Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi nói ông chủ cần nhiều Hòn đá triết gia như vậy để làm gì?"

Với một chút lòng tham và sự khó hiểu, người đàn ông hỏi người đồng nghiệp đứng bên cạnh.

Hắn biết rất rõ có bao nhiêu Hòn đá triết gia được cất giấu trong nhà máy đằng sau hai người họ. Đó là một kho báu có thể khiến người ta điên cuồng. Mỗi khi nghĩ đến điều này, người đàn ông đều cảm thấy máu mình bắt đầu nóng lên, chỉ muốn lao vào gặm sạch chúng. Tuy nhiên, nhớ lại sự tàn nhẫn của ông chủ, cảm giác phấn khích này nhưrơi vào hầm băng.

Phía bên kia là một người đàn ông khác, hai người họ là lính gác đêm nay, canh cổng, cảnh báo nếu như có gì đó bất thường xuất hiện.

"Ai biết được? Thứ này không phải rất đáng tiền sao? Có lẽ là vì tiền?"

"Tiền?"

Nhắc đến tiền, người đàn ông lộ vẻ khinh thường, rồi khổ sở.

"Ta chính bởi vì tiền nên mới bán rẻ linh hồn mình, và kết quả là thua đến mức chẳng còn lại gì", hắn thì thầm.

"Chẳng phải tất cả chúng ta đều như vậy sao?" Một người khác nói, "Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta sẽ có rất nhiều thù lao là Hòn đá triết gia".

Họ có thể đã từng cảm thấy nỗi thống khổ từ sâu bên trong trái tim, nhưng giờ nó chỉ còn cảm giác chết lặng khi bị hành hạ bởi nóng nảy phệ chứng.

"Nhắc mới nhớ, ta chưa từng nghĩ có nhiều người bán linh hồn cho ma quỷ như vậy, không những thế còn là cùng một kiểu người."

Cứ tưởng rằng ác ma bán sạch linh hồn cho ma quỷ chỉ là thiểu số, nhưng ở Opus, không ngờ lại có vô số ác ma giống như hắn.

Nói đến điều này, hắn hiếu kỳ.

"Ngươi cũng là người tha hương sao? Tại sao lại tới Opus?"

Người kia bối rối vài giây, do dự rồi nói: "Ta cũng không biết nữa. Giống như có thứ gì đó đang thu hút ta vậy. Sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng ta cũng đến được đây, còn ngươi thì sao?"

"Ta à? Ta cũng khá giống vậy. Ta đã giết vài người ở quê hương mình vào thời điểm đó. Đường phố dán đầy lệnh truy nã ta. Ta đã nghĩ rằng mình sẽ chết chắc, nhưng sau đó lại nhặt được một vé tàu đến Opus... Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại lên tàu và đến đây, suốt chặng đường an toàn và không có chuyện gì xảy ra."

Đôi mắt của người đàn ông mờ đi, bây giờ, khi nhìn lại, mọi thứ dường như thật khó tin.

"Như thể có một sức mạnh thúc đẩy ta, nó đã dẫn ta đến đây, Thành phố của Lời Thề, Opus."

Người kia không trả lời, hắn cũng đã từng trải qua cảm giác chỉ dẫn kỳ lạ này.

Như thể có giọng nói nào đó đang thì thầm bên tai họ, giục họ đến đây, phảng phất như nơi này sắp có một bữa tiệc hoành tráng, và mọi người đều phải ăn mặc chỉnh tề để tham dự.

"Thật kỳ diệu", một người đàn ông khác thì thầm.

"Nó giống như một thứ gì đó đang gọi chúng ta... nó ở ngay trong thành phố này."

Đôi mắt của người đàn ông hướng về thành phố khổng lồ này, nơi có vô số tòa nhà cao tầng sừng sững, ẩn chứa mọi bí ẩn ở nơi sâu thẳm và tăm tối nhất.

"Nhắc mới nhớ, ta đã từng nghe một giả thuyết như này." Người đàn ông lại nói.

"Cái gì?"

Một người đàn ông khác nhìn chằm chằm với ánh mắt tò mò.

"Họ nói rằng chúng ta, những ác ma đã mất hết linh hồn này, đôi khi sẽ cảm thấy một cảm giác được kêu gọi không thể giải thích được, và lý do của cảm giác này là linh hồn của chúng ta đang gọi chúng ta, nó đang gọi chúng ta đến để giành lại nó từ tay của ma quỷ."

Cuộc nói chuyện giữa hai người im bặt, một lúc sau, người kia mới chậm rãi nói.

"Ý ngươi là... chúng ta đến thành phố này bởi vì linh hồn của chúng ta cũng ở đây", giọng người kia trở nên khàn khàn, "Và những ma quỷ chết tiệt đó cũng ở đây?"

"Ai biết được? Ta biết được những lời này từ một đám ác ma khác, lúc đó họ đã sắp mất hình dạng con người và biến thành quái vật", người đàn ông nói, "Có lẽ bây giờ họ đã chết hoặc hoàn toàn mất đi lý trí".

Người đàn ông thở dài, hắn còn định nói thêm điều gì đó, thì không biết từ lúc nào, trên con phố vắng vẻ bỗng xuất hiện một người lạ mặt, hắn đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo, lặng im không nói, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, giống như một hồn ma không mặt.

"Anh bạn, đừng tự chuốc lấy phiền phức."

Đột nhiên,

Trong lòng người đàn ông dâng lên cảm giác bất an tột độ, tay hắn cũng chạm vào khẩu súng trên thắt lưng và hét lớn.

Hắn không phải là người tốt, trong tay có mấy mạng người, là một tên côn đồ cực kỳ hung ác... Tất cả những ai dám làm việc ở đây đều là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng bây giờ, khi phải đối mặt với bóng người đen nhánh kia, một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được dâng lên từ đáy lòng, cảm xúc giương nanh múa vuốt, cào cấu nội tạng và dây thần kinh của hắn.

Liếc người đồng nghiệp bên cạnh qua khóe mắt, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi mịn, thậm chí không nói được lời nào.

Chuyện gì đang xảy ra?

Họ không hiểu, họ không hiểu nỗi sợ này đến từ đâu.

Đối phương hoàn toàn không có ý rút lui, một chiếc búa vuốt tuột ra khỏi cổ tay và được giữ chặt trong tay, hắn sải bước về phía hai người họ.

"Ngươi..."

Người đàn ông vẫn còn muốn nói điều gì đó đe dọa, nhưng khi bước vào bóng tối, ác linh thoát khỏi ánh sáng và biến mất như khói khỏi tầm nhìn của hắn ta. Nếu như không phải nghe thấy tiếng bước chân trong bóng tối, hắn ta sẽ thậm chí tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Tiếng còi báo động réo rắt trong óc, con dao sắc bén cứa vào màng nhĩ, nhức nhối, thúc giục.

Theo bản năng, người đàn ông giơ súng trong tay lên và bóp cò cho dù không có mục tiêu, nhưng vẫn quá muộn, một tiếng va chạm chói tai truyền đến từ trong bóng tối, sau đó là tiếng xương gãy.

Người đàn ông có thể ngửi thấy mùi máu phiêu đãng trong không khí, chất lỏng ấm áp bắn lên trên mặt, cơn đau dữ dội chậm rãi ập đến khiến hắn ta gầm lên.

"Chạy!"

Hắn ta giơ cánh tay đã bị gãy lên, chỉ kịp cảnh báo như vậy.

Kim loại sắc nhọn từ trong bóng tối cứa một nhát vào cổ hắn, rạch ngang tiếng nói đang phát ra, cùng với đốt sống cổ.

Người kia nhìn đầu người đàn ông lệch xuống, dựa vào bức tường với một vết máu lớn, cuối cùng yếu ớt gục xuống, giống như một con chó hoang, chết đầy thảm hại.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Trái tim đập dữ dội, giống như một động cơ quá nóng, người đàn ông kia đã câu đủ giờ để hắn đánh trả. Mặc dù bóng tối rất đậm, nhưng khi quan sát kỹ hơn, hắn có thể nhận ra bóng người đang đến gần từ trong đó.

Họng súng chĩa vào ác linh, khoảng cách giữa hai người rất gần, bởi vì quá gần nên người đàn ông nhìn thấy sắc màu băng giá sáng lên trong bóng tối.

Một chiếc búa vuốt đơn giản với những vết xước lốm đốm và máu tươi dính trên đó, ác linh đã giơ nó lên cao và đập chết đồng nghiệp của mình.

"Chết đi!"

Người đàn ông kinh hoàng rống lên, bóp cò, tiếng súng điếc tai phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong đêm, ngọn lửa từ họng súng soi rõ bóng ma đang lao tới.

Hình ảnh mờ ảo lóe lên trước mắt, rồi lập tức bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, khuôn mặt gớm ghiếc ấy đã khắc sâu vào trong con ngươi của người đàn ông như một vết dao cứa.

Đó là khuôn mặt chỉ tồn tại trong ác mộng, sợi dây sắt nhuốm máu và những vết xước sắc nhọn, máu khô bắt đầu xộc xệch, giống như một xác ướp đã hút đủ máu tươi và đang dần hồi phục.

Hắn không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Sau khi tiếng súng vang lên, trong bóng tối truyền đến một tiếng trúng đích, người đàn ông đã bắn trúng ác linh, sắt đâm xuyên qua máu thịt và chìm sâu vào trong cơ thể, khiến chất lỏng nóng bỏng bắn tung tóe lên trên tường.

Ngọn lửa vẫn tiếp tục bập bùng, hắn bắn liên tiếp nhiều phát, với những phát súng ở cự ly gần như vậy, ngay cả những con thú hung dữ nhất cũng sẽ bị bắn thành xác chết.

Bóp cò liên tục, đạn đã cạn, tiếng súng gầm rú cũng dần tan biến.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập gấp gáp của hắn.

Kết thúc... Sao?

Người đàn ông không rõ, sau đó thì hắn ta nghe thấy nó, nghe thấy tiếng thở hổn hển từ trong bóng tối, tiếng bước chân lại vang lên, còn cả tiếng ca thì thầm, réo rắt.

Ác linh giống như đang ngâm nga cái gì đó, ngâm nga một giai điệu không biết tên, cất bước tùy ý, mang theo một sự chết chóc lạnh lẽo.

Cơn đau đến nghẹt thở đến từ lồng ngực. Ác linh xoay búa và đục vào ngực người đàn ông bằng móng vuốt sắc nhọn, cơn đau đột ngột khiến hắn ta suýt bất tỉnh, lồng ngực trũng xuống, máu đỏ loang lổ lớp áo lót trắng.

Hắn sắp chết, vô lực ngã xuống đất, trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại, hắn đã nhìn thấy ác linh bước ra từ trong bóng tối.

Một tay ác linh cầm một chiếc búa vuốt, tay kia cầm chiếc cặp, trên người và chiếc cặp có nhiều lỗ đạn. Máu vẫn còn rỉ ra từ một số lỗ đạn, nhưng dường như hắn không cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng sẽ không chết.

Đúng vậy a, ác linh làm sao lại có thể chết đây?

Bologo ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng, dưới ánh mắt sắp chết của người đàn ông, chiếc búa vuốt được giơ lên và đập liên tục vào khóa cửa, cho đến khi cánh cửa sắt rung chuyển, rồi đá bay nó ra.

Trận chiến ở đây đã thu hút sự chú ý của tất cả kẻ địch trong nhà máy, có thể nghe thấy rõ tiếng la hét và tiếng bước chân đang dồn dập tới gần. Trong nhà máy tối tăm, vô số bóng người đang chạy, những ánh đèn pin chói sáng chiếu khắp nơi.

Bologo đã khiến mọi người ở đây chú ý đến mình, và đó chính xác là điều mà hắn muốn.

Mở chiếc cặp ra, quấn sợi dây xích nặng trĩu xung quanh eo thành một vòng tròn, rồi treo búa vuốt và cờ lê, cùng một mớ hỗn độn trên đó, tạo thành âm thanh leng keng khi bước đi.

"Ta đã vào trong nhà máy", Bologo thì thầm trong lòng, "Như ta đã nghĩ trước đây, những tên này không thích bật đèn".

"Được rồi, tốt, ta cũng đã tới nơi, giờ chỉ đợi xem khi nào ngươi câu được con cá lớn kia."

Palmer đáp lại, hắn đã lặng lẽ đi đến mái của nhà máy, với cái móc bắn ra từ bao cổ tay, hắn treo người trên tường, dưới tấm kính phủ đầy bụi và vết bẩn, hắn có thể thấy rõ ánh đèn pin và bóng người trong nhà máy.

Cả hai đều giữ im lặng, không ai trong số họ kích hoạt năng lượng bí mật, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của Người thăng hoa đối địch.

Mùi hôi thối nồng nặc, đám ác ma đang tìm kiếm bóng dáng của Bologo, chẳng mấy chốc chúng đã nhìn thấy hắn, dường như ngay từ đầu Bologo đã không hề có ý định giấu giếm gì. Hắn thoải mái đứng trước mặt tất cả mọi người. Vô số ánh đèn chiếu vào người hắn, trông giống như nhân vật chính trên sân khấu.

Tĩnh lặng, sau đó là tiếng gầm giận dữ.

"Chào buổi tối! Mọi người!"

Bologo bật cười trước lời cổ vũ của đám ác ma, trong những tiếng súng chói tai, hắn vung hai chiếc búa vuốt, đi xuyên qua làn mưa đạn và dao kiếm, nện gãy hết cái xương này đến cái xương khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
nguyenduy1k
08 Tháng mười một, 2023 10:11
Tưởng truyện thường thôi, ai dè cuốn thế, tác giả chắc tay phết đấy. Bologo bạo lực cực độ nhưng có mục đích rõ ràng
Bá Vương Sở Nguyệt Đao
04 Tháng mười một, 2023 23:02
lắm quảng cáo thặc
Phuc9177
01 Tháng mười một, 2023 14:26
Nghị Trưởng nhọ thật,đinh ám toán cục trật tự rồi cuối cùng bị Bologo với Holt đánh gần chết rồi bị bọn nó rút xương sống ra làm trò đùa.Cạn lời
Phuc9177
28 Tháng mười, 2023 16:11
chương sau sẽ là: 2 người trẻ tuổi bắt nạt 2 người già :)
Nhã Nguyễn Kts
25 Tháng mười, 2023 23:43
Đọc tiếp đi, về sau mới thú zị
julyfunny7
25 Tháng mười, 2023 12:20
Đọc tới chương 300 liên quan con Army thấy khúc này hơi xàm nhỉ. Main làm mọi thứ cho con nhỏ này nhưng nhỏ này ngu không thể tả nỗi, mặc dù đúng là do con nhỏ này là người máy nhưng tình huôngz thấy nó gượng gạo sao đó.
lolqwer12
18 Tháng mười, 2023 07:59
Bộ này văn phong hơn bộ trước. Trước này đánh nhau tả súc tích ngắn ngọn. Nay tả gì cũng thêm vài dòng mĩ miều: như cây giáo là hiệu lệnh binh lính, như rừng mừa khúc đọc càng khó hình dung.
julyfunny7
17 Tháng mười, 2023 20:15
Thích cái cách mà tác giả khắc hoạ các nhân vật phụ, thậm chí nhân vật phụ chưa bao giờ xuất hiện như Adele nhưng tác giả viết quá xuất sắc. Các nv phụ khác chỉ vài câu hội thoại nhưng đều toác lên vẻ riêng của từng nv. Phải nói truyện này quá đỉnh.
lolqwer12
17 Tháng mười, 2023 00:40
Năng lực như full metal alchemist
RyuYamada
16 Tháng mười, 2023 22:07
lão này mới gì nữa
julyfunny7
16 Tháng mười, 2023 12:06
Truyện này có khi nào của lão Mực dùng clone viết không nhỉ, mình không nghĩ tác giả mới mà lại viết được vậy.
RyuYamada
09 Tháng mười, 2023 23:03
911-914 k tìm được text đẹp nhé, có lỗi gì thì anh em báo mình
Phương Nam
28 Tháng chín, 2023 21:57
có khi main nó là vua solomon sống lại :))
Trọng Hiếu
27 Tháng chín, 2023 19:48
đọc tới chương 365 cảm giác thời gian dành cho bộ truyện này quá đáng giá, thật sự là tác viết quá hay, convert cũng làm quá xuất sắc. đáng giá 10đ
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
bên trung đến 94x rồi
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
sắp r bác tầm hơn 100c nữa
Phương Nam
26 Tháng chín, 2023 16:19
cvt cho hỏi là kịp tác chưa bác
Trọng Hiếu
25 Tháng chín, 2023 16:15
Con quái vật dưới khe nức lớn có khi nào là 1 phần của main k?
Trọng Hiếu
23 Tháng chín, 2023 20:44
học phái huyễn tạp có thể tạo ra trong trí tưởng tượng tạo vật, nghe giống kiểu năng lực của Sáng Thế Thần phiên bản yếu hoá nhể? k biết mấy con đường này đi đến cuối có thành thần đc k?
connghien
22 Tháng chín, 2023 10:27
Tác giả như là thằng cuồng bạo lực, chương nào cũng đầy máu tươi với thịt nát nhưng thỉnh thoảng có mấy chương ngôn tình phết
Đặng Trần Đức
19 Tháng chín, 2023 13:01
t đoán tk main đã bán 1 thế giới để có sự bất tử gần với hoàn mỹ và cũng là lí do vì sao ác ma mặc bộ đồ phi hành gia
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
Có cả vua Solomon thì biết ngay
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
thì rõ ràng là thất đại tội r mà ông
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
cái đó ông tác nói rõ là viết đoạn mở đầu của 1 chương khoa huyễn ổng viết ,mà. T post cho mn đọc chơi thôi
Phuc9177
01 Tháng chín, 2023 18:29
phi hành gia là leviathan
BÌNH LUẬN FACEBOOK