• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
Quyển 1: Nam Châu Thành
Chương 19 - Loạn đả, kết quả cuối cùng.

Chỉ trong chốc lát kinh nghi đó mà Khánh Thanh Toán mất tập trung và lúc này Vương Hạo đã sử dụng Đằng vân bộ pháp trong Long Hình Thái Bộ của Vương gia mà di chuyển một cách quỷ dị sang bên phải của Khánh Thanh Toán, đồng thời đưa lưng dựa vào người của hắn rồi hai tay ôm chặt cánh tay trái đang đánh về phía trước của Khánh Thanh Toán, chân thì chèn vào chân đang đi đến rồi ra lực làm cho Khánh Thanh Toán bị mất đà mà ngã vật về trước.

Khánh Thanh Toán bị bất ngờ, thế tới đang hung mãnh lại bị đối phương sử dụng một đòn thế quỷ dị như vậy để phản công thì bị mất đà mà ngã về trước rồi lăn mấy vòng trông vô cùng chật vật.

Mọi người quan chiến thấy tình huống biến đổi một cách quỷ dị như vậy thì mắt chữ O mồm chữ A mà kinh ngạc.

Không chờ cho Khánh Thanh Toán đứng lên, một lần nữa Vương Hạo lại sử dụng Đằng vân bộ pháp mà di chuyển đến chổ của Khánh Thanh Toán, trong lúc gần đến thì lại nhảy lên cao sau đó chỉ thấy chân của Vương Hạo chợt đỏ lên như có một tầng lửa mỏng quấn quanh.

Vương Hạo sử dụng Đạp vân cước kết hợp với Đằng vân bộ một cách nhuần nhuyễn, chỉ thấy chân của Vương Hạo chợt đỏ lên rồi thì đá mạnh vào người của Khánh Thanh Toán.

Nhìn thấy cảnh này, làm cho Khánh Thanh Toán cảm thấy có sự uy hiếp lớn, vì vậy hắn không suy nghĩ gì, lăn người mấy vòng để tránh khỏi một chiêu này của Vương Hạo.

Chiêu thế đang đà đá xuống, nhưng đột nhiên Khánh Thanh Toán lại né tránh làm cho một cước này lấy khoản sân nơi Khánh Thanh Toán vừa mới nằm làm mục tiêu mà chịu lực.

Uỳnh!.. một cú va chạm làm cho kêu lên một tiếng nổ nhỏ, nơi tiếp xúc mới vừa rồi bị khoét một cái hố nhỏ sâu chừng nửa tấc, lấy bàn chân của Vương Hạo làm trung tâm.

“Linh khí xuất thể?” mọi người xung quanh nhào nhào bàn tán một cách ngạc nhiên. Không ngờ rằng Vương Hạo có thể sử dụng được chiêu này. “Đây chính là kỹ năng chỉ võ giả cấp 1 mới có thể sử dụng được mà?” có đứa nhóc với vẻ mặt không thể tin được quay sang nói với đứa bên cạnh.

“Linh khí xuất thể, cũng không tệ!” Nguyễn lão sư cười như không cười mà nhìn về phía trận đấu rồi nói thầm trong miệng. “Điều ngạc nhiên chắc sẽ còn phía trước” Nguyễn lão sư thầm nói tiếp.

Khánh Thanh Toán hoàn toàn bất ngờ với một cước này của Vương Hạo, hắn không thể ngờ được Vương Hạo ngoài khả năng sử dụng kỹ năng linh khí quán thể lại còn có thể sử dụng được kỹ năng linh khí xuất thể này nữa.

Chật vật đứng lên sau cú tránh đòn, nhìn về Vương Hạo đang đứng đằng xa với một vẻ mặt hưng phấn. Khánh Thanh Toán hưng phấn vì hắn không nghĩ rằng hôm nay bản thân lại có thể được đấu với một người có thực lực cao như là Vương Hạo vậy.

“Linh khí xuất thể, được lắm!” Khánh Thanh Toán nói với Vương Hạo. “Vậy bây giờ nên nghiêm túc mà đánh được rồi” Khánh Thanh Toán nói tiếp.

Nghe lời này của Khánh Thanh Toán làm mặt của Vương Hạo khẽ đổi, nhưng sau đó cũng cảm thấy không có gì ngạc nhiên, nếu như tên này thực lực chỉ có vậy thì cũng thật là đáng thất vọng.

“Được, nghiêm túc thì nghiêm túc, trò vui sẽ còn phía sau, đảm bảo siêu bất ngờ luôn” Vương Hạo cũng cười nhe răng ra mà đáp lại Khánh Thanh Toán.

Khánh Thanh Toán nghe lời này của Vương Hạo bất chợt giật thót một cái suy nghĩ, tên này chẳng lẽ nãy giờ chưa đánh nghiêm túc hay sao mà giò nói vậy? Khánh Thanh Toán nói thầm trong lòng, vẻ mặt ngưng trọng mà chuẩn bị cho chiêu tiếp theo.

Sau khi thể hiện ra những kỹ năng mà mình có, đến lúc này, thực lực của Vương Hạo đã được mọi người xung quanh nhận thức được phần nào.

Bên kia thì cuộc chiến của hai cặp đấu còn lại cũng đã dần đi đến kết thúc.

Không ngoài dự đoán của Vương Hạo, Hồng Nhân đã cho Trần Nguyên ăn hành ngập mặt. Sự linh hoạt của Phiêu Hồng Khinh Bộ cùng với những thế võ mà Vương Hạo đã truyền đạt cho Hồng Nhân lúc hai người đối chiến đã giúp cho Hồng Nhân dễ dàng hạ gục Trần Nguyên. Thậm chí tràng đấu này là kết thúc sớm nhất, Hồng Nhân chỉ mất khoảng một khắc là có thể hạ gục được Trần Nguyên.

Còn trận đấu giữa Lê Qui cùng Thạch Thiên Lân thì đang diễn ra và cũng dần đi đến kết thúc. Lê Qui đang chiếm ưu thế trước Thạch Thiên Lân. Giống như Khánh Thanh Toán, Thạch Thiên Lân cũng chỉ sử dụng những vũ kỹ cơ bản được ghi chép trong Thái Sơ bộ và những quyển sách về vũ kỹ khác trong Tàng Thư Tháp mà thôi. Không giống Lê Qui, người của đại gia tộc vì vậy có được một bộ vũ kỹ của gia tộc mà tu luyện.

Lê Qui lúc đầu khi giao chiến thì chịu chút thua thiệt trước Thạch Thiên Lân, nhưng sau đó nhờ vào những bí kỹ của Lê gia mà dần chiếm lại được ưu thế.

Bộ võ kỹ Ngũ Hành Kinh Bộ của Lê gia theo lưu truyền thì đã được những tiên hiền của Lê gia suy diễn từ một quyển Tàn thư, tàn thư này được cho là Thái Diễn Kinh, một quyển trong chín quyển của bộ Đế Hoàng Chân Kinh. Chính nhờ bộ vũ kỹ này mà Lê thị gia tộc tại thành Nam Châu là gia tộc có chiến kỹ mạnh mẽ nhất trong bốn đại gia tộc. Vì vậy, việc người được gọi là thiên tài trăm năm của gia tộc là Lê Qui có thể sử dụng những bí kỹ của gia tộc để dành ưu thế trước Thạch Thiên Lân, một người thuộc tầng lớp bình dân là chuyện không có gì lạ.

Có bất ngờ thì bên này, Thạch Thiên Lân và Lê Qui đều có thể sử dụng Linh khí quán thể, điều này chứng tỏ rằng cả hai người này đều đã bước chân vào cấp độ Võ giả như là Khánh Thanh Toán và Vương Hạo.

Quay lại trận đấu của Vương Hạo cùng Khánh Thanh Toán.

Sau khi tung ra vài chiêu thức mạnh mẽ khác đều được Vương Hạo hoặc là sử dụng thân pháp để tránh né hoặc là dùng chiêu thức quỷ dị để hóa giải thì lúc này Khánh Thanh Toán mới thực sự đổ mồ hôi hột.

Dù sao thì sử dụng linh khí quán thể thật sự rất hao tốn tinh thần lực, cộng với việc tung ra những đòn đánh liên tiếp vận dụng linh khí xuất thể thì tinh thần lực và thể lực của Khánh Thanh Toán dường như sắp không chịu nổi.

Phía đối diện, Vương Hạo cũng không khá hơn là mấy. Sau khi tránh né hàng loạt chiêu thức mạnh mẽ từ Khánh Thanh Toán thì lúc này về thể lực và tinh thần lực của Vương Hạo cũng đã muốn đến bờ suy sụp.

Tuy cả hai đều rất mệt mỏi nhưng không người nào chịu thua người nào, vẫn tiếp tục, người này đánh thì người kia né và người này phản đòn thì người kia đỡ.

Nhìn thấy cảnh tượng này thì Nguyễn lão sư ở trên ghế cũng không biết phải làm sao, trầm ngâm quan sát một lát thì thấy dường như hai người Vương Hạo và Khánh Thanh Toán có vẻ sắp đến cực hạn thì mới lên tiếng bảo hai người dừng lại. Kết quả trận đánh này theo như Nguyễn lão sư tuyên bố là hòa nhau.

Hai người Vương Hạo và Khánh Thanh Toán nghe vậy cũng không biết nói sao, chỉ nhìn nhau mà cười, rồi thì trở về phe của mình mà đứng. Qua trận đấu này, giữa hai người đã có một chút gì đó gắn kết với nhau, một sợi dây vô hình nào đó đã liên kết họ với nhau.

Nhân sinh không phải thường nói là “không đánh không quen biết, không đánh không thân nhau” đó hay sao?

Như vậy kết cục của màn loạn đả này chính là phe Đông thành dành thắng lợi cuối cùng, trong trận đấu với Thạch Thiên Lân thì Lê Qui đã dành chiến thắng rồi sau đó hắn đánh bại luôn Hồng Nhân để dành chiến thắng cuối cùng.

Kết thúc, phe Đông thành dành được phần thưởng của Nguyễn lão sư là 100 tinh điểm cho mỗi người.

Nhìn thấy như vậy, bọn nhóc hai phe còn lại đỏ mặt mà tức cùng ganh tị vì không dành được phần thưởng.

Sau khi phân thưởng xong, Nguyễn lão sư mới tập hợp bọn nhóc lại và giảng giải lý do gì mà hôm nay lại cho bọn chúng thực hiện mà loạn đã này.

Nguyễn lão sư cũng đã đặt ra vài câu hỏi để hỏi vài đứa nhóc của ba phe như là cảm nhận như thế nào khi dành được chiến thắng, rồi cảm giác như thế nào khi bị thất bại, khi chiến đấu có những cảm ngộ gì, vũ kỹ để đối chiến khi thực chiến thì có hiệu quả như thế nào so với lúc học,…

Rất nhiều vấn đề đã được Nguyễn lão sư đặt ra. Những thiếu niên này sau khi nghe những câu hỏi của Nguyễn lão sư thì cũng trầm ngâm chốc lát rồi thì cũng thảo luận với nhau mà đưa ra câu trả lời.

Nguyễn lão sư rất hài lòng với biểu hiện của bọn nhóc này. Có vấn đề chúng trả lời chưa đạt thì Nguyễn lão sư lại khơi gợi để chúng có thể tự cảm ngộ và tự có câu trả lời cho bản thân mình.

Đồng dạng Vương Hạo cũng có những cảm ngộ trong lần loạn đả này. Hắn rút ra được rất nhiều kinh nghiệm khi thực chiến, rồi cách thức vận dụng thiên địa linh khí để mà thi triển những võ kỹ, rồi là tâm thế khi chiến đấu,…

Hiện tại, cả bọn hơn bốn mươi đứa nhóc đang ngồi nhắm mắt mà tiêu hóa những cảm ngộ đã đạt được trong ngày hôm nay.

Trên ghế, Nguyễn lão sư ngồi nhìn về những thiếu niên trước mặt mà thầm hài lòng, đúng là những đứa trẻ thông minh, Nguyễn lão sư thầm nói.

Ánh tà dương đã chiếu trên bầu trời, Những đứa nhóc sau khi cảm thấy mình đã cảm ngộ được những gì mà Nguyễn lão sư đã đặt ra và giảng giải thì từ từ mở mắt thức tỉnh.

Có đứa nhóc trải qua những cảm ngộ này làm cho bản thân cảm thấy như nâng lên được thực lực của bản thân, cảm nhận thiên địa linh khí được dễ dàng hơn và chúng có thể thu nạp thiên địa linh khí một cách nhanh hơn.

Nguyễn lão sư mỉm cười rồi cho bọn trẻ giải tán, buổi học đã kết thúc và với những đứa trẻ này, ngày hôm nay có thể là một bước ngoặc để cho bọn chúng có thể tiến vào con đường võ giả.

Ánh tà dương soi rọi, rặng mây chuyển màu, một ngày dài cũng đã qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2 Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
sandking913
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình. Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình. Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt. Đôi lời cùng bạn.
lacmaitrang
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK