Lão Tà không muốn so đo với hắn. Đám tiền lẻ này hắn không quan tâm chút nào. Ngươi có khả năng, chẳng lẽ ngươi lại sợ không có tiền sao? Thậm chí là nếu Lão pháp sư đồng ý cho hắn tiền tiêu vặt thì hắn cũng sẽ khinh thường không nhận! Trong suy nghĩ của lão Tà thì tiền đàn ông dùng phải do hắn tự kiếm được!
Cho nên hắn rất nhanh chuyển chủ đề, trực tiếp hỏi: " Được rồi, cái đám tiền tiêu vặt rắm chó kia lão cứ giữ mà dùng. Ta hỏi, lão đưa ta đi đến địa phương kia được chưa?"
"Gấp cái gì hả!"Lão pháp sư tức giận nói: "Ma pháp trận kia đã không dùng vài chục năm rồi, lần gần nhất ta dùng cũng đã cách đây 40 năm, bây giờ ta làm sao không thể không chuẩn bị kỹ được? Chẳng lẽ ngươi muốn phạm sai lầm khi truyền tống sao?"
Phạm sai sót khi truyền tống là việc rất lớn, không cẩn thận sẽ toi mạng. Lão Tà đương nhiên không muốn gặp phải chuyện không may này, vì thế hắn hỏi: "Vậy lão cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?"
"Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày!"Lão pháp sư nói
"Được, ba ngày thì ba ngày!" Lão Tà lập tức quay người lại, vừa đi vừa nói: "Ba ngày này lão phải phụ trách rượu thịt! Nếu mà lão có gan thì cứ tiếp tục tỏ ra ‘đáng thương’ nhé!"
"Khạc" Lão pháp sư tức đến mức phát điên lên! Tiếc là thái độ của Lão Tà đối với hắn cũng chẳng thay đổi tí nào, hắn không hề quay đầu lại mà phủi mông rời đi. Mà Lão pháp sư hiển nhiên không có biện pháp nào với Lão Tà cả, ai bảo hắn cần nhờ người ta chứ? Hơn nữa hắn cũng biết rõ tính cách của Lão Tà, hắn tuyệt đối không chịu vũ lực áp bức nên cũng không dám thật sự làm hắn tức giận. Vì thế dù Lão pháp sư có tức đến mức phồng mang trợn mắt cũng chỉ có thể “quyết tâm tàn nhẫn” yêu cầu Lilith tiếp tục cung ứng các yêu cầu của Lão Tà mà thôi.
Sau khi Lão Tà trở lại thì cảm thấy nhà giam kia rất bức bối khiến hắn và đám đàn em không thoải mái tí nào. Vì vậy, hắn liền dẫn bọn chúng đi ra khỏi tháp ma pháp đến khu đất trống trong tòa thành hình tròn kia.
Đã lâu không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, lũ ma thú đều vô cùng hưng phấn. Đám Tinh quái trực tiếp nhảy vào lăn lộn trong những bụi hoa xinh đẹp, trâu điên thì chạy tung tăng khắp nơi, giẫm nát vụn không chỉ hoa cỏ mà còn phá hủy không ít tác phẩm điêu khắc trông có vẻ quý giá. Con nhện ma bạo thì bò lên đỉnh tường thành, thoải mái ngủ một giấc. Đối với nó , tường thành cao mấy chục mét kia như đất bằng vậy. Lão Tà nhìn thấy động tác nhanh nhẹn đầy ưu nhã của con nhện thì cũng không khỏi cảm thấy nể phục.
Mà lũ hứng phấn nhất là đám rồng bay kia. Bọn chúng sau khi đi ra ngoài thì đập hai cánh không ngừng. Việc bị nhốt nhiều năm đã làm mất đi năng lực bay lượn của bọn chúng. Có điều sau khi bọn chúng vận động một chút thì đã giương hai cánh bay cao lên. Nhìn thấy thân ảnh khổng lồ bay lượn trên bầu trời tự do kia, Lão Tà trong lòng rạo rực vội vàng gọi chúng xuống để cưỡi đi chơi.
Có điều, Lão Tà vừa mới gọi đám rồng bay xuống, còn chưa kịp leo lên thì đã nghe tiếng hét giận giữ đầy hổn hển của Lão pháp sư vang lên:
"Thằng khốn kia, ngươi muốn toàn bộ người Học viện biết đám ma thú của ta chạy ra sao?" Lão pháp sư nhô đầu ra từ một ô cửa sổ trên tháp ma pháp, giận dữ hét lớn với lão Tà: "Còn nữa, chết tiệt, ngươi mau gọi đám kia lại, vườn hoa của ta, trời ơi, tượng đá của ta... AAA, ngươi ^%&#*&, ngươi có biết tất cả giá trị bao nhiêu tiền không?"
"Lão làm sao mà chỉ biết có tiền vậy?" Lão Tà vẻ mặt đầy khỉnh bỉ nói. Có điều hắn dường như cũng biết là đã có chút hơi quá, cho nên dù nói vậy thì hắn cũng gọi tất cả rồng bay lại không để chúng trên trời nữa.
"Tiền là cái rắm gì, ta nói là những thứ này này!" Lão pháp sư tức giận nói: "Hoa cỏ này đều là ông mày tìm được trên khắp đại lục, sưu tầm mất đến mấy chục năm. Còn những bức tượng này, trời ơi, cái tệ nhất cũng có lịch sử mấy trăm năm! Tên khốn nhà ngươi, ngươi muốn ta chết vì tức sao?"
"A!" Lão Tà biết rằng mình đã gây họa rồi, có điều dù thế thì ma đầu như hắn cũng không quan tâm, khinh thường nói: "Cái cũ không đi làm sao cái mới đến. Xem lại đi, ta đã chuẩn bị giúp lão đấy chứ!"
"Mẹ kiếp, ngươi nói như mấy thứ này là rau cải trắng hết cả? Tùy tiện là mua được cả nắm hả?" Lão pháp sư tức giận đến mức gần như bất tỉnh, có điều sự tình đã xảy ra thì lão có nói gì nữa cũng vô ích rồi, đành phải nén giận : "Được rồi, được rồi, bây giờ ngươi gọi bọn chúng về đi; sau đó đến chỗ ta, ta có việc nhờ!"
Lão Tà vừa nghe đến "có việc" thì không dám chậm trễ, vội vàng gọi đám đàn em trở lại. Sau đó, hắn dùng rượu thịt an ủi tâm tình bất mãn của chúng một lúc rồi mới đến gặp Lão pháp sư.
Lão pháp sư lúc này đã thay quần áo mới hoàn toàn, ngồi đằng sau một cái bàn thật lớn. Lão nhìn thấy Lão Tà đi vào thì không nói nhiều mà trực tiếp ném ra một quyển sách: "Hôm nay ta nhìn cách ngươi đánh nhau thì thấy có dáng lắm, xem ra thiên phú võ học của ngươi rất cao. Như vậy xem ra ngươi có thể tu luyện ma vũ song tu. Ở đây ta có một quyển sách rất thích hợp với kỹ năng của ngươi, ngươi lấy mà xem!"
Lão Tà vừa nghe xong thì khinh thường, nhếch miệng nói: "Thiên phú võ học của ta chỉ cao thôi sao, phải nói là rất cao. Mà lão cho ta cái thứ phế thải gì vậy? Nếu mà rác rưởi thì hãy lấy về đi!"
"Ha ha!"Lão pháp sư vừa nghe xong thì vừa giận vừa buồn cười: "Da mặt ngươi đúng là quá dày, ta mới nói đến béo ngươi đã nói đến béo đến tắc thở rồi!"
"Ít lời thôi" Lão Tà căn bản không để ý mình đang bị đưa đẩy, cười lạnh nói: "Chỉ có ta biết rõ nhất tình trạng của mình!"
"Được rồi, ta không muốn so đo với ngươi!"Lão pháp sư nhún nhún vai, sau đó nghiêm nghị nói: "Có điều ta đề nghị ngươi xem quyển sách này!"
"Hả?" Lão Tà vừa thấy Lão pháp sư trở nên nghiêm túc thì cũng cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi: "Quyển sách này có lai lịch không?"
"Đương nhiên, đây là sách về một kỹ năng của một loại chức nghiệp đã biến mất mấy nghìn năm từ xa xưa. Những năm đó, người có chức nghiệp này đều vô cùng lợi hại. Trong bọn họ xuất hiện rất nhiều thánh cấp, thậm chí là nhân vật cấp truyền kỳ. Chỉ tiếc là loại chức nghiệp này có yêu cầu rất cao, phải có thiên phú ma vũ song tu mới tập luyện được. Nhưng mà nhìn quanh thì kẻ có thiên phú ma pháp đã ít rồi, mà có cả ma vũ thì càng quý hiếm! Vì thế loại chức nghiệp này xuống dốc dần, ước chừng vài trăm năm nay chưa gặp người kế thừa của bọn họ xuất hiện."Lão pháp sư nói có vẻ tiếc nuối: "Thật là có chút đáng tiếc!"
"Hả?" Lão Tà nghe vậy thì tinh thần tỉnh táo lại, tò mò hỏi: "Vậy đây là chức nghiệp gì?"
"Thích khách!" Lão pháp sư thản nhiên nói
"Ặc!" Lão Tà nghe xong thì bực tức thốt lên : "Cái loại chức nghiệp rác rưởi không ai cũng khinh này mà lão cũng nói!"
"Cái gì mà ai cũng khinh?"Lão pháp sư tức giận nói: "Thích khách trước kia khác với đám thích khách rác rưởi bây giờ. Thích khách bây giờ chỉ biết hạ độc hoặc là dùng tên bắn lén, không biết một chút kỹ thuật nào cả. Thật ra nghìn năm trước, khi thích khách muốn giết ai thì đều quang minh chính đại mà đến. Vũ kĩ của bọn họ có thể so sánh với chiến sĩ, các loại ma pháp phụ trợ có thể khiến cả pháp sư cũng xấu hổ. Vì thế, căn cứ trên thực lực thì bao giờ cấp bậc của thích khác cũng cao hơn một bậc. Nói cách khác, thích khách bốn cấp thật ra có thể đối kháng với chiến sĩ hay pháp sư năm cấp. Tóm lại là vô cùng lợi hại! Hơn nữa, hà hà, dường như thân thể kỳ quái của ngươi rất thích hợp để tập luyện món này!"
"Thật sao?"Lão Tà lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú. Hắn tiện tay cầm lấy quyển sách kia: "Ta trở về xem một chút đã rồi nói tiếp!"
"Ừ!" Lão pháp sư gật đầu, sau đó nói: "Ta đã cố gắng hết sức chuẩn bị ma pháp trận, nhưng mà ngươi cũng cần quản lý cái đám ma thú này, tuyệt đối không thể để chúng nó đi ra ngoài. Nếu mà gây kinh động đến đám học trò bên ngoài thì có thể phát sinh nhiều chuyện xấu!"
"Biết rồi!" Lão Tà trả lời rồi quay lưng rời đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK