• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Lại bị ném

Có điều cẩn thận ngẫm lại thì việc này cũng thật quá bình thường. Tại xã hội hiện đại, đầy trời đều là vệ tinh, như cái loại thiên kiếp này khi xảy ra phương viên trăm dặm đều bị sét đánh điên cuồng, cảnh tượng như thế làm sao có thể giấu được người khác? Huống hồ trong màn đêm tối đen của Nam cực này mà xuất hiện vô số tia điện ngoằn nghoèo sáng như đèn pha vô cùng bắt mắt thì tự nhiên là người ta dễ dàng tìm ra hắn rồi. Cho nên thiên kiếp của lão Tà mới vừa giáng xuống chưa lâu thì kẻ thù đã tìm được hắn. Những kẻ vốn là tử địch với nhau ở phương Tây là Giáo đình và Ma cà rồng, ma đạo và chính đạo ở phương Đông lúc này cũng đều sóng vai nhau thành chiến hữu.

Mặc dù lão Tà vô cùng mạnh mẽ nhưng là đối mặt với mấy nghìn cao thủ các phái thì hắn cũng phải tránh đi vài phần. Nếu tại bình thường thì hắn muốn đi thì đi, mấy người này ngay cả lông của hắn cũng không sờ được. Nhưng bây giờ tự nhiên không được, dù sao trên đầu hắn còn Thiên kiếp kia, mà cái này thì chẳng thể đùa được. Lão Tà không có biện pháp nào đành lấy hết can đảm cùng bọn họ đánh một trận. Song phương chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm thì rốt cuộc lão Tà không chống đỡ được nữa, tại trước khi một kiếp lôi siêu cường đánh xuống thì bản thân hắn đã bị trọng thương hấp hối. Lão Tà rơi vào đường cùng đành phải thi triển Chuyển Sinh Đại Pháp, bỏ qua thân thể và tu vi để chuyển thế sống lại.

Nhưng pháp thuật của hắn vừa mới thi triển ra thì một đạo kiếp lôi mạnh mẽ đã tàn nhẫn đánh xuống. Trong lúc mơ mơ màng màng đó lão Tà thấy nguyên thần của mình tung bay phấp phới tung bay, cuối cùng đi đến nơi ruồi bọ này.

Nhìn chung lão Tà cả đời thật có thể nói là rong ruổi thiên hạ không đối thủ, dựa theo tính mình mà làm không kiêng kỵ gì cả, quả là huy hoàng đến cực điểm! Hắn từng đùa bỡn qua vô số cô nàng mỹ lệ lại có địa vị, từng chém giết vô số cao thủ lợi hại. Hắn có dũng khí đập vỡ mặt Giáo hoàng quyền thế nhất, có dũng khí đập đám mật đảng tà ác của Ma cà rồng đến mức quỳ xuống đất xin tha thứ. Chính đạo cao nhân có tinh thần trọng nghĩa nhất thì nghe thấy tên lão Tà đã sợ đến mất mật, căn bản không dám đối mặt. Đám ma đầu tà môn tà dị nhất thì thấy lão Tà cũng phải quỳ xuống đất miệng gọi tổ sư gia. Có thể nói, lão Tà khi còn tại thế là thời khắc đen tối nhất đối với khắp tất cả đám cao thủ dị năng. Trước khí phách vô song của lão Tà thì tất cả cao thủ đều đánh mất tôn nghiêm của chính mình, bọn họ hoặc là khúm núm để sống, hoặc cũng chỉ có thể là oanh oanh liệt liệt chết trận chứ không còn lựa chọn nào khác.

Lão Tà trải qua 400 năm cuộc sống như vậy khiến hắn thậm chí có chút chán ghét. Cho nên lần này chuyển sang kiếp khác thì hắn không hề có cảm giác tức giận mà ngược lại lại có loại cảm giác thoải mái được giải thoát. Hắn thậm chí cũng không thống hận bọn người sát hại hắn bởi vì bọn họ mới là người bị hại; lão Tà minh bạch là những gì đã làm sớm muộn cũng phải trả lại, đây chính là mình còn nợ bọn họ mà.

Hôm nay nhìn người mẹ tràn ngập ánh sáng thần thánh của tình mẫu tử kia, lão Tà, vốn cho đến bây giờ chưa từng hưởng qua tình thương của mẹ cảm thấy trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm động khó có thể gọi tên. Vào lúc này, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác hạnh phúc, cảm giác này thật sự quá mỹ diệu khiến hắn chìm ở trong đó thật lâu mà vẫn không thể tự thoát ra được. Loại cảm giác này, so với mỹ nữ rượu ngon, chuyện xưng bá thiên hạ thì lớn lao hơn nhiều.

Lão Tà nhịn không được âm thầm thề trong lòng : "Các vị thần linh ở trên cao, lão Tà lần này chuyển thế sống lại, mặc dù tướng mạo vẫn như trước rất khác người thường, nhưng chỉ cần để ta có một người mẹ, để ta có thể hưởng thụ tình thương nhân gian của mẹ, ta liền thề đời này nhất định làm ... người tốt!"

Nhưng mà, câu nói sau đó của Natasha lập tức khiến lão Tà rơi lệ đầy mặt. Chỉ nghe Natasha ngậm ngùi trầm giọng nói: "Lieth, cô thu thập một chút rồi ném nó đi!"

Cho dù là mạnh mẽ vô địch thiên hạ như lão Tà thì nghe thấy mẹ ruột muốn vứt bỏ mình, hắn cũng đã không ức chế được tâm tình bi phẫn nữa. Nước mắt hắn liền ào ra giống như thác nước, bốn bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại đến mức gân xanh lộ ra.

"Hả!?" Lieth nghe xong lập tức lắp kinh hãi, vội vàng nói: "Tiểu thư, không được đâu! Thật sự là không được, mình nói với bên ngoài là em sinh ra đứa bé này, có được không?"

"Không được!" Natasha thống khổ nói: "Ta vốn không quan tâm kẻ khác nói gì về mình; nhưng thân phận của ta lại khác, ta không thể để cho cả vương quốc Thú nhân hổ thẹn vì ta!"

"Nhưng thưa tiểu thư, người xem, đứa nhỏ này thế nhưng lại khóc rồi, nó vừa rồi vẫn đang cười mà. Vậy mà lúc người vừa nói xong thì nó lại khóc, người xem này!" Lieth vội vàng nói: "Nó khẳng định là đứa nhỏ mà thần linh ban cho người, người không thể đối xử với nó như vậy được."

"Lieth, ta thân là truyền kì tiên tri, chỉ sợ khoảng cách với thần linh của ta còn gần hơn em, nếu là lời chúc phúc của thần linh, ta sẽ không biết sao?" Natasha bất đắc dĩ nói: "Điều này chỉ là trùng hợp thôi!"

Nói xong, nàng dùng tay ôm lấy lão Tà, nhìn thấy bộ dáng bi phẫn của lão, trong lòng nàng cực kỳ khó xử, vì vậy liền đau lòng nói: "Con của ta, ta biết con lai lịch bất phàm, tại thời điểm mẹ mang thai con thì cảm nhận được trong cơ thể con có một loại hơi thở bàng bạc. Loại hơi thở này thậm chí giúp thực lực của mẹ tăng lên không ít. Nhưng mẹ lần này chỉ có thể xin lỗi con, ai bảo mẹ liên lụy đến hình tượng quốc gia chứ? Nếu có thể, mẹ thậm chí nguyện ý dùng tính mạng bồi thường cho con; nhưng bây giờ, mẹ đành phải bỏ con thôi. ..... Ô ô..con của mẹ, mẹ cầu khẩn con tha thứ cho mẹ..."

Nghe mẹ như thế đau lòng cầu khẩn, chẳng biết vì sao sự bi phẫn trong lòng lão Tà lại đột nhiên tan thành mây khói, sắc mặt của hắn dần dần khôi phục bình tĩnh. Rất nhanh hắn đã buông nắm tay ra, chỉ là luồng sầu bi nhàn nhạt trên mặt càng trở nên nồng đậm!

Thấy lão Tà biểu hiện như thế, Natasha nhịn không được cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, ôm chặt lấy lão Tà khóc không ngừng. Có điều dù sao Natasha cũng là thành phần có máu lạnh, cho nên rất nhanh đã thu vào trong sự mềm yếu của mình, sau đó nhẹ nhàng đem lão Tà để vào trong nôi, mười cánh tay của nàng tạo thành chữ thập trước ngực. Nàng khẽ lẩm bẩm, tiếp theo một hơi thở ma pháp ba động bàng bạc từ trên người nàng truyền đến. Lão Tà nhướng mày, lập tức có thể cảm giác ra nàng đang thi triển một loại pháp thuật vô cùng lợi hại, tại tình trạng thân thể còn đang suy yếu vì mới sinh xong mà phóng thích pháp thuật mạnh mẽ như vậy là không khôn ngoan, điều này sẽ nảy sinh thương tổn rất lớn với thân thể. Lấy kiến thức của Natasha không có khả năng nàng không biết, nhưng là rốt cuộc nàng muốn làm gì ?

Tại thời điểm mà lão Tà còn đang nghi hoặc, một đạo lục quang nhàn nhạt đột nhiên từ mi tâm của Natasha bắn thẳng vào mi tâm của lão Tà. Tiếp theo, vố số thông tin lộn xộn phức tạp liền truyền vào trong đầu lão Tà. Lão Tà hơi tập trung phân tích thì lập tức nhận ra đây là công pháp tu luyện trọn vẹn của dị chủng. Nguyên lai là người mẹ này vì muốn đền bù cho hắn mà không tiếc hư hại thân thể, muốn tạo ra cơ sở để lão Tà có thể tự bảo vệ mình về sau, thật có thể nói là hao tổn tâm huyết. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK