến mất lẫn trong đám người.

Lai Ân từ trên cao lăng không đứng.

Mọi người chứng kiến giữa không trung có một gã ma pháp sư lăng không đứng, liền tỏ ra hoảng sợ.

Từ trong thành thị nhanh chóng có ba gã thánh giai pháp sư bay lên.

Một gã tức giân nói “ Khảng Ni Á thành đã cấm pháp sư lăng không phi hành, bây giờ là thời kỳ phi thường đặc biệt, các ngươi không biết sao?”

Lai Ân lợi dụng Ưng Nhãn thuật quan sát từng góc của thành thị,hắn nghĩ rằng nếu như vậy thì cho dù Mạc Sâm có muốn rời đi cũng sẽ bị mình phát hiện.

Ba gã pháp sư khoác lác vô sỉ bay đến trước mặt ngăn trở tầm mắt của Lai Ân.

Lai Ân vừa cảm thấy, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu, tàn nhẫn trừng mắt nhìn ba người một cái, thanh âm lạnh lùng nói “ Tránh qua một bên, nếu để người ta đang đuổi chạy thoát, ta sẽ đem ba người các ngươi biến thành thịt kho tàu.”

“Ngươi dám..”

“ Một đám ngũ ngốc, mới chỉ là Thánh giai mà cũng dám ngăn cản ta.”

Lai Ân tùy tiện phất tay tức thì ma pháp đang đánh đến người hắn liền bị ma pháp thôn phệ hấp thu.

Ba gã pháp sư nhìn thấy vậy, tức thì hiểu ra trước mặt người này cả ba người cho dù có cùng ra tay cũng không phải là đối thủ, nghe đâu ở phòng tuyến phụ cận Hắc Ám Thần Điện có xuất hiện Thần giai pháp sư có hơi thở tương tự.

Ba người thầm nghĩ trong lòng “ Chẳng lẽ, đây là Thần giai pháp sư sao? Không thể nào, không phải toàn bộ Thần giai pháp sư đều đang ở Hắc Ám Thần Điện ngăn cản Ma Tộc sao?”

Mạc Sâm cũng không hề xuất hiện ở tứ môn, tựa hồ như đang muốn ẩn nấp.

Lai Ân nhướng mày, phía sau hắn một con cự đại băng long ma linh gầm rú, băng long phát ra âm thành của nhân loại nói “ Ta mặc kệ các ngươi có trách nhiệm thế nào với thành này, mau đóng toàn bộ cửa tứ môn cho ta ( mỗi thành đều có bốn cửa gọi là tứ môn), nếu không ta sẽ đem cả tòa thành này của các ngươi biến thành bình địa.

Băng long ma linh đột nhiên xuất hiện.

Ba gã Thánh giai lúc trước còn hy vọng rằng tên trẻ tuổi trước mặt này không phải là Thần giai pháp sư, nhưng khi Ma linh xuất hiện bọn họ đã biết, trước mặt bọn hộ chính là một Thần giai pháp sư.

Toàn bộ Khẳng Ni Á thành hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả ở giữa ngã tư đường cũng không có một bóng người.

Một gã Thần giai pháp sư cùng một đầu Băng Long ma linh nổi giận, có trời mới biết gã pháp sư kia sẽ làm thế nào với tiểu thành này.

Thành chủ Khẳng Ni Á thành Ba Nhĩ Đặc khi nhận được tin, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất ngất, vội vàng chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên đầu băng long ma linh trên trời, ba gã Thánh giai pháp sư cao ngạo lúc trước hiện tại cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy đứng bên cạnh.

“ Tứ môn giới nghiêm, người nào cũng không được đi ra ngoài.”

Ba Nhĩ Đặc lớn tiếng truyền đi mệnh lệnh.

Tức thì trong thành vang lên những tiếng vó ngựa dồn dập.

Tứ môn lập tức bị đóng chặt, trên tường thành vệ binh đông như kiến, ngay cả một con ruồi cũng không qua lọt.

Lai Ân lạnh lùng nhìn Khẳng Ni Á thành bắt đầu giới nghiêm, trong tay xuất ra một số lượng lớn tài liệu hi hữu, ba gã ma pháp sư dùng ánh mắt hâm mộ nhìn, chỉ tùy tiện một cái từ chỗ đó cũng có thể đổi được vô số tài liệu khác.

Bỗng nhiên Lai Ân biến mất.

Ba gã pháp sư từ trên cao nhìn thấy bóng Lai Ân ở phía bên ngoài thành thị không ngừng lóe lên rồi biến mất.

Một gã pháp sư nuốt nước miếng, lắp bắp nói “ Cư nhiên lại là Thần giai không gian pháp sư, trời ạ, cho dù là ở Thần Ma chiến trường cũng là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.”

Lai Ân lại một lần nữa xuất hiện ở chỗ cũ.

Toàn bộ thành thị lúc này nhanh chóng bị một tầng đạm kim sắc quang tráo bao phủ, ngay cả Lai Ân cũng bị bao phủ bên trong.

Lai Ân hai mắt khép hờ, thần thức cường đại bao phủ khắp Khắc Ni Á thành.

Bất luận là người hay động vậy đều cảm giác được thần thức cường đại của hắn thẩm thấu đến từng ngõ ngách, đối với người thường mà nói, đó chính là Thần, khiến cho vô số người quỳ xuống lễ như tế sao.

Rất nhiều người hai tay hợp lại thành hình chữ thập hướng về không trung cầu nguyện.

Ba gã Thánh giai pháp sư tiếp nhận được thần thức cường đại kia, lực lượng tinh thần tập trung cao độ, đột nhiên trong lúc đó lại đột phá, tiến giai lên Á Thần hạ giai, khiến cho cả ba không khỏi vui sướng hướng về phía Lai Ân cúi đầu thật sâu tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Lai Ân dùng thần thức đảo qua toàn bộ thành, tìm kiếm bóng dáng của Mạc Sâm.

Hơi thở của Mạc Sâm không ngờ lại như đã biến mất, toàn bộ Khẳng Ni Á thành không có nơi nào có hơi thở của hắn.

Lai Ân hai mắt mở ra, cười lạnh nói “ Không sai, cư nhiên có thể ngăn cản thần trức tra xét của Thần giai pháp sư, bất quá điều này cũng vô dụng.”

Băng long ma linh rống to chấn động cả thành thị “ Mạc Sâm, ngươi đừng mong có thể trốn được, tứ phía của tòa thành này ta đã bày ra kết giới, kết giới này cho dù là ngươi cũng không thể phá vỡ, ở trong thành phố này ngươi vĩnh viễn sẽ không trốn thoát.”

Toàn bộ thành thị lúc này vô cùng yên tĩnh.

Lai Ân khoang chân ngồi trên đỉnh đầu Băng Long ma linh , dùng Ưng Nhãn thuật đảo qua từng góc thành, khóe miệng cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK