Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời xám xịt, tòa lâu đài cổ kính đứng lặng dưới làn mưa rơi tí tách.

Cây cối và cỏ dại mọc um tùm, dây leo xanh mướt phủ kín những bức tường đá lạnh giá, từng tán cây xanh tốt trải dài khắp mọi kẽ hở. Nếu không nhờ ánh sáng lung linh hắt ra từ ô cửa sổ bằng đá thì người ta sẽ lầm tưởng lâu đài này đã bị bỏ hoang từ nhiều năm về trước.

So với chính lâu đài thì tên của nó đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử. Người ta nói rằng lâu đài được xây từ trước khi Đất Khô Cằn Chi Nộ bắt đầu, nhưng không ai có thể xác minh được sự thật của câu chuyện.

Nhiều năm sau, tòa lâu đài không tên này đã có chủ nhân mới và một cái tên mới. Người dân gần đó thường gọi nó là Lâu đài Daisy, bởi chủ nhân của tòa lâu đài đã trồng một số lượng lớn hoa cúc trong khóm cây xanh lộn xộn này. Chúng tạo thành một biển hoa màu trắng xen lẫn với vàng xung quanh tòa lâu đài. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, biển hoa sẽ đung đưa tạo thành một bản nhạc.

Biển hoa ấy để lại ấn tượng sâu sắc cho Dudel. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi sống trong khu rừng sắt thép u ám của Opus, hắn mới được nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp đến vậy.

Sau khi bước qua cầu thang đầy bụi, Dudel gặp chủ nhân của lâu đài trong một thư viện lớn ngay sau đó.

Căn cứ theo những gì Dudel biết về chủ nhân của tòa lâu đài thì đó hẳn là một ông già. Nhưng thoạt nhìn, Dudel lại không hề cảm thấy vẻ già nua, mà thay vào đó là đọc được sức sống mãnh liệt trong đôi mắt có thần ấy.

Trong bộ đồ ngủ giản dị, chủ nhân của tòa lâu đài tươi cười chào đón Dudel. Cử chỉ thân mật này khiến Dudel ngạc nhiên, hắn vẫn còn nhớ những lời đồn đại về chủ nhân của tòa lâu đài này.

Mọi người nói đó là một ông già cô độc và kỳ lạ, có một lãnh địa rộng lớn như vậy nhưng lại không bao giờ chăm sóc nó, không có người hầu trong tòa lâu đài tráng lệ, ông ta là người duy nhất sống ở đây.

Đối với nửa phần sau của tin đồn, Dudel vẫn không tin cho lắm. Nhưng trên đường đi, hắn có thể quan sát thấy lâu đài bị bao phủ bởi một lớp bụi, thậm chí một vài nơi còn đọng lại mưa. Chỉ ở nơi mà chủ nhân của lâu đài thường xuyên di chuyển mới có thể cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, chẳng hạn như thư viện lớn chứa vô số đầu sách này.

Dudel đoán nơi đây không chỉ là thư viện lớn mà còn là nơi làm việc và sinh sống của chủ nhân tòa lâu đài này.

Cách đó không xa là bàn làm việc của chủ lâu đài với một cái máy đánh chữ trên đó. Các bản thảo chất đống đặt ở một bên. Có một cái chăn ở trong góc, gối và súng săn thì nằm ngay cạnh.

Nhìn thấy khẩu súng ngắn, Dudel nhướng mày. Hắn nhớ cách đây rất lâu, khi một tờ báo đến phỏng vấn chủ nhân của tòa lâu đài, một phóng viên đã hỏi ông ta làm thế nào để đảm bảo an toàn cá nhân trong lâu đài trống trải cách xa thành phố này.

Chủ lâu đài cười và nói rằng mình luôn đeo một khẩu súng săn bên mình. Những vị khách không mời mà đến sẽ được đãi một bữa tiệc đạn thịnh soạn.

Lúc ấy, Dudel chỉ nghĩ đó là một trò đùa. Nhưng giờ xem ra đó có vẻ là sự thật. Tuy nhiên khi lại quá khứ của chủ lâu đài khi còn trẻ thì Dudel cảm thấy khá hợp lý.

“Mr.Dudel?” Chủ lâu đài liếc Dudel, rồi lại nhìn đồng hồ, "Rất đúng giờ."

Chủ lâu đài rất để tâm đến thời gian, Dudel biết điều đó.

Hít một hơi thật sâu, Dudel cố gắng trấn an thần kinh, rồi nói.

"Xin chào…"

Vừa lên tiếng, Dudel lại trở nên căng thẳng, bởi hắn chợt nhận ra mình không biết phải gọi đối phương là gì.

Đúng vậy, một lý do chính nữa khiến ông ta bị coi là kẻ lập dị bởi không một ai biết tên thật của ông ta trong ngần ấy năm. Ít nhất đối với công chúng là như vậy.

"Cứ gọi ta là Blue Jay."

Chủ lâu đài mỉm cười, biết Dudel đang do dự điều gì. Do việc này đã xảy ra rất nhiều lần nên ông ta đã quen với nó.

Dudel nuốt nước bọt, thận trọng nói, "Blue Jay?"

Trước khi đến, Dudel đã chuẩn bị kỹ càng. Thế nên hắn biết giẻ cùi lam là gì. Đó là một loài chim xinh đẹp có màu xanh oải hương.

Chủ nhân của tòa lâu đài đã từng đề cập trong một cuộc phỏng vấn rằng có rất ít thứ có màu xanh lam trong thế giới động vật, và chim giẻ cùi lam chíng là một trong số đó. Bộ lông của nó vừa đặc biệt lại vừa đẹp mắt... thế nên chủ lâu đài cực kỳ yêu thích sự độc đáo hiếm có này.

"Được chứ? Bây giờ ngươi đang phỏng vấn một tác giả. Gọi ta bằng bút danh của ta có vấn đề gì không?"

Blue Jay nhìn Dudel mỉm cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt chồng lên nhau.

Dudel đã dần quen với cách nói chuyện với Blue Jay, tự giễu cười, "Xin lỗi, cuộc phỏng vấn này rất quan trọng với ta, ta cũng là một độc giả trung thành của ngài..."

"Không sao, không có vấn đề gì."

Blue Jay vẫy tay, đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm chai rượu lên và rót một ly cho Dudel và mình. Cả hai khẽ chạm ly.

“Đừng quá căng thẳng, hãy thả lỏng, coi như đây là một bữa trà chiều.” Blue Jay nói và vỗ vai Dudel.

Dudel nhìn vị tác giả bí ẩn và quái gở này. Tâm trạng của hắn hiện giờ khá phức tạp, vừa căng thẳng vì áp lực công việc, vừa hưng phấn khi được gặp thật và ngạc nhiên khi thấy sự tương phản giữa tin đồn và thực tế... Dudel điều chỉnh tâm lý rồi bước vào trạng thái làm việc.

"Ngài Blue Jay, lần này ta thay mặt cho chương trình radio "Sương mù xám, công nghiệp và bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon" đến phỏng vấn ngài.”

"Ta biết, ta cũng đang nghe chương trình của ngươi, ta khá thích nó", Blue Jay khen ngợi. "Nói như vậy thì ta cũng là một fan hâm mộ của ngươi, ngài Dudel."

Vẻ thân thiện của Blue Jay khiến Dudel thấy hơi hoảng sợ, sau đó thì hắn hoàn toàn thả lỏng và lẩm bẩm, "Suy cho cùng thì giữa tin đồn và thực tế sẽ có sự sai lệch."

"Giống như tưởng tượng và thực tế, sự sai lệch trong đó là sân khấu cho những người sáng tác như ta."

Blue Jay ngồi lại chỗ của mình, giơ chân lên. Cặp đùi đầy lông lòi ra khỏi bộ đồ ngủ. Có vẻ ông ta không quan tâm mấy đến hình tượng của mình, "Xin hãy nhanh lên, ngài Dudel, ta còn có việc phải làm."

"Tốt, tốt."

Dudel lấy ra một tập giấy ghi chú đã chuẩn bị sẵn, trong đó liệt kê một số câu hỏi mà Dudel muốn hỏi, hắn hỏi Blue Jay lần lượt theo trình tự.

"Có một người phụ nữ xuất hiện trong mọi tác phẩm của ngài, một người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa, ta tự hỏi tại sao? Nàng tượng trưng cho một điều gì đó?"

Dudel nói xong vội vàng bổ sung, “Ta biết rất nhiều người đã hỏi câu hỏi này, và ngài đều không trả lời nó. Nếu ngài không muốn trả lời thì chúng ta có thể bỏ qua."

"Không sao, ta có thể trả lời câu hỏi này." Blue Jay giải thích, "Một trong những lý do tại sao ta chấp nhận cuộc phỏng vấn của ngươi là bởi vì nghĩ rằng đã đến lúc công bố những chuyện này."

Dudel choáng váng. Hắn phải mất hàng chục giây để hiểu được ý nghĩa của những lời Blue Jay vừa nói, sau đó thì hắn trở nên hưng phấn khó có thể tả nổi.

Người phụ nữ có đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa.

Sẽ luôn có một nhân vật như vậy trong mọi tác phẩm của Blue Jay. Nàng không tham gia vào mạch chính của cốt truyện mà giống như một cái bóng âm thầm chạy qua dòng chữ trên giấy.

Ở khắp mọi nơi, mãi mãi.

Một số nhà phê bình từng chỉ trích nhân vật vô nghĩa này. Nhưng khi Blue Jay tạo ra những tác phẩm đáng kinh ngạc thì người phụ nữ có đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa dần trở thành một vật thể tinh thần, một biểu tượng cho các tác phẩm của Blue Jay.

Về sau thậm chí còn có một trò đùa như này. Nếu muốn biết một tác phẩm có phải là của Blue Jay hay không thì chỉ cần đọc trong sách xem có một người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa là biết.

Theo thời gian, những lời chỉ trích trong quá khứ mờ dần, mọi người bắt đầu tự hỏi người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa thực sự có ý nghĩa gì.

Trong vài thập kỷ qua, vô số người đã phỏng vấn kẻ lập dị cô đơn này, cố gắng tìm hiểu về người phụ nữ đó từ miệng ông ta. Tuy nhiên trước giờ Blue Jay vẫn luôn giữ kín, cho dù được hứa hẹn tiền bạc hay thậm chí là bị uy hiếp thì vẫn không hé răng nửa lời.

Cho đến ngày hôm nay.

"Xin lỗi, ta hơi mất bình tĩnh... Có thể nói từ khi bắt đầu đi học, ta đã đọc các tác phẩm của ngài. Lòng tò mò đối với người phụ nữ ấy đã tồn tại trong lòng ta từ rất lâu."

Dudel liên tục xin lỗi. Là một người dẫn chương trình phát thanh lúc nửa đêm, Dudel cứ ngỡ kỹ năng xã hội của mình khá tốt, nhưng trước mặt Blue Jay thì hắn lại thường mất tập trung.

Blue Jay cười vẫy tay, "Không sao."

"Vậy thì nàng rốt cuộc là ai?"

Dudel cầm bút và sổ ghi chú lên, chăm chú lắng nghe từng câu tiếp theo của Blue Jay.

Có rất nhiều suy đoán về người phụ nữ với đôi mắt ngọc mắt mèo rực lửa. Suy đoán đáng tin cậy nhất trong số đó là một vài người tin rằng nàng là người phụ nữ mà Blue Jay đã từng yêu khi còn trẻ.

Dựa theo thông tin đại chúng thì tới giờ Blue Jay đã năm mươi chín tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Mà Blue Jay càng như vậy thì phỏng đoán càng thuyết phục.

"Giờ vẫn là một bí mật chưa thể nói ra."

Blue Jay giơ một ngón tay lên, đặt trước môi và nói, "Nhưng điều ta muốn nói với ngươi là cuốn sách mới của ta sẽ giải thích mọi thứ về nàng ấy."

"Cuốn sách mới? Ý ngài là tác phẩm mới!"

Trái tim của Dudel gần như ngừng đập. Đã mười năm trôi qua kể từ khi tác phẩm cuối cùng của Blue Jay được xuất bản. Mọi người cứ ngỡ Blue Jay sẽ không viết sách nữa, bởi dù sao thì ông ta cũng đã có đủ danh vọng và khối tài sản kếch xù rồi. Giờ có lẽ cuộc sống của Blue Jay chỉ nên giành để tận hưởng.

"Đúng vậy, ta đã chuẩn bị trong mười năm ... không, phải hơn mười năm. Điều ta có thể nói với ngươi là đây sẽ là một... ừm..."

Bản thân Blue Jay cũng không biết phải mô tả nội dung cuốn sách này như thế nào. Sau một hồi đắn đo, ông ta mới quyết định được thể loại của tác phẩm mới.

"Nó sẽ là một tự truyện giả tưởng.

Mọi bí mật mà các ngươi quan tâm sẽ được giải đáp trong cuốn sách này."

Dudel thở dốc. Dù không hiểu tự truyện giả tưởng là gì nhưng hắn biết tầm quan trọng của tin tức này, "Đây là một tin tức lớn. Bọn ta có phải là người duy nhất biết tin này không?"

"Tất nhiên là không," Blue Jay nhướng mày với Dudel, "Ta đã viết cho nhiều tờ báo khác nhau để nói về việc này, chuyện ngày hôm nay chỉ là tình cờ mà thôi."

Nghe đến đây, Dudel hơi thất vọng, nhưng sự thất vọng nhanh chóng đã bị nỗi phấn khích làm lu mờ.

Dudel nhấn mạnh, "Vậy khi nào cuốn sách mới của ngài sẽ được công bố?"

Blue Jay nghiêm túc giải thích: "Chắc phải mất một thời gian. Ta đã viết xong nửa đầu của câu chuyện nhưng nửa sau vẫn chưa hoàn thành. Sau khi chỉnh sửa lại thì nó có thể được xuất bản thành hai phần."

Dudel hỏi thêm lần nữa, "Vậy còn tựa đề của cuốn sách mới?"

Một nụ cười bất đắc dĩ xuất hiện trên khuôn mặt của Blue Jay. Ông ta lắc đầu đáp: "Thành thực xin lỗi về chuyện này. Ngay chính bản thân ta vẫn chưa nghĩ ra nên đặt tên cho nó là gì."

“Có thông tin nào khác ngoài chuyện này không?” Dudel vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi.

"Không, ta muốn mang đến cho độc giả tác phẩm này như một món quà bất ngờ. Quá nhiều từ sẽ chỉ làm cho món quà bất ngờ này trở nên nhạt nhoà."

Dudel tỏ ra đã hiểu, sau đó cảm thán, “Với những độc giả như ta thì việc ngài ra tác phẩm mới đã là niềm vui lớn nhất”.

"Vậy thì xin hãy cứ yên tâm chờ đợi, ta đoán nó sẽ không khiến các ngươi thất vọng."

Blue Jay có vẻ rất tự tin về cuốn sách mới của mình và hứa hẹn với Dudel.

Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc, cho đến khi Blue Jay đứng dậy kết thúc cuộc phỏng vấn.

"Được rồi, nên dừng ở đây thôi, ngài Dudel, ta vẫn còn nhiều việc phải làm."

"Được, nhưng ta vẫn còn muốn hỏi..."

Dudel liếc cuốn sổ ghi chép, còn một vài câu hỏi nữa mà hắn chưa kịp hỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn Blue Jay, vẻ mặt của Blue Jay đột nhiên trở nên nghiêm túc, vẻ thân thiện trước đó đã biến mất, ông ta nhìn thẳng vào Dudel, để lộ biểu cảm không thể nghi ngờ trong mắt.

"Đã đến giờ rồi, ngài Dudel."

Blue Jay giơ cổ tay lên và gõ vào đồng hồ.

Blue Jay là một người cực kỳ đúng giờ, Dudel biết điều này, nhưng đủ thứ thông tin đến từ Blue Jay đã khiến hắn quên khuấy nó.

"Ôi... rất xin lỗi, rất xin lỗi."

Dudel đứng dậy, cúi đầu xin lỗi. Blue Jay không có ý lịch sự với Dudel mà chỉ ra hiệu bằng mắt rằng đã đến lúc phải rời đi.

Cách đây không lâu, hai người mới còn trò chuyện rất vui vẻ, nhưng hiện giờ đã trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí có phần thù địch.

Lúc này, Dudel mới nhận ra rằng những lời đồn đại không phải là không có lý. Ở một khía cạnh nào đó thì Blue Jay đúng là một kẻ kỳ quặc.

Sau khi thu dọn đồ đạc của mình, Dudel chào hỏi thêm vài lần rồi vội vàng rời đi, trong khi Blue Jay vẫn đứng đó, đợi cho đến khi tiếng bước chân của Dudel dần biến mất khỏi lâu đài.

Blue Jay đi đến cạnh chăn lông, nhặt khẩu súng săn lên. Sau khi kiểm tra khẩu súng săn đã nạp đầy đạn, hắn mới xách khẩu súng săn lên tay, tay kia thì cầm ly rượu, đủng đỉnh xỏ đôi dép và dạo bước trong hành lang tĩnh lặng.

Sau khi đi dọc theo cầu thang đá xoắn ốc để xuống tầng hầm của tòa lâu đài, Blue Jay nhấp một ngụm rượu. Ông ta đặt chiếc ly xuống đất, nhặt chân đèn trên mỏm đá lên, rồi thắp sáng bóng tối đang xâm chiếm bằng ánh lửa mờ ảo.

Nhiệt độ xung quanh giảm dần. Đi kèm với tiếng thở của Blue Jay là từng đám sương trắng bốc lên. Mùi máu thoang thoảng trong không khí, như thể sâu trong bóng tối này dẫn đến một lò mổ đầy xác chết.

Ngay sau đó, một cánh cửa sắt loang lổ xuất hiện trước mặt Blue Jay. Ông ta đặt khẩu súng săn xuống góc, lấy một chùm chìa khóa chưa bao giờ rời khỏi cơ thể mình từ thắt lưng ra, sau đó mở một loạt ổ khóa. Cánh cửa sắt cổ kính từ từ mở ra, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.

Blue Jay đã quen với cái mùi ấy nên điềm nhiên bước vào, tiện tay còn cầm theo cả cánh cửa sắt.

Ánh lửa mờ ảo soi sáng căn hầm mờ mịt. Đây là một phòng làm việc khác của Blue Jay, một phòng làm việc bí mật.

Trên bức tường dán đủ các loại giấy báo bị cắt, ghi chú, ảnh đen trắng và một số trang xé từ sách...

Ánh mắt của Blue Jay đảo qua bức tường phía bên kia, nơi được bao phủ bởi những bức ảnh có liên quan đến ông ta.

Nếu ai đó cẩn thận tìm hiểu nội dung trong đó thì sẽ phát hiện ra rằng Blue Jay từng là một thủy thủ, cũng đã từng làm việc trên tàu. Blue Jay không chỉ biết sử dụng hầu hết các loại súng mà còn am hiểu chiến đấu và kiếm thuật.

Trên thực tế, những trải nghiệm này của Blue Jay không có gì bí mật. Mọi độc giả yêu thích ông ta đều biết về quá khứ hào hùng này của Blue Jay.

Trong một thời gian dài, đối với Blue Jay, viết lách chỉ là nghề phụ. Nghề nghiệp thực sự của ông ta là một nhà thám hiểm lang thang. Nhưng điều mà mọi người cảm thấy khó hiểu là thế giới ngày nay đã được con người khám phá. Nhà thám hiểm đã rút lui khỏi giai đoạn lịch sử, vậy thì hiện tại Blue Jay đang theo đuổi thứ gì.

Bàn tay của Blue Jay lướt qua mép bàn. Những cuốn sách cũ kỹ được mở ra, nét chữ nguệch ngoạc lấp đầy khoảng trống trên đó. Mọi thông tin được tập hợp lại thành những tờ giấy ghi chú dày cộp.

Âm thanh thở dốc phát ra từ nơi sâu trong bóng tối. Tiếp theo là tiếng xích sắt cọ vào mặt đất, như thể có thứ gì đó đang bị trói chặt trong lồng.

Blue Jay không thèm để ý đến những điều đó. Ông ta cầm đống giấy ghi chú của mình lên. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua những dòng chữ đen nhánh. Hết từ này đến từ khác không thể để người đời biết được thốt ra từ miệng Blue Jay, như một câu thần chú đang được kể lại.

"Nguồn Bí Mật và ma quỷ, Người thăng hoa và ác ma..."

Thực ra thì Blue Jay đã không cần đống ghi chú này nữa. Ông ta đã dành cả đời để điều tra thế giới siêu phàm. Trong quá trình tìm tòi kéo dài, những tri thức bí ẩn này từ lâu đã khắc sâu vào trí nhớ của Blue Jay như một con dấu chạm nổi.

Trên trang cuối cùng của đống ghi chú có kẹp một thẻ đánh dấu trang. Nói là đánh thẻ đánh dấu nhưng thực chất đây là một tấm vé. Theo thời gian được ghi ở trên thì tấm vé này bắt nguồn từ một chuyến tàu cách đây ba mươi ba năm.

Ba mươi ba năm đã trôi qua, tấm vé này vẫn được Blue Jays giữ một cách cực kỳ cẩn thận. Ngoại trừ giấy hơi ố vàng thì không có gì bị hư hại, thậm chí còn có rất ít nếp nhăn ở giữa.

Blue Jay nhìn sâu vào tấm vé đã thay đổi cuộc đời mình, cho đến khi xao động từ trong bóng tối cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Vẻ không hài lòng lóe lên trong mắt Blue Jay. Ông ta cầm khẩu súng săn lên và đi về phía sâu thẳm trong bóng tối.

"Blue Jay... Blue Jay..."

Những tiếng rên rỉ quyến rũ phát ra từ bóng tối. Một người phụ nữ đang gọi Blue Jay theo cách đầy trìu mến, như thể đó là người tình bấy lâu nay của ông ta.

Blue Jay đứng trước cái lồng, nhìn người phụ nữ bị giam cầm trong đó. Phần lớn cơ thể nàng ẩn trong bóng tối, làn da trần lộ ra ngoài thì trắng nõn và mịn màng.

Có vẻ như nàng đã nhận thấy sự xuất hiện của Blue Jay nên bò đến mép lồng bằng đôi tay của mình. Qua ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy khớp xương của người phụ nữ đã bị đinh sắt ghim vào. Những chiếc đinh dài này đã tồn tại rất nhiều năm, nhiều đến nỗi máu khô đã đông lại thành nhiều vết đen, trộn lẫn với vết rỉ sắt lởm chởm hằn trên đó.

Blue Jay nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lồng. Nàng không cảm thấy đau đớn vì vết thương nơi thể xác mà lại nhìn Blue Jay với ánh mắt đầy si mê, sau đó thè lưỡi liếm khóe miệng một cách quyến rũ.

"Chiêu này vô dụng đối với ta, ngươi hẳn đã biết từ nhiều năm trước.” Blue Jay nói với giọng điệu lạnh lùng.

Người phụ nữ không trả lời mà chỉ nở một nụ cười rên rỉ. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên đối với Blue Jays. Người phụ nữ này hiếm khi trả lời câu hỏi của ông ta, cũng chẳng thèm quan tâm đến hoàn cảnh mà mình đang gặp phải. Đối với mấy cử chỉ cám dỗ vừa rồi, dựa trên hiểu biết của Blue Jay về đám sinh vật này thì nó giống với bản năng săn mồi của động vật.

"Ta đói quá, Blue Jay. Ta có thể ngửi thấy hơi thở của người sống. Ngươi mang thức ăn mới đến cho ta?"

Người phụ nữ vươn tay ra khỏi lồng, lắc eo, khoe cơ thể quyến rũ với Blue Jay.

"Không, ta đã để hắn đi," Blue Jay lắc đầu, "Vả lại ta không nghĩ tương lai sẽ cần phải làm thế nữa."

Người phụ nữ không hiểu lời của Blue Jay, "Không cần nữa?"

Nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, nỗi đói khát sâu thẳm trong tâm trí lại khiến người phụ nữ khốn khổ không thôi.

Người phụ nữ đã phải chịu đựng tình cảnh này trong rất nhiều năm, kể từ khi nàng lẻn vào Lâu đài Daisy để đi săn linh hồn của Blue Jay nhưng rồi lại bị phản công. Người phụ nữ đã mất đi tự do kể từ đó. Nàng bị giam cầm và chỉ sống sót nhờ sự bố thí thường xuyên của Blue Jay.

Mọi người đều có một mặt bí mật, Blue Jay cũng vậy. Những kẻ tự tiện xâm nhập vào lâu đài hay có ý đồ xấu với ông ta cuối cùng đều sẽ bị chết dưới tay của Blue Jay, sau đó được giao cho người phụ nữ để nàng có thể tiếp tục cuộc sống bi thảm của mình.

Đây là một kiểu giao dịch tương hỗ giữa Blue Jay và người phụ nữ. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, Bluejay thấy đã đến lúc phải chấm dứt mối quan hệ dị dạng này.

“Ta nhớ những gì ngươi đã nói, ngươi... ngươi là một ác ma. Ngươi nhớ mùi của người đã tạo ra mình đúng không?"

Blue Jay lấy ra một phong bì và đưa nó lên trên đầu của người phụ nữ.

"Vậy ngươi có thể khẳng định về tính xác thực của nó hay không?"

Người phụ nữ ngây người ra nhìn phong bì. Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn dưới tờ giấy, một sức mạnh quá đỗi quen thuộc và đáng sợ, dù chỉ là mùi vị thoảng qua thôi nhưng cũng đủ để chứng minh tính xác thực của nó.

“Ta sẽ nhận được gì?” Người phụ nữ cố gắng giữ tỉnh táo, chống lại cơn đói để hỏi ngược lại Blue Jay.

"Ngươi sẽ nhận được tự do."

Blue Jay vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó.

"Ngươi không cần phải lo lắng về việc ta sẽ thất hứa. Ta mang linh hồn làm thức ăn cho ngươi, ngươi cung cấp cho ta manh mối về thế giới siêu phàm. Hai ta đã làm việc cùng nhau trong nhiều thập kỷ, ta nghĩ giữa chúng ta nên có một mức độ tin cậy nhất định."

Người phụ nữ ngập ngừng, rồi nở một nụ cười quyến rũ, sau đó đưa gương mặt ra trước lồng.

Nàng khẳng định, "Là nàng, là sức mạnh của nàng."

Người phụ nữ biết Blue Jay muốn làm gì, nàng tiếp tục.

"Ta có nên chúc mừng ngươi không? Blue Jay? Sau bao nhiêu năm vất vả, cuối cùng ngươi cũng đã tìm thấy nàng."

Vẻ mặt băng giá của Blue Jay kéo dài trong vài giây, sau đó một nụ cười điên rồ nở trên khuôn mặt ông ta trong âm thầm.

"Đã đến lúc phải thả ta ra, Blue Jay, ngươi sẽ không nuốt lời chứ."

Người phụ nữ van xin, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương.

Blue Jay cho rằng rất ít người đàn ông có thể từ chối một người phụ nữ như vậy. Sau đó ông ta lại nghĩ, có lẽ đây chính là sức mạnh của ác ma, dù đã qua bao nhiêu năm, người phụ nữ vẫn trẻ trung quyến rũ, còn ông ta đã biến từ một chàng thanh niên trẻ trung, oai phong lẫm liệt thành một ông già.

“Không.” Blue Jay lắc đầu. Người phụ nữ còn chưa kịp giận dữ mắng mỏ thì Blue Jay đã vươn tay ra, khẽ nâng mặt người phụ nữ lên, "Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy phải không?"

Đôi mắt lạnh lùng lại tràn đầy sự dịu dàng. Người phụ nữ hoang mang, đây là lần đầu tiên nàng đọc được cảm xúc ấy từ đôi mắt của kẻ quái dị này trong nhiều năm như vậy.

"Nếu ta thả ngươi ra, ngươi sẽ không còn là của ta."

Blue Jay mỉm cười, rồi tiến đến gần cái lồng, một tay cầm khẩu súng săn, tay kia cởi áo ngủ, cơ bắp gồng cơ thể già nua cùng với những vết sẹo đó lên. Trong ánh sáng mờ ảo, ông ta hệt như một bức tượng đồng cổ.

"Nhắm mắt lại, ngẩng đầu."

Blue Jay cúi xuống như thể muốn hôn người phụ nữ. Khi giọng nói ấy lọt vào tai, người phụ nữ do dự một lúc, nàng liên tục xác nhận ý định của Blue Jay, nhưng từ trong đôi mắt già nua chỉ lộ ra sự chân thành.

Người phụ nữ cười nhẹ, "Ta đã nghĩ rằng ngươi khác biệt, Blue Jay."

“Hết cách, con người là động vật tình cảm, một người cho dù có lý trí đến đâu thì cũng không tránh khỏi có tình cảm với một người ngày đêm ở bên mình… Ngươi cũng vậy phải không? Cho dù hiện giờ ngươi là ác ma, nhưng chí ít đã từng là người, ngươi không có chút tình cảm nào với ta sao?"

Blue Jay nâng cằm người phụ nữ lên, "Nhắm mắt lại."

Người phụ nữ mỉm cười và nhắm mắt lại. Nàng đoán thời gian có thể đã mài mòn ý chí của Blue Jay, hoặc cũng có thể là niềm vui khi đạt được mục đích đã khiến ông ta thả lỏng cảnh giác. Sau khi bị tra tấn bởi Blue Jay trong ngần ấy năm, người phụ nữ luôn tìm kiếm cơ hội trả thù, và bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt nàng.

Mặc dù làm ra vẻ hợp tác như đang chuẩn bị thực hiện một nụ hôn nhưng nàng đã nghĩ xong tiếp theo phải làm thế nào. Dù gì nàng cũng là một ác ma, còn Blue Jay chỉ là một lão già, nếu không phải bị lồng và đinh dài hạn chế thì việc tự tay giết chết hắn sẽ rất dễ dàng.

Người phụ nữ đã nghĩ như vậy, nhưng tiếng súng gầm rú đã xé tan mọi suy nghĩ của nàng.

Blue Jay đặt khẩu súng săn xuống. Thi thể của người phụ nữ nằm trọn trong lồng, toàn bộ phần đầu đã nổ thành một đống bầy nhầy bị bao phủ bởi bóng tối.

Nhìn xác chết, Blue Jay lại giơ khẩu súng săn bắn vào bụng thêm lần nữa, xẻ đôi cái xác.

"Ngươi tự do..."

Blue Jay thờ ơ nói. Ông ta cũng muốn nói điều gì đó, chẳng hạn như nói ra tên của người phụ nữ để cuộc chia tay này mang tính nghi thức hơn, nhưng sau đó Blue Jay nhận ra rằng mình không biết tên của người phụ nữ.

Không phải người phụ nữ đang cố che giấu điều gì đó mà chỉ là Blue Jay chưa bao giờ hỏi về điều này. Thậm chí người phụ nữ dường như đã nhắc đến tên của nàng vài lần trong quá khứ nhưng Blue Jay chưa bao giờ để tâm.

Blue Jay kéo túi đựng thi thể đến và phải mất một thời gian khá dài để nhặt xác của người phụ nữ. Mặc dù nhặt từng mảnh vụn khá tốn công, nhưng Blue Jay sẽ không cảm thấy yên tâm nếu không bắn ác ma này thành từng mảnh.

Kể từ khi tiếp xúc với thế giới siêu phàm này, Blue Jay đã cực kỳ cảnh giác. Thế giới ấy đầy rẫy ác ma tà ác, ngoài ra còn có Người thăng hoa nắm giữ sức mạnh siêu phàm. Ông ta chỉ là một người bình thường vô tình thoáng nhìn thấy thế giới ấy, thế nên cho dù có cảnh giác đến đâu cũng không thừa.

Mang theo chiếc túi đựng xác, Blue Jay đi qua hành lang ngầm tối tăm. Hai bên đường đều có cửa sắt bị bịt kín, vết máu loang lổ khắp nơi, không khí nồng nặc mùi máu kinh tởm.

Blue Jay đã từng nghĩ đến việc dọn dẹp những thứ này. Thế nhưng ông ta là người duy nhất ở Lâu đài Daisy, quá khó để dọn dẹp một mình, do đó ông ta đơn giản là mặc kệ.

Có tiếng vo ve của ruồi muỗi. Trong lúc tiến về phía trước, Blue Jay liếc nhìn cánh cửa sắt và thì thầm con số trên đó.

Cuối cùng ông ta cũng đã tới chỗ sâu nhất trong lòng đất. Ánh lửa yếu ớt chỉ có thể soi rõ chân của Blue Jay, phía sau cầu thang là bóng tối khó dò.

Là chủ nhân của Lâu đài Daisy, khi lần đầu tiên phát hiện ra lâu đài này có một không gian ngầm khổng lồ như vậy, Blue Jay cũng rất sốc. Những tưởng rằng nơi này sẽ bị bỏ mặc ở đó vĩnh viễn, nhưng không lâu sau Blue Jay đã tận dụng nó một cách hoàn hảo.

"Cái cuối cùng."

Blue Jay đếm, rồi ném túi đựng xác vác trên vai vào bóng tối. Sau một vài giây, tiếng rơi vọng lại.

Blue Jay muốn bỏ đi luôn, nhưng lại nhớ đến các nhân vật trong tác phẩm của mình. Mỗi một kẻ sát nhân đều sẽ quay trở lại hiện trường vụ án để tận hưởng kiệt tác của mình.

Với ý nghĩ này, Blue Jay ném cây nến trong tay xuống.

Ngọn lửa bùng lên vài lần trong bóng tối. Ánh sáng lập lòe vạch ra một cái bóng hung dữ và ngoằn ngoèo trong đây. Mơ hồ có thể nhìn thấy vô số túi đựng xác chất thành núi.

Blue Jay vô thức mỉm cười, sau đó quay lưng bỏ đi. Cánh cửa sắt từ từ đóng lại, chắn hết mọi ánh sáng khiến nơi đây chìm vào lãng quên.

Ra khỏi Lâu đài Daisy, Blue Jay đã thay quần áo. Hiện giờ ông ta trông giống như đang đi du lịch với một chiếc vali kéo theo sau.

Blue Jay nán lại bên biển hoa cúc. Một cơn gió thoảng qua mang theo hương hoa nồng nàn.

Mùi hương ngọt ngào như biến không khí thành mật ong. Đã lâu lắm rồi Blue Jay không sung sướng như vậy. Nhớ lần cuối cùng ông ta có tâm trạng đó là cách đây ba mươi ba năm, trên chuyến tàu không bao giờ kết thúc ấy.

Blue Jay lấy một tấm vé mới tinh từ trong phong bì ra. Tấm vé này hơi lạ, nó chỉ ghi giờ đi chứ không ghi địa điểm, tên tàu cũng vô cùng khó hiểu.

Những dòng chữ đen ngòm đan xen vào nhau, Blue Jay nói khẽ.

"Khu vườn Hạnh Phúc..."

Trong cơn mê, Blue Jay nghe thấy tiếng còi từ xa. Đoàn tàu đang chạy ầm ầm, không có ga bắt đầu, cũng không có ga kết thúc, chỉ có đường ray không có điểm cuối.

(P/S: 6k chữ @@, hơi mệt nhưng hay, đọc như đang đọc Sherlock Holme luôn.
Daisy cũng có nghĩa là hoa cúc trắng nhé.
Còn tiêu đề mình đoán đôi mắt nó sẽ như này nhưng có màu đỏ: https://kenh14.vn/cap-meo-nga-noi-dinh-dam-tren-instagram-nho-so-huu-doi-mat-xanh-luc-sieu-la-hut-hon-nguoi-khac-20190726140009022.chn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Drop
10 Tháng mười hai, 2022 08:56
cvt này như dịch luôn rồi, đọc văn phong kiểu cvt quen rồi, giờ đọc kiểu dịch thấy sến sến kiểu gì ấy :)))
Long Nguyen
08 Tháng mười hai, 2022 22:05
chuẩn luôn, 2 chương hay
cyv97
03 Tháng mười hai, 2022 21:56
Nếu b thích mấy bộ tiểu thuyết phương Tây, kiểu Hỏa Ngục,, Harry Porter, Nhà Giả Kim. Sherlock Holme... thì có thể đọc thử. Bộ này mang đậm chất hơi thở phương Tây chứ không nửa Tây nửa TQ như nhiều bộ khác. Kể về hành trình báo thù và chuộc lại linh hồn của nvc sau khi đã bán 1 phần linh hồn cho ma quỷ.
Trực Trần
30 Tháng mười một, 2022 23:47
Cần 1 review sơ về nội dung của bộ này ạ.
cyv97
29 Tháng mười một, 2022 20:37
Yên tâm bác, bộ trước mặt dù thành tích kém hơn nhiều nhưng tác vẫn viết full, bộ này sau khi được phú bà bao nuôi đã lên top 20 nguyệt phiếu của qidian tháng này
connghien
29 Tháng mười một, 2022 18:21
Đoạn đầu hơi khó nuốt nhưng sau càng ngày càng thích. Mà nghe nói con tác lên nhị tinh được một Phú bà nào đó khen thưởng khủng lắm nên chắc sẽ ko thái giám nhỉ.
Long Nguyen
28 Tháng mười một, 2022 22:20
ngày nào cũng 2 chương thì quá tuyệt vời
cyv97
28 Tháng mười một, 2022 20:55
quyển tổng kết cùng xin phép nghỉ Mọi người tốt, nơi này, ngài một ngày hai canh trung thực bằng hữu. Đầu tiên, ta sám hối. . . Tốt a, lại đến một quyển một lần quyển mạt tổng kết khâu, ta luôn luôn thích cái này khâu, bởi vì viết lên đồ vật tới là nghĩ đến đâu viết đến đâu, căn bản không tồn tại kẹt văn nói chuyện, tựa như hung hăng ăn một bữa Wallace, mãnh rót Cocacola cùng man thỏa nghĩ, đi vào nhà vệ sinh thoải mái lâm ly. Sau đó nhận một vị bằng hữu đề nghị, cảm thấy ta viết những này quyển mạt tổng kết lúc, không bằng nhặt lại sơ tâm, viết thành một đầu một đầu, ta cảm thấy cũng không tệ lắm. 1. Trước đó cùng độc giả trò chuyện lúc, độc giả nói, so với chính văn, bọn hắn lại cảm thấy ta mỗi quyển cảm nghĩ rất có ý tứ. 2. Như vậy, dài đến mấy chục vạn chữ phiên ngoại kết thúc, hiện tại chính văn bắt đầu. 3. Ta ngẫm lại những này bắt đầu nói từ đâu, kỳ thật sớm nhất thiết lập bên trong, quyển thứ hai giảng hẳn là Palmer cố sự, chuyện xưa thị giác sẽ ngắn ngủi rời đi Opus, đi vào Palmer cố hương, sau đó tại hoan thanh tiếu ngữ bên trong chém chém giết giết. 4. Nhưng các vị thường đối ta tình cảm tuyến ôm lấy chất vấn, lúc này ta ý thức được, là thời điểm chứng minh một chút mình. 5. Làm một tác giả, ta cảm thấy căn cứ hiện hữu tài liệu đến bện một cái cố sự, cũng dùng cái này dọc theo tầm mắt của mình bên ngoài, là một vị tác giả cơ bản tố dưỡng, mặc dù ta. . . Nhưng là, ta cảm thấy ta viết thứ này không có vấn đề gì. 6. Ta là thích khiêu chiến mình người, lại hoặc là nói cùng mình bực bội người, vì thế ta thích nếm thử một chút mình chưa từng nếm thử đồ vật, cũng tỷ như viết một số khác biệt đề tài đồ vật. 7. Đủ loại nhân tố dưới, để cho ta đem quyển thứ hai nguyên bản thiết kế sửa đổi một chút, đem Amy ra sân sớm, lấy chứng minh ta cá nhân năng lực. 8. Ta cảm giác, còn ok, hình người Gundam, còn có thể (bị) điều khiển, nếu không phải phong cách không thống nhất, ta thật rất muốn cho nàng đặt tên là Amy ·MSA-0011(B St)303E. 9. MSA-0011(B St)303E, trong lòng ta vĩnh viễn đau nhức. 10. Lại hoặc là nói Amy ·bt7274. 11. Ô ô ô, bt! 12. Tốt a, chỉ đùa một chút, kỳ thật một quyển này kịch bản cấu thành, tại cá nhân ta xem ra, ta mới đầu là lấy một loại viết khoa huyễn ý nghĩ đi viết cố sự này, đem luyện kim con rối coi là mô phỏng sinh vật người, tâm trí hình chiếu đổi lại căn cứ nhân loại khi còn sống tư duy chỉnh hợp AI, cho nên trên bản chất cái này quyển kịch bản, có thể hiểu thành một cái khoa huyễn, AI thức tỉnh phản loạn cố sự. 13. Ý nghĩ này ban sơ nguồn gốc từ tại, ta nghĩ một cái ý tưởng, tức là, thể xác quyết định ý thức, vẫn là ý thức quyết định thể xác. 14. Cái ý tưởng này chỗ chèo chống cố sự, là ta trước đó song khai viết một bản khoa huyễn ngắn « thăng cấp đêm trước » bên trong thiết lập, nhưng bởi vì tinh lực vấn đề chờ nguyên nhân, quyển kia ngắn cũng liền viết cái mở đầu, ta bàn bạc bản này hoàn tất sau hẳn là sẽ tiếp tục tiếp tục viết. 15. Lời nói có chút xa, quyển thứ hai cố sự, thì là từ cái ý tưởng này biến hóa tới, cũng chính là văn bên trong xuất hiện câu nói kia, giúp cho viên hầu trí tuệ cũng nói cho nó biết hẳn phải chết vận mệnh. 16. Từ ý thức đi lên giảng, thu hoạch được trí tuệ viên hầu cùng nhân loại không khác, nhưng chúng nó lại bị trói buộc tại viên hầu thể xác bên trong, đây cũng là cái này quyển ta nghĩ viết một cái chủ đề, Amy có được nhân loại ý thức, lại bị vây ở sắt thép thể xác bên trong, nàng biết được tất cả lý luận, nhưng không có một bộ huyết nhục chi khu đi cảm thụ đây hết thảy, từ đó đưa tới nội tâm gút mắc, cùng lựa chọn bên trên vấn đề. 17. Đây chính là AI phản loạn a! 18. Nhưng viết đến một nửa lúc, cảm thấy, lại viết lập gia đình đình mâu thuẫn vấn đề, cử chỉ điên rồ lão cha cùng phản nghịch nữ nhi loại hình. 19. Tất cả mọi người ở vào một loại, cố chấp trạng thái, một cái cố chấp muốn phục sinh nữ nhi, một cái cố chấp muốn lấy được phụ thân tán đồng, sau đó đầu óc vặn ba sinh ra mâu thuẫn. 20. Sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tệ lắm, dù sao đó là cái đặt ở light novel phân loại kỳ huyễn phong cách đô thị dị năng tiểu thuyết, không cần thiết cùng AI phản loạn không qua được. 21. Thế là viết thành một loại gia đình luân lý kịch, cùng bản thân xem kỹ cố sự. 22. Cái này một bộ phận ta nhận « tâm linh người bắt tóm » cái này phim ảnh hưởng khá lớn, Amy tâm lý vấn đề khốn cảnh các loại, rất lớn trình độ chính là bắt nguồn từ cái này phim. 23. Định ra dạng này cố sự dàn khung về sau, như vậy quyển này một đại chủ đề, chính là Amy bản thân đảo ngược cùng cải biến. 24. Tại viết đến cái này một bộ phận lúc, ta rất lo lắng làm nền không đủ, dẫn đến cảm xúc chuyển cứng nhắc, sau đó ta tận lực đi làm nền, nhưng chân chính viết thời điểm, ta nhìn thấy vẫn còn có chút độc giả, cảm thấy có chút cứng nhắc, thật sự là thật có lỗi a. 25. Cá nhân ta là thường xuyên nhìn chương nói cùng bình luận, mọi người nhắn lại đều có chăm chú nhìn, mà lại ta người này còn thừa hành một cái đạo lý, chính là trong nhà có một con con gián lúc, vụng trộm nhất định có rất nhiều. 26. Dùng cái này chuyển đổi, đương một vị độc giả một chút hợp lý ý kiến lúc, nói không chừng đã có rất nhiều độc giả có ý tưởng giống nhau, chỉ là không có phát biểu mà thôi, cho nên ta còn là rất để ý các vị nhắn lại. Nhân vật đường cong chuyển biến, khó tránh khỏi gặp được tình huống như vậy, ta không thích đã hình thành thì không thay đổi nhân vật, chỉ có thể cắm đầu đi. 27. Sau đó viết sách con đường, vốn là nghịch thiên mà đi. 28. Viết cái này quyển lúc, ta một lần lâm vào dị thường lo nghĩ trạng thái, cảm thấy mình viết rất phân, nhưng hỏi mấy cái độc giả, phản hồi đều là cũng không tệ lắm, để cho ta có quái dị cắt đứt cảm giác. 29. Này nha, tâm tình của ta còn chưa đủ phật. 30. Đương nhiên, kỳ thật quyển thứ hai cố sự còn có một khúc nhạc đệm, ta ban đầu có ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra làm như thế nào viết, sau đó một đêm đột phát linh cảm, bằng vào ta nuôi hamster viết một cái tương tự cố sự, tức có một ngày hamster có nhân loại ý thức, nhưng bị vây ở hamster thể xác bên trong, nó sẽ có dạng gì ý nghĩ. 31. Hamster kết cục là tiêu cực, nhưng làm một vị thuần yêu chiến thần, Amy cố sự sẽ là tích cực. 32. Nói cách khác, kỳ thật Amy nguyên hình là một con Syria hamster. 33. Ta đem ta nuôi mỗi một cái sủng vật đều đặt tên là jojo, cái này hamster danh tự cũng gọi jojo, là ta nuôi cái thứ hai hamster, từ trên ý nghĩa nghiêm ngặt tới nói, tất cả của nó tên là Joseph Joestar. (cắm truyền bá một chuyện cười, trước đó cùng ta bạn cùng phòng nói chuyện trời đất còn nói, nếu ta có hài tử, ta liền cho nàng đặt tên gọi Kiều Kiều, đương nàng hỏi ta vì cái gì gọi Kiều Kiều lúc, ta liền cùng nàng giảng, ta nuôi đám kia gọi jojo a miêu a cẩu chuột tử nhóm. Ta bạn cùng phòng, "Ngươi có muốn hay không nghe một chút chính ngươi đang nói cái gì?" ) 34. Trên thực tế ta cá nhân sáng tác kinh lịch cũng không dài dằng dặc, viết cố sự cũng không nhiều, trừ ra hắc lịch sử bên ngoài, cũng liền một bản « tro tàn chi súng », viết tro tàn lúc ta vẫn còn tương đối lạnh nhạt, mà lại quyển sách kia hoàn toàn là cái ngoài ý muốn, một lần nát tiền chưa thoả mãn ngoài ý muốn. 35. Này, sinh hoạt chính là như vậy, tràn đầy kỳ diệu kinh hỉ. 36. Viết tro tàn lúc ta dưới ngòi bút nhân vật nhóm, tại sự kiện bên trên là người cứu vớt, nhưng ở trên tinh thần lại là được cứu vớt người, mà lại loại này trên tinh thần cứu vớt kéo dài nguyên một quyển sách. 37. Có sao nói vậy, ta thường xuyên xem kia đoạn kinh lịch, cùng ta ngay lúc đó trạng thái tinh thần, ta hoài nghi có phải hay không ta có vấn đề gì, mới viết thành dạng này, ta cảm thấy bị động như vậy tự bế mà tiết mục viết một quyển sách là đủ rồi, cho nên viết quyển sách này lúc, ta quyết định từ quyển thứ nhất Adele đến cứu vớt một chút nhân vật chính tinh thần, quyển thứ hai thì từ nhân vật chính đi cứu vớt người khác. 38. Trước đó có nói qua, ta gõ chữ lúc thích nghe ca nhạc, đem gian phòng của mình biến thành một cái sáng tỏ quán ăn đêm, đặt vào chói tai âm nhạc, đang tự hỏi đoạn này lúc, ta đang nghe một bài «creep », bên trong có câu ca từ là như vậy. 39."Ta muốn một cái hoàn mỹ xác ngoài, một cái hoàn chỉnh linh hồn, ta hi vọng mình cũng có thể như ngươi, nhưng ta là như thế cổ quái, không hợp nhau, ta không thuộc về nơi này." 40. Lúc ấy cảm thấy, cỏ, đúng vị, cứ như vậy tới. 41. Cho nên cho đến trước mắt, nhân vật chính đoàn đều là quái thai, quái thai nhóm ở giữa lẫn nhau cứu vớt. 42. Các nhân vật chính mặc dù chém chém giết giết, nhưng đối đãi người một nhà cũng không tệ lắm, dù sao cũng chỉ có dạng này một đám người nhiều ít có thể lẫn nhau lý giải. 43. Ân. . . ? Sau đó là người một chút ý nghĩ, ta cảm thấy ta là chuyện xưa biên soạn người, mặc dù nói viết chỉ là văn học mạng, nhưng có đôi khi ta cũng nghĩ làm một chút, không tính khắc sâu như vậy. . . Nhân văn quan tâm? 44. Tán thành tinh thần cùng giá trị tồn tại, cũng là xác định Amy nhân vật kết cục nhân tố. 45. Ta ban đầu có ý nghĩ này lúc, là đang nhìn « á nhân tương » cái này manga, rõ ràng là cái khôi hài khắp, nhưng có thời điểm đột nhiên nhất chuyển nghiêm túc, còn cùng ngươi chăm chú thảo luận, nhưng ở thảo luận ra kết quả lúc, lại thản nhiên cười một tiếng, đem những này nghiêm túc sự tình ném sau ót. 46. Ta cảm thấy loại cảm giác này phi thường bổng, bởi vậy ta cũng nghĩ viết một chút tại sách của ta bên trong, chuyện xưa trải qua khả năng rối bời, nhưng cuối cùng mọi người vẫn là sẽ hẹn nhau quán bar. 47. Kỳ thật viết quyển thứ hai lúc, ta đối với một chút tiết tấu đem khống cùng cố sự kết cấu, vẫn còn có chút kéo hông, bởi vì ta người viết đại cương lúc, sẽ chỉ viết cái tương đối thô sơ giản lược, dẫn đến ta tại xử lý một chút đa tuyến tự sự, âm mưu quỷ kế lúc, ta đối với mình viết luôn luôn không đủ hài lòng. 48. Cũng tỷ như ta liệt một cái đại cương, sau đó liền đem đại cương quên, đi theo ý nghĩ của mình đến viết. Ta chuẩn bị kỹ càng hảo chỉnh lý một chút quyển thứ ba đại cương, tận khả năng kế hoạch xong chuyện xưa mạch lạc, đem hết thảy nắm giữ ở trong tay. 49. Ta cảm thấy ta còn là tương đối nhàn, nghĩ bớt thời gian chăm chú viết một cái ngắn cố sự, đem các loại hoa sống đều thu được. 50. Sau đó. . . Vẫn là nghĩ đến đâu viết đến đâu, dù sao cũng là cảm nghĩ, lại không tồn tại kẹt văn loại vật này. 51. Ta thích viết cảm nghĩ tổng kết loại vật này một cái khác điểm, là ta cảm thấy đó là cái cơ hội tốt, một cái tác giả cùng độc giả xâm nhập giao lưu khâu. 52. Bất quá cũng có thể là là ta cá nhân tính cách cùng tinh thần của ta trạng thái, dẫn đến ta rất thích cùng người khác chia sẻ những này, vô luận là tốt vẫn là quái đồ vật, vì thế ta nghĩ tại dạng này quyển mạt bên trong, càng nhiều hướng các vị trình bày ta ý nghĩ. 5 2.5. Có đôi khi ta cảm thấy ta tựa như một cái tại khu không người lang thang vòm cầu ca, kinh lịch mấy tháng giày vò, rốt cục nhìn thấy một người sống, bô bô cùng hắn đem một trận này kinh lịch kỹ càng giảng một bên, kể xong quay đầu lại vào khu không người bên trong. 53. Cơ hội như vậy cũng không nhiều, ta tạm thời còn chưa nghĩ ra quyển sách tổng cộng chia làm mấy quyển, nhưng nhất định là viết một quyển thiếu một quyển, mà lại cái đồ chơi này lại không thu phí, đúng không, đúng không, đúng không. 54. Trước mắt dự tính quyển sách là đổi mới 20 tháng, bất quá dự tính về dự tính, thật viết nhiều ít lâu ta cũng không rõ ràng, nhưng ta tận lực đem số lượng từ khống chế tại 300w~400w ở giữa. 55. Ta rất thích văn học mạng loại này chuyện xưa vật dẫn, nó có thể viết rất nhiều, cũng viết loạn thất bát tao, so với manga, phim chờ cố sự vật dẫn, tại cá nhân ta có hạn sinh mệnh bên trong, không thể nghi ngờ là văn học mạng sáng tạo càng có hiệu suất. 56. Kỳ thật quyển sách này, cá nhân ta bởi vì một chút nguyên nhân, cũng không quá để ý thành tích, đúng vậy a, nghĩ để ý ta cũng không có chiêu a, ta cũng nghĩ viết đại chúng viết, thoải mái một chút, ta cũng nghĩ vừa nát tiền a. 57. Nhưng, đều như vậy, không bằng nghĩ thoáng chút. 58. Rất có loại vò đã mẻ không sợ rơi cảm giác, vẫn là ngay cả quẳng hai quyển sách. 59. Cho nên ta nghĩ ta có thể càng thản nhiên đem mình một chút ý nghĩ đưa vào cố sự bên trong, dùng một chút phương thức đưa nó bày ra, đừng để ý những cái kia chém chém giết giết, thuần đẩy kịch bản, mỗi quyển đều làm chút ta cảm thấy thú vị đồ vật. 60. Trong hiện thực ta người này ít nhiều có chút tự bế, bất quá tương đối mâu thuẫn là, ta lại cảm thấy ta không có như vậy tự bế, liền. . . Rất vi diệu, ta thích viết "Cứu vớt" dạng này cố sự, đây là ta cảm thấy làm một sáng tác người tuyệt vời nhất địa phương. 61. Ngươi có thể viết những cái kia ngươi không cách nào trở thành người, chạm đến những cái kia cũng không tồn tại thế giới, thậm chí nói cải biến những cái kia vốn không pháp cải biến sự tình. 62. Trong hiện thực khốn cảnh lấy người năng lực khó mà đánh vỡ, không bằng đem cái này khốn cảnh bắn ra tiến cố sự bên trong, mà ngươi sẽ thành trong chuyện xưa người hack, đi trợ giúp bọn hắn đánh vỡ đây hết thảy, tại một loại khác hư ảo trên ý nghĩa đi ra khốn cảnh. 63. Trong hiện thực không cách nào đạt được thỏa mãn, tại thế giới tưởng tượng bên trong đạt được bổ xong. 64. Hạt giống không tưởng thiết lập liền nguồn gốc từ ở đây, nó có thể khiến người ta thu hoạch được đem huyễn tưởng biến thành chân thực lực lượng, tại nghĩ viển vông bên trong cứu vớt mình, như vậy trong hiện thực mình cũng đem đạt được cứu vớt. 65. Cái này kỳ thật có thể xem là cố sự bên trong cố sự, mà dạng này cố sự bên trong cố sự, hẳn là quyển kế tiếp kịch bản. 66. Mặc dù còn không có viết đến, chỉ tồn tại ở ta tư tưởng loại, nhưng ta đối với đoạn này kịch bản vẫn là rất hài lòng, cái này quyển kịch bản, nói không chừng còn có thể cùng quyển sách trước tiến hành liên động. 67. Ta thích viết cố sự, này lại để cho ta có loại thực hiện nhân sinh giá trị cảm giác. 68. A, đúng, bản này tình cảm tuyến viết chẳng phải vặn ba như vậy trực tiếp, là bởi vì các độc giả thường đề nghị nói, quyển sách trước như vậy tra tấn, không bằng bản này cho thống khoái. 69. Kỳ thật điểm này là, bên trên một bản ta không nghĩ tới tình cảm tuyến, thậm chí nói, bên trên một bản ta đều không nghĩ tới có thể viết xong. 70. Cho nên rõ chưa? Không phải ta viết không được, mà là ta căn bản không nghĩ tới viết cái này! Rất nhiều yếu tố, ta căn bản là không có chuẩn bị qua. 71. Thật đúng là thật xin lỗi a. 72. Bất quá tiền nhân sửa đường, hậu nhân hóng mát đúng không, tại ta ngắn ngủi sáng tác kiếp sống bên trong, quyển sách này nhân vật chính là thật là đãi ngộ kéo căng. 73. Sau đó một cái khác tương đối muốn nói điểm là, ta sẽ ở một ít kỳ quái địa phương, cảm thấy rất khốc, rất thú vị. 74. Thường cùng mọi người nói, ta gõ chữ hoàn cảnh rất quán ăn đêm, sau đó cái bàn là lắp lên, tương đối lắc, ta đi theo này run chân , liên đới lấy cái bàn màn hình viết chữ cùng một chỗ đều tại lắc, cảm giác thật rất này. 75. Nói đến vẫn muốn làm cái trực tiếp ở giữa tới, liền hamster đánh đĩa, đỏ hoàng lục tránh cái không xong như thế. 76. Sau đó lại là lời nhàm tai những cái kia, tỉ như ta gần nhất học được thứ gì. 77. Ta người này tựa như Đức Lỗ Y, cái gì cũng biết điểm, nhưng giống như lại cái gì cũng không biết, đại khái chính là như vậy. Nhớ tới ta lúc đầu đánh hoài cựu phục lúc, chơi chính là một đầu từ Lôi Đình nhai bên trong bò ra tới Ngưu Đầu Nhân Đức Lỗ Y, sau đó tại ngã tư đường chết một đường, phẫn mà vứt bỏ hố. 78. Một trận này ta gõ chữ dần dần ổn định lại, nhưng cá nhân ta lại nhàn không xuống, tại đem gõ chữ coi là thường ngày về sau, gõ chữ đã không cách nào thỏa mãn ta mỗi ngày người giá trị sản xuất, vì thế ta tại học vẽ tranh loại hình đồ vật, nhưng tiến độ chậm chạp, thứ này thật rất chịu người, học học liền tâm tính sập, rất phiền. 79. Cũng may vấn đề không lớn, vấn đề không lớn, sau đó ta vừa học kèn ác-mô-ni-ca, thỉnh thoảng cho bầy bạn diễn tấu một chút, bầy bạn nhao nhao khích lệ ta, nói ta chết ca đánh dã nhất định chơi rất tốt. 80. Làm cái RPGm AKer, ý đồ làm một chút văn tự trò chơi nhỏ, đương nhiên trước mắt đều ở vào đồ vui lên trạng thái, liền ngay cả kịch bản cũng còn không có viết xong. 81. Nói đến một cái khác nhân vật nữ sắc bên trên thiết kế, kỳ thật rất nhiều trong sách đều sẽ xuất hiện dạng này một cái tình huống, chính là nhân vật chính sức chiến đấu tăng lên quá nhanh, dẫn đến nhân vật nữ sắc không cách nào tham dự cao cấp phó bản, lại hoặc là tham dự một lần cao cấp phó bản, liền trực tiếp nguyên địa lui hoàn cảnh. 82. Nếu như cưỡng ép tăng lên nhân vật nữ sắc lực lượng, tại phó bản bên trong có thêm một cái tự sự nhân vật, viết cũng khá là phiền toái, ta cũng là lần thứ nhất viết, không biết nên như thế nào thỏa đáng xử lý những vấn đề này, trầm tư suy nghĩ sau một lúc, ta đang suy nghĩ như thế nào giảm bớt nhân vật nữ sắc gánh vác, lại hoặc là nói, đưa nàng xuất hiện hợp lý hoá. 83. Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ về sau, ta căn cứ buông lỏng tâm tình, mở ra LoL, sau đó thua một tờ, toàn bộ tâm tính cũng phải nát rơi thời điểm, bổ vị đến phụ trợ, căn cứ bày nát ý nghĩ, chơi đem ma pháp con mèo. 8 3.5. Cấp sáu về sau cùng ad nói tạm biệt, treo ở đỏ khải trên thân cạc cạc loạn giết, thoải mái một nhóm. 84. Chờ một chút, ta giống như biết viết như thế nào. 85. Nhân vật nữ sắc đã có thể đi theo vào phó bản, cũng sẽ không lui hoàn cảnh, thỉnh thoảng còn có thể cùng ngươi giật nhẹ nhạt tâm sự. 86. Có ta có ngươi, nhất cổ tác khí! 87. Bọn ta chính là sát thủ cộng sự! 88. Vì thế Amy năng lực thiết lập, cũng liền như thế quyết định, bốn bỏ năm lên nhân vật chính cũng coi như mèo bò chống. 89. Kỳ thật quyển này thiết kế bên trong, vẫn là chém đứt không ít tình tiết, tỉ như có một đoạn liên quan tới Khu vườn Hạnh Phúc phó bản, là cắm vào tại Bologo từ Khe nứt lớn bên trong trốn tới. 90. Thật vất vả trốn tới, lại đã rơi vào Ma Quật, nhưng cảm giác có chút quá rườm rà, mà lại cũng không cần thiết, liền chặt rơi mất, sau đó bị ta chỉnh hợp đến xuống một quyển kịch bản bên trong. 91. Sau đó ta cũng đang nỗ lực tăng lên tốc độ gõ chữ, hiệu suất chính là hết thảy! 92. Còn có chính là. . . Đại khái mỗi cái tác giả hẳn là đều có ý nghĩ như vậy đi, sách mới viết cái mở đầu, liền bắt đầu nghiên cứu sách mới viết cái gì. 93. Ta cũng là như thế, ngoại trừ trước đó cùng mọi người đề cập qua, khoa huyễn ngắn bên ngoài, ta còn muốn cái đại khái. . . Huyền huyễn tiên hiệp. 94. Đương nhiên, đây hết thảy đều là có cơ hội cùng mọi người gặp mặt mới nói đi, hiện tại vẫn là đem trước mắt những sự tình này chuẩn bị cho tốt. 95. Nhưng! Bánh vẫn là phải vẽ! 96. Sau đó chính là một chút bản thân hoài nghi vấn đề, quyển sách so với quyển sách trước, thành tích bên trên không thể nghi ngờ là trội hơn, nhưng ta kiểu gì cũng sẽ lâm vào không hiểu bản thân hoài nghi bên trong, suy nghĩ mình rốt cuộc có thích hợp hay không gõ chữ, đồng thời thường xuyên nương theo lấy lo nghĩ. 97. Dùng tu tiên tiểu thuyết tới nói, ta là thuộc về loại kia đạo tâm bất ổn loại hình, thời khắc đều ở vào tâm ma chống lại giai đoạn, nếu như độ cái thiên kiếp, tất nhiên là vài phút thân tử đạo tiêu cái chủng loại kia. 98. Này nha, gõ chữ vốn là nghịch thiên mà đi, đúng không! 99. Nhưng ta thường xuyên lại cảm thấy hết thảy còn tốt, đều OK. 100. Sau đó trò chuyện chút, một chút ta trước đó quên cùng các vị đề cập qua đồ vật. 101. Tỉ như cùng ma đánh cờ cái ý tưởng này, cái ý tưởng này trình độ nhất định cũng tới từ ở « Đệ Thất Phong ấn » bộ phim này. 102. Làm một vị phim kẻ yêu thích, ta thật lâu trước đó liền đối với cái này cửu ngưỡng đại danh, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, đều là nhảy nhìn, thẳng đến gần nhất mới hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn một lần, trong đó có vài đoạn hình tượng để cho ta khắc sâu ấn tượng. 103. Một là nam nhân cùng Tử thần đánh cờ đánh cờ, hai là phim nhựa phần cuối lúc, Tử thần lôi kéo mọi người, ở trên vùng hoang dã dạo bước. 104. Cùng ma đánh cờ cái ý tưởng này liền bắt nguồn từ thứ nhất màn hình tượng, nhân loại cùng Tử thần đánh cờ, thuận tiện tâm sự cuộc đời của mình. 105. Sau đó quyển kế tiếp nội dung, phát triển một chút thế giới quan dạng này, đương nhiên, làm một thích nếm thử chút mới đồ vật tác giả, chắc chắn sẽ không viết đơn giản như vậy. Tỉ như ta nói cố sự bên trong cố sự, dạng này kịch bản. 106. Cũng tỷ như quyển này chém đứt Khu vườn Hạnh Phúc kịch bản, liền sẽ gia nhập quyển kế tiếp bên trong, sau đó mọi người cùng nhau càn quét băng đảng ngầm bàn du lịch cái gì loại hình. . . 107. Ngày có chút suy nghĩ, đêm có chỗ mộng, đến tác giả nơi này, ta cá nhân kinh lịch cùng tinh thần, tương ứng cũng sẽ bắn ra đến dưới ngòi bút cố sự bên trong, cho nên ta viết cố sự, chắc chắn sẽ có chút ta cũng không biết nên như thế nào trình bày khuynh hướng. 108. Nhất định phải chỉ định cái nào đó cụ thể lời nói, ta nghĩ ta người khuynh hướng chỗ kéo dài chủ đề, đại khái chính là hoà giải cùng cứu vớt, ta nghĩ sẽ đem dạng này chủ đề xuyên qua xuống dưới. 109. Ta nghĩ ta sẽ ở quyển kế tiếp bên trong, đem loại này khuynh hướng viết càng nhiều hơn một chút, ta rất thích cùng người giao lưu, nghiên cứu thảo luận người khác nội tâm thế giới, đại khái quyển kế tiếp sẽ viết một cái tương tự cố sự. 110. Tỉ như một người xưng tội chi hành. Tựa như phía trước mấy đầu nâng lên, cố sự bên trong Nhân Thư viết cố sự bên trong cố sự, tiến tới cứu vớt chính mình. 111. Sau đó gần nhất trạng thái tinh thần, nói như thế nào đây, cảm giác có chút hỏng bét, tương đối quen thuộc ta độc giả, hẳn phải biết, tinh thần của ta trạng thái một mực ở vào phải chết cùng tương đối kém ở giữa. 112. Tin tức xấu là trạng thái tinh thần tương đối kém, tin tức tốt là rất kém ổn định, vui. 113. Hoặc là ngược lại trên giường, cùng một cỗ thi thể, ngay cả ngủ 24 giờ, hoặc là liền cùng đột tử tuyển thủ, mấy ngày mấy đêm cũng không nhắm mắt, đầu óc sẽ còn không ngừng mà suy nghĩ lung tung, mặc dù nói ta cảm thấy làm một tác giả, đầu óc suy nghĩ lung tung là một kiện chuyện rất bình thường, nhưng ta luôn cảm thấy ta suy nghĩ lung tung ở vào một cái tương đối nghiêm trọng tình huống. 114. Vì chuyển di lực chú ý, ta làm chiếc vùng núi xe, mỗi ngày màn đêm buông xuống về sau, liền đi ra ngoài đạp xe. 115. Oa, huynh đệ, 27 nhanh thật nhanh a, ta ta cảm giác nhanh giống con chó, mỗi cái trong lỗ chân lông đều tản ra hoan thoát nước bọt, thẩm bắc nhất mau truyền nói tác chi lang thuộc về là. 116. Nói người tới tâm cảnh xác thực lại không ngừng biến hóa, tỉ như ta trong ấn tượng, đoạn này cảm nghĩ là theo quyển thứ hai tiến độ, ta mỗi ngày đều sẽ viết như vậy một hai đầu đi lên, cho nên trước sau văn Logic không thông cái gì, đều là bình thường, dùng cái này liên tưởng đến ta viết cảm nghĩ mở đầu lúc tâm cảnh, lại nghĩ tới kết thúc công việc lúc tâm cảnh, đây đúng là một loại kỳ diệu thể nghiệm. 117. Này nha, khả năng, đây chính là sinh hoạt đi. 118. Tạ ơn các vị nghe ta lải nhải ở nơi này, cảm ơn mọi người. 119. Sau đó theo thường lệ nghỉ hai ngày (nhưng thật ra là giấy nghỉ phép không đủ, không phải ta nhất định phải đừng đầy bốn ngày), đổi mới quyển kế tiếp. 120. Trở xuống là tiền văn bên trong, ta nhắc tới lấy jojo làm nguyên mẫu viết ngắn cố sự, hứng thú độc giả có thể tiếp tục đọc xuống, dù sao không tốn tiền, đúng không, đúng không, đúng không. 121. Cuối cùng, trích dẫn ta hảo hữu đỗ công một câu. 122. Ta mộng, nát tiền mộng. —— —— —— Đầu tiên, ta là một con hamster. Chuẩn xác tới nói, ta là một con tên khoa học vì Syria hamster nghiến răng loại động vật, cũng chính là tục xưng tơ vàng gấu, mà cái kia chính ghé vào chiếc lồng bên ngoài, xuyên thấu qua lồng thủy tinh quan sát ta đứng thẳng lõa vượn, từ quan hệ xã hội đi lên giảng, hắn là chủ nhân của ta. Ta không rõ ràng huỷ bỏ chế độ nô lệ lúc, phải chăng bao gồm hamster, nhưng hắn đúng là dùng mười đồng tiền từ quán ven đường thượng tướng ta mua xuống. Tại ta có được bản thân ý thức về sau, từ đứng thẳng lõa vượn xưng hô với ta nhìn lại, tên của ta là jojo, cái tên này bắt nguồn từ manga «jojo kỳ diệu mạo hiểm », manga bên trong mỗi một đời nhân vật chính danh tự đều gọi làm jojo, mà ta là cái này đứng thẳng lõa vượn cái thứ hai hamster. Nghiêm ngặt trên ý nghĩa tới nói, ta tên đầy đủ là Joseph Joestar. Ta rất ưa thích cái tên này, dù sao ta cũng xác thực rất thích kia bộ manga, đến nơi này, ngươi khả năng muốn hỏi, vì cái gì một con hamster sẽ có được năng lực suy tư, đồng thời sẽ còn nói một mình nhiều như vậy, mà hết thảy này nguyên do liền muốn ngược dòng tìm hiểu đến hai năm trước. Ân, đối với nhân loại mà nói, đây là bọn hắn dài dằng dặc nhân sinh bên trong một phần nhỏ, đối với bình quân tuổi thọ chỉ có ba đến năm năm Syria hamster mà nói, cái này tương đương với nửa đời trước của ta. Tại ta nửa đời trước một ngày nào đó, ta không rõ ràng cái này đứng thẳng lõa vượn dùng biện pháp gì, hắn cùng hắn hai cái bạn cùng phòng thành công địa sứ ta thu được cùng nhân loại giống nhau trí tuệ. Đúng, khiến một cái đại não còn chưa đủ hạt dưa lớn hamster, thu được cùng nhân loại giống nhau năng lực suy tính. Ta còn nhớ rõ đứng thẳng lõa vượn nhóm tại chiếc lồng bên ngoài khoa tay múa chân ngày đó, bọn hắn nói này lại khiến cho bọn hắn thu hoạch được Nobel thưởng, cái kia hẳn là là bọn hắn trong cả đời hạnh phúc nhất một ngày, đối với ta mà nói, đối với một con hamster mà nói, ngày đó là ta cơn ác mộng bắt đầu. Bọn hắn thật không có đối ta tiến hành cái gì ngược đãi hành vi, duy nhất coi là ngược đãi hành vi, đại khái là thường xuyên quên cho ta thu thập chiếc lồng, dẫn đến ta chỉ có thể ngủ ở ta kéo phân bên trên. Đổi lại dĩ vãng, đổi lại trước đó "jojo", ta khả năng cũng sẽ không cảm thấy cái này có vấn đề gì, nhưng bây giờ ta khác biệt, ta có được cùng nhân loại giống nhau trí tuệ cùng năng lực suy tính, ta biết rất rõ đó là của ta bài tiết vật, cũng cùng nhân loại, đối ôm lấy giống nhau chán ghét. Vừa nghĩ tới ta nửa đời trước thường xuyên coi đây là ăn, ta liền cảm thấy trở nên đau đầu, mặc dù nói kia là đến từ sinh vật bản năng, nhưng bây giờ ta có được trí tuệ, lẽ ra từ dã thú bản năng bên trong tránh thoát. Dù là ta chỉ là một con hamster. Mới đầu thu hoạch được trí tuệ ta rất sợ hãi, rất bất an, những cái kia đối ta mà nói không biết, vốn không nên bị phát giác được, một nháy mắt có thể bị biết được, bị lý giải. Chủ nhân của ta đối ta tiến hành một cái tiểu phẫu, tại ta vốn cũng không lớn đầu óc bên trên chui một cái hố, thông qua số liệu tuyến kết nối, bọn hắn có thể đem đại lượng tri thức, trực tiếp quán thâu tiến trong đầu của ta, đây cũng là ta vì cái gì có thể hiểu được nhiều như vậy, đồng thời có thể lý tính tự thuật. Bọn hắn xác thực nên thu hoạch được Nobel thưởng. Liên tục không ngừng tri thức rót vào tiến đầu óc của ta bên trong, phảng phất từ kết nối lỗ cắm trong nháy mắt đó lên, ta liền quỷ dị học xong nhân loại cần mấy năm mới có thể hoàn thành biết chữ, chắc chắn chờ nhận biết thế giới này cơ sở thủ đoạn. Tất cả văn tự, hình ảnh, thanh âm, vòng qua cảm giác của ta khí quan, trực tiếp tác dụng tại trong óc của ta, tựa như trong chốc lát đốn ngộ cảm giác, ta thường xuyên cảm thấy, tại ta thu được trí tuệ một khắc này lúc, ta mới chính thức sống lại. Cái này Syria hamster có được cái gọi là linh hồn. Một khắc kia trở đi, ta không còn là vì đơn giản kéo dài sinh mệnh mà sinh tồn, mà là vì kiến thức mới mà sinh hoạt, mỗi một ngày những này đứng thẳng lõa vượn đều có thể mang đến mới tinh đồ vật. Phim, âm nhạc, manga, vô luận cái nào, đối ta lực hấp dẫn đều viễn siêu bánh mì trùng. Ta vì những vật này, tích cực phối hợp với bọn hắn thí nghiệm, chỉ tiếc hamster thân thể có thể làm được, vẫn là quá ít, ta cùng đứng thẳng lõa vượn ở giữa, vẻn vẹn có thể lấy ăn khác biệt sự vật, để diễn tả khác biệt chữ cái, từ đó chắp vá ra ngắn gọn lời nói. Nhưng ít ra, bọn hắn biết, ta có được trí tuệ, là có thể giao lưu. Đứng thẳng lõa vượn nhóm hô to Nobel thưởng, thôi động thế giới tiến trình loại hình, mà ta chỉ muốn nhanh liền lên số liệu tuyến, đi xem « gián điệp nhà chòi » tiếp theo tập. Đoạn thời gian kia, ta cùng bọn hắn đều qua rất vui vẻ, ta nghĩ ta hẳn là trên thế giới hạnh phúc nhất hamster. Thẳng đến có một ngày. Đứng thẳng lõa vượn cho là ta đến giao phối mùa, hẳn là vì ta tìm một con mẫu hamster, đến để cho ta huyết mạch kéo dài tiếp —— kỳ thật hắn cũng không quan tâm huyết mạch của ta, hắn chẳng qua là cảm thấy từ con của ta kế thừa đời thứ ba jojo chi danh, cái này rất thú vị mà thôi. Đối với cái này ta không có gì ý nghĩ, thẳng đến bọn hắn đem một con lông xù mẫu hamster bỏ vào lồng bên trong, nó đối ta ngửi tới ngửi lui, sau đó nhếch lên cái mông. Ta không thích mẫu hamster, kiểu mà ta yêu thích là mới viên kết áo loại kia. Nhưng ta là chỉ hamster, ta hẳn là thích mẫu hamster. Ta không rõ ràng vì sao lại dạng này, bây giờ trở về nhớ tới, khi đó ta đột nhiên trở nên rất phẫn nộ, lẽ ra dứt bỏ động vật bản năng ta nhặt lại dã tính, đem mẫu hamster xé thành đoàn thịt nhão. Ta giết chết đồng loại của ta, nhưng ta không có cảm giác gì, ta cảm thấy ta chỉ là nghiền chết chỉ hamster. Đúng, vẻn vẹn một con hamster, mặc dù ta cũng là chỉ hamster. Đứng thẳng lõa vượn đối cái này thảm trạng giống như ta, cũng không có cái gì ý nghĩ, hắn nói hamster đều như vậy, rất phổ biến mà thôi. Đúng, hamster đều như vậy. Ta ý thức được vấn đề, ta là một con hamster, lại có được trí tuệ của nhân loại, ta tại lấy nhân loại tư duy đi suy nghĩ, lại hoặc là nói, ta tại lấy cao cấp tư duy đi suy nghĩ, nhưng ta đây động vật thể xác xung đột. Sau đó ta trở nên thống khổ. Theo lý thuyết hamster hẳn là ăn hamster lương mới đúng, nhưng khi ta từ nhỏ trong ổ leo ra, gỡ ra vụn cỏ lúc, nhìn xem đống kia đọng lại thành núi hamster lương, ta lại một điểm muốn ăn đều không có, ta cưỡng bách chính ta ăn, trong đầu nghĩ lại là tại số liệu trông được đến những cái kia sơn trân hải vị. Ta không biết hamster sẽ hay không làm ác mộng, nhưng ta nghĩ cái kia hẳn là là ác mộng, ta mộng thấy ta vốn là nhân loại, nhưng bị tà ác Vu sư thả ra nguyền rủa, như vậy biến thành hamster. Nhưng ta biết, ta vốn chính là hamster, chỉ là may mắn thu được trí tuệ của nhân loại. Đứng thẳng lõa vượn nhóm bắt đầu chuẩn bị tiến một bước thí nghiệm, để nghiệm chứng suy nghĩ của ta năng lực, mà ta không còn phối hợp bọn hắn thí nghiệm, đồng thời trở nên rất tiêu cực. Ta cảm thấy ta có được nhân loại linh hồn, nhưng bị trói buộc tại hamster thể xác bên trong. Ý thức được điểm này về sau, ta không còn chờ đợi đứng thẳng lõa vượn nhóm mang tới kiến thức mới, đối cái này xán lạn thế giới càng là hiểu rõ, ta càng cảm thấy thống khổ, mỗi một ngày hạnh phúc đều biến thành như Địa ngục dày vò. Ta thích âm nhạc, nhưng cổ họng của ta kết cấu không cách nào chèo chống ta phát ra tiếng, dù là ngâm nga kia giai điệu cũng làm không được, ta nghĩ nhấm nháp một ngụm bánh rán quả hương vị, nhưng miệng của ta quá nhỏ, cho dù có thể ăn vào, ta vị giác cũng vô pháp phục khắc trong đầu mỹ vị. Ta muốn tận mắt đi xem một chút kia tuyệt mỹ phong cảnh, nhưng ta dù là ngay cả chạy trốn ra chiếc lồng này lực lượng đều không có, chớ đừng nói chi là hamster cũng đều là mắt cận thị. Ta bắt đầu hoài niệm lúc trước cái kia vô tri ta, chỉ tuần hoàn theo động vật bản năng ta. Biết càng nhiều, suy nghĩ càng nhiều, thống khổ càng nhiều, tra tấn càng nhiều. Ta bắt đầu nếm thử trốn tránh đây hết thảy, một lần nữa biến trở về con kia ăn ngủ, ngủ rồi ăn hamster, nhưng suy nghĩ tựa như tăng sinh virus, nó thời thời khắc khắc đều tại lan tràn, thẳng đến đem ta nứt vỡ. Ta còn nhớ rõ ngày đó, ta đang chạy tâm ta yêu chạy vòng, phát tiết mình không chỗ thả ra tinh lực, nhưng đột nhiên ta bắt đầu cắn xé mình, thử cắn thủng bụng của mình, ta lúc ấy cảm thấy chỉ cần xé mở tầng này lông xù thể xác, ta liền có thể đánh vỡ cái này thể xác phong ấn, đem nhân loại mình phóng xuất ra. Ta biết đây là giả, ta là chỉ hamster, dù là ta so tuyệt đại bộ phận nhân loại đều thông minh, nhưng vô luận ta cỡ nào cố gắng, ta cũng khó có thể trở thành một trong số đó. Ta bắt đầu suy nghĩ, ta cảm thấy ta khả năng cần một cái thổ lộ hết người. Đứng thẳng lõa vượn? Tại đứng thẳng lõa vượn trong mắt, vô luận ta lại thế nào thông minh, ta cũng là một con thông minh hamster, một con vật thí nghiệm mà thôi. Hamster? Đừng làm cười, những cái kia dã man, lông xù đồ vật, sẽ chỉ vì buồn cười lãnh địa cùng ta đánh lẫn nhau. Bác sĩ tâm lý? Hắn nói không chừng sẽ cảm thấy ta rất đáng yêu. . . . Ta không có đồng loại, ta là cô độc, thế giới chỉ này một cái. Nhưng may mắn là, làm hamster ta, vẫn còn có chút có thể làm được sự tình. Tỉ như phản kháng. Ta biến trở về chính ta, con kia tuân theo bản năng hamster. Vô luận đứng thẳng lõa vượn nhóm đối ta làm sao kiểm trắc, mang đến cỡ nào thú vị tri thức, cho dù là bọn họ tại chiếc lồng sau cầu khẩn liên tục, ta cũng không tiếp tục để ý đứng thẳng lõa vượn nhóm. Trong mắt bọn hắn, UU đọc sách phảng phất trong vòng một đêm trí tuệ từ trên người của ta biến mất, cái này bản năng cùng bọn hắn tiến hành câu thông hamster, đột nhiên biến trở về lúc trước quán ven đường bên trong hamster, trừ ăn ra, ngủ, chạy vòng bên ngoài, cái gì cũng sẽ không. Đứng thẳng lõa vượn nhóm bắt đầu ảo não, lẫn nhau căm hận, giữa bọn hắn phát sinh cãi lộn, rất nhanh, ngoại trừ định kỳ cho ăn bên ngoài, bọn hắn không còn tới quấy rầy ta. Đây là ta đối bọn hắn trả thù. Kỳ thật ta càng muốn cắn hơn bọn hắn ai một ngụm, nhưng ta không muốn thương tổn bọn hắn, ta rất thống khổ, thế nhưng nguyên nhân chính là bọn hắn, ta thấy được kia ngắn ngủi huy quang. Cứ như vậy, ta uốn tại mình ổ nhỏ bên trong, không ngừng mà tự hỏi. Ta là một con hamster. Ta là một con hamster. Ta là một con hamster. . . . Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, ta cũng không phải là như nhân loại dài như vậy thọ, ta biết nổi thống khổ của ta rất nhanh liền đem đạt được kết thúc, ta sẽ ôm ta thích đồ ăn vặt, tại ta ổ nhỏ bên trong bình tĩnh chết đi. Tâm tình của ta rất an bình, đó là cái tàn khốc thế giới, cá thể sinh mệnh tại cái này rộng lớn tiêu chuẩn trước mặt không có chút ý nghĩa nào, vô luận là nhân loại, vẫn là bọn hắn thành lập vĩ đại văn minh, chớ đừng nói chi là chỉ là một con hamster. Nhưng ta cũng biết rõ, ta dấn thân vào tại cái này chú định biến mất vĩ đại dòng lũ bên trong, trở thành nhỏ bé thứ nhất, dù là cái này chân thực phát sinh hết thảy, chỉ có chính ta biết được. Nhưng ta rất vui vẻ, ta làm được, ta nho nhỏ trả thù những này tự đại đứng thẳng lõa vượn, đối cái này hỏng bét vận mệnh làm ra nhỏ bé phản kháng. Cái này liền ta vì chính mình lựa chọn kết cục. Về phần ngươi? Ngươi cũng không tồn tại, ngươi là hư vô, ngươi chỉ là một con Syria hamster đi hướng tử vong trước, lầm bầm lầu bầu, một cái hư ảo thổ lộ hết đối tượng mà thôi. Hiện tại, ta muốn bước vào cái gì vĩnh hằng mộng cảnh.
cyv97
28 Tháng mười một, 2022 20:54
Quên, quyển này có tên là: "Bài thơ không hồi kết". Bên dưới là lời của tác giả về quyển trước, đại khái là: - Ban đầu quyển này nội dung chính sẽ nói về Pamler, sẽ quay về quê hương Nguồn Gió và khai thác câu chuyện ở đó. Nhưng do độc giả bên đó đặt nghi vấn rất lớn về trình độ viết về tuyến tình cảm của tác giả nên tác đã đẩy quyển này lên trước, để Amy xuất hiện sớm hơn :)) - Thậm chí ban đầu còn định lấy tên cho Amy là MSA-0011(B St)303E, hoặc Amy ·bt7274 (chỉ nói là mấy từ này liên quan đến ký ức đau buồn khi xưa =))) - Ngoài ra thì về ý tưởng cho quyển này + 1 chương ngoại truyện về 1 con hamster...
Thích Vặn Vẹo
22 Tháng mười một, 2022 20:56
lâu lâu lão bồi dưỡng ae tí là đc. Ta cũng là dân convert, ta cũng biết cảm giác làm 1 chương nuốt hết 1 tiếng nó ntn
cyv97
22 Tháng mười một, 2022 20:20
Không dám hứa trước nhưng sẽ cố gõ ngày 4k chữ cho ae. (Tại mình làm chậm nên ngồi edit 2k chữ cũng cả tiếng rồi @@)
Thích Vặn Vẹo
21 Tháng mười một, 2022 21:35
lão chuột yêu vịt tăng ca đi. Chương thì ngâm giấm mà ae thì nước miếng chảy dầm dề r. (T_T)
Long Nguyen
20 Tháng mười một, 2022 21:44
2 chương liền, vừa sướng vừa khổ
cyv97
20 Tháng mười một, 2022 08:59
Trước tiên xin cám ơn bác Vẹo đã đề cử nha. Sau đấy là hôm nay chủ nhật rảnh lên check qidian thì phát hiện ra sách đã lên nhị tinh, có hẳn một Hoàng Kim Minh Chủ mà shock @@, có thể nói là thành tích siêu đột phá so với bộ trước (bộ trước không lên nổi nhất tinh, có mỗi 2 Bạch Kim Minh Chủ thôi thì phải), hiện sách đã lọt top 10 kỳ ảo qidian. Thông tin thêm cho ae là vị HKMC này đã khen thưởng hơn 20tr qidian tệ (tương đương hơn 7 tỏi :)), và đặc biệt hơn vị HKMC này còn là nữ :3 (ôi mình cũng muốn có phú bà bao nuôi xD)
cyv97
18 Tháng mười một, 2022 08:19
Ý tưởng táo bạo đấy, nma t thích =)))))
Toanthien1256
18 Tháng mười một, 2022 00:14
Thế có khi nào đang hành sự ẻm hăng quá rồi Bologo dập mịa bộ cần tốc k?
cyv97
16 Tháng mười một, 2022 20:52
hơi spoil tẹo nma đấy là Ban ân của Amy ó, body có thể đổi qua đổi lại giữa 2 trạng thái người và máy :V
Phuc9177
16 Tháng mười một, 2022 20:42
chap mới nhất amy thành người rồi
Thích Vặn Vẹo
16 Tháng mười một, 2022 10:57
là cyborg. Xương thép, da thịt, máu nóng, tim kim loại.
Phuc9177
15 Tháng mười một, 2022 21:16
amy biến thành người rồi nhỉ
chjknoone
12 Tháng mười một, 2022 16:45
sáng giờ 3 chương mà sao thấy nó như 3s, hic mình ysl vãi
Thích Vặn Vẹo
11 Tháng mười một, 2022 22:34
1 ngày 1 chương ta đọc không đủ :(( mà để dành chương thì ta cũng làm không nổi
cyv97
06 Tháng mười một, 2022 21:56
Nay nhậu về say bí tỉ nên ko chương nhé ae :V
chjknoone
05 Tháng mười một, 2022 16:51
viết truyện mạng y như 1 nhà văn thật sự, truyện quá hay so với mặt bằng chung hiện tại
Long Nguyen
19 Tháng mười, 2022 19:31
đói thuốc thật sự
BÌNH LUẬN FACEBOOK