Sau khi Cady Stiffen rời khỏi, lão pháp sư liền nói với lão Tà: "Bây giờ trước hết chúng ta nói về vấn đề thủ hạ của ngươi đã. Được rồi, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì để khống chế đám ma thú này?"
"Không biết!" Lão Tà thành thật trả lời: "Dù sao ta cũng chỉ dựa vào phương pháp huấn luyện của Druid để thực hiện, cũng không biết vì sao mà bọn chúng đều nghe lời ta!"
"Cái gì? Ngươi không phải đang đùa ta đấy chứ?" Lão pháp sư lập tức nói: "Nếu mà phương pháp huấn luyện thú lại có thể dễ dàng chỉ huy ma thú cao cấp như vậy, thì không phải đám Druid kia đã xưng bá đại lục từ lâu rồi sao?"
"Ta đã nói là không biết!" Lão Tà tức giận nói: "Ta thật ra cũng thấy rất kỳ quái, bởi vì hiện tượng này rất không giống với những gì ta biết về phương pháp huấn luyện thú. Nhưng mà nếu hỏi nguyên nhân thì ta thật sự không biết?"
"Ngươi không biết thật sao?" Lão pháp sư vẫn nghi hoặc hỏi
"Vô nghĩa, lão không tin thì thôi!" Lão Tà mất kiên nhẫn nói.
"Được rồi, được rồi!" Lão pháp sư vội vàng nói: "Vậy xem như là ngươi không biết đi. Có điều sau này ngươi định xử trí đám đàn em của ngươi thế nào? Ngươi không thể để chúng nó đi loanh quanh trong tháp pháp sư của ta chứ?"
"Đem bọn chúng ra ngoài để tiếp tục nuôi không được sao?" Lão Tà nói
"Ngươi nói chơi à?" Lão pháp sư lập tức nhảy dựng lên, gấp gáp nói: "Ngươi có biết tháp pháp sư của ta ở đâu đâu? Chính là ở trong học viện Quý tộc! Nếu mà thả bọn chúng ra ngoài thì không phải biến đám học trò của ta thành thức ăn cả sao?"
"Dù sao ta cũng mặc kệ!" Lão Tà nói thẳng: "Phải thả chúng nó ra, ta cấm lão tiếp tục nhốt chúng nó! Bởi ta đã đáp ứng chúng nó là sẽ thả tự do cho chúng."
"Không phải chứ?" Lão pháp sư nhất thời dở khóc dở cười nói: "Ngươi có biết 12 con Trâu điên, 4 con rồng bay hai đầu cần không gian lớn thế nào không? Ít nhất chỗ đó phải lớn trên trăm dặm! Mà điều này còn chưa tính các ma thú khác. Chỗ này của ta lại gần với đế đô, căn bản không thể để ngươi nuôi thả đám ma thú nguy hiểm này được. Ngươi bảo ta đào đâu ra địa phương lớn như vậy hả? Ngươi tha cho ta có được không?"
"Chắc chắn không được!" Lão Tà trực tiếp lắc đầu nói: "Việc này không thể thương lượng, nếu mà không được thì ta sẽ không dính líu đến việc giả dạng chắt lão. Khà khà! Chính lão đi mà làm!" Dù sao bây giờ thì lão pháp sư cũng có việc cần đến, nên lão Tà không hề vội vàng.
"Ngươi, ngươi chính là nhân lúc cháy nhà hôi của!" Lão pháp sư tức giận hét lớn.
"Đúng vậy, thì như thế nào chứ?" Lão Tà cười gian nói: "Lão có ngon không đáp ứng xem?"
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Lão pháp sư tức giận đến mức thở hồng hộc.
Lão Tà vẫn cười nói: "Ta nói thật là lão cứ khoe khoang về thân phận mình to cỡ nào, gia tộc mình địa vị lớn làm sao, tiền nhiều đến mức nào... Nhưng mà ngay cả việc bé như thế cũng không làm được! Lão bảo ta nghĩ thế nào bây giờ? Một lão pháp sư khoác lác chăng?" Hiển nhiên hắn đang dùng phép khích tướng.
"Ai khoác lác hả!" Lão pháp sư lập tức giận dữ nói: "Không phải chỉ là nơi nuôi thả ma thú sao? Ta liền tìm cho ngươi!"
Nói xong, lão liền trầm tư suy nghĩ một lúc lâu về vấn đề khó này.
"Khà khà, vậy là được rồi!" Lão Tà thực hiện được gian kế thì đắc ý cười.
Nhưng mà lão Tà đợi một hồi lâu cũng không thấy lão pháp sư nói gì, hắn nhịn không được liền thúc dục: "Này, ta bảo, lão nhanh lên một chút đi!"
"A!" Lão pháp sư bị thúc dục, không có cách nào khác đành phải buồn bực nói: "Nơi này là phụ cận của đế đô, thật sự không có khả năng để ngươi nuôi thả ma thú!"
"Ở đây không được thì đi xa một chút." Lão Tà nói thản nhiên
"Nơi thích hợp để ngươi nuôi thả ma thú thì gần nhất cũng phải cách xa nghìn dặm. Nhưng mà nếu vậy ngươi ở nơi này không thể đến thăm nom chúng nó hàng ngày được!" Lão pháp sư nói bất đắc dĩ.
"Như vậy làm sao được?" Lão Tà lập tức bất mãn nói: "Lão cũng không phải không hiểu biết, nếu mà thời gian dài không gặp ta thì chúng nó sẽ dần dần trở nên ngang bướng. Hóa ra là mấy năm huấn luyện của ta trở thành công cốc sao?"
"Ta biết đó là chỗ khó xử!" Lão pháp sư nói: "Ngươi muốn tìm nơi thích hợp, lại có thể thường xuyên gặp chúng nó, nên không thể xa đế đô quá được. Thật là khó nghĩ...ùm...ùm...từ từ...ta vừa nghĩ đến một chỗ!"
"A? Thật sao?" Lão Tà nghe xong vui vẻ hỏi: "Lão nghĩ đến chỗ nào vậy?"
"Chắc chắn rồi!" Lão pháp sư lập tức hô lên: "Ta nhớ là tại tầng một trong tháp ma pháp của ta có một truyền tống trận, có thể truyền tống người đến một địa phương khác. Chỗ đó rất thích hợp để ngươi nuôi thả ma thú."
"Đó là chỗ nào vậy?" Lão Tà lập tức truy hỏi
"Đó là một ngôi thành phế tích của cao đẳng Tinh Linh, cách đây khoảng chừng bốn nghìn dặm. Nơi này đã hoang phế mấy vạn năm. Ở đó lúc nào cũng bị cây cối bao phủ, trở thành một khu rừng rậm. Diện tích nơi ấy khoảng vài trăm dặm vuông, rất thích hợp để ngươi nuôi thả đám ma thú cường đại kia!" Lão pháp sư vui vẻ giải thích.
"Hả?" Lão Tà tò mò hỏi: "Đã là phế tích thì làm sao còn có ma pháp trận?"
"Khà khà, nói cho ngươi biết, thật ra tháp ma pháp này của ta cũng là di tích của cao đẳng Tinh Linh. Mấy vạn năm trước, bọn họ là chủ nhân của đại lục này. Bọn họ đã thành lập được một nền văn minh ma pháp cực kỳ huy hoàng, có thể sử dụng ma pháp trận để đi lại giữa các thành thị. Đáng tiếc là sau đó cao đẳng Tinh Linh suy yếu dần, trải qua vô số lần thiêu đốt của chiến tranh thì mấy cái ma pháp trận này phần lớn đã bị phá hỏng, chỉ còn một bộ phận nhỏ lưu lại. Ma pháp trận ở chỗ này của ta cũng chỉ có mấy cái mà thôi, trong đó có một cái đi đến di tích kia!" Lão pháp sư giải thích.
"Vậy có thể trở về không?" lão Tà hỏi
"Đương nhiên là có thể!" Lão pháp sư cười nói: "Ma pháp trận phía đầu kia có tình trạng rất tốt, ta đã dùng qua vài lần, hoàn toàn không có vấn đề gì cả!"
"Vậy bây giờ chúng ta đi xem thôi!" Lão Tà lập tức nói
"Bây giờ?" Lão pháp sư cười khổ: "Ta đang mệt gần chết đây, ta vừa mới bay một nghìn dặm xong, vừa về lại bị ngươi đánh một trận. Ngươi không thể không cho ta nghỉ ngơi một chút sao?"
"Vậy được rồi." Lão Tà nhận thấy lão pháp sư cũng thật sự mệt mỏi, đành phải nói: "Vậy lão cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi!"
"Đồng ý!" Lão pháp sư đáp ứng xong liền nhẹ nhàng khoác tay ra hiệu, lập tức một con rối có hình dạng một mỹ nữ xinh đẹp đi vào trong phòng. Sau đó lão giới thiệu với lão Tà : "Đây là Lilith, quản gia của ta. Khi không có mặt ta ngươi có thể tìm hắn, hắn sẽ cung cấp cho ngươi thông tin!"
"Ùm!" Lão Tà gật gù
"Lilith, đây là cậu chủ. Ta cho phép cậu ta tiến vào đến tầng năm."
"Tuân lệnh, thưa chủ nhân!" Lilith trả lời bằng một giọng rất nhẹ nhàng.
"Ta giao cậu chủ cho ngươi!" Lão pháp sư nói xong thì gật đầu với lão Tà một cái rồi xoay người rời khỏi.
Chờ lão pháp sư đi khỏi, lão Tà mới cẩn cận xem xét cô nàng Lilith này. Hắn nhận thấy cô nàng có vẻ ngoài hoàn toàn giống người sống: tóc vàng mắt xanh, làn da mịn màng như ngọc, thân hình cao chừng một mét tám, mặc trên người trang phục truyền thống của quản gia. Khuôn mặt nàng luôn ẩn hiện một nụ cười mê người. Nếu không phải lão Tà không cảm nhận được khí tức của nàng thì hắn đã xem nàng ta là người thật rồi. Từ chuyện này, lão Tà không thể không khâm phục lão pháp sư! Lão pháp sư có thể chế tạo ra con rối đến cấp độ này, không hổ là luyện kim đại tông sư cao cấp nhất toàn đài lục.
Ngắm nghía một lúc sau thì lão Tà hỏi: "Lilith, cô cho ta biết cái gì là quyền hạn đến tầng năm?"
"Vâng, cậu chủ!" Lilith cung kính nói: "Tháp ma pháp hiện tại có tổng cộng 12 tầng. Trong đó ngài có thể ra vào từ tầng một đến tầng năm, cũng như có thể sử dụng đồ đạc ở những tầng này. Nhưng mà từ tầng sáu trở đi thì ngài sẽ không thể tiến vào được!"
Lão Tà ghét nhất là bị hạn chế, cho nên hắn lập tức cảm thấy không vui: "Nếu mà ta cứ tiến vào thì sao?"
"Vậy ngài sẽ phải chịu sự tấn công của các thủ vệ tháp ma pháp!" Lilith vẫn mỉm cười trả lời.
"C*t, thủ vệ tháp ma pháp là cái rắm gì!" Lão Tà khinh thường nói: "Kể cả lão già kia cũng chỉ là bại tướng dưới tay đàn em ta!"
"Cho dù chính bản thân chủ nhân xâm nhập thì cũng chỉ đạt đến tầng thứ chín. Vì thế, tốt nhất ngài không nên liều lĩnh!" Lilith cười nói Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK