Không có đồ uống, không có bỏng ngô, không có ghế ngồi êm ái, thậm chí không có chỗ che mưa gió, gió thổi lạnh buốt nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến Bologo, hắn lặng lẽ ngồi xem cho đến khi bộ phim kết thúc.
Thật thú vị khi bộ phim được chiếu trong rạp ở bãi đậu xe lại chính là bộ phim mà Palmer đã đề cập với mình trước đây, chính là tấm áp phích thám tử và chú chó được dán trên tường.
Bộ phim này có tên "Thám tử nghiệp dư và chú chó săn bất khả chiến bại của hắn", nhân vật chính là một thám tử tài giỏi, tuy là một thám tử nhưng hắn lại không thông minh và không có kỹ năng của một thám tử. Đúng ra mà nói thì hắn giống với một tên xã hội đen hơn.
Khi thám tử tỉnh dậy sau một ngày say xỉn trên phố, hắn thấy một con chó săn bên cạnh, mà con chó săn thì dường như nhận hắn làm chủ của mình và đi theo hắn về nhà.
Khi về đến nhà, thì phần thú vị của câu chuyện bắt đầu.
Con chó săn thế mà lại nói bằng tiếng người.
Nó doạ thám tử sợ chết khiếp. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn biết chú chó là sản phẩm thí nghiệm của một nhà khoa học điên rồ, người đã khiến động vật sở hữu trí thông minh và có thể giao tiếp với con người.
Hiện nhà khoa học điên rồ này đang muốn bắt thêm nhiều người nữa để tiến hành thí nghiệm, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến những vụ mất tích thường xuyên xảy ra gần đây.
Sau khi vị thám tử nghèo túng hiểu ra được điều đó, để nổi tiếng và trở thành một thám tử thực thụ, hắn đã quyết định hợp sức với Sido để đánh bại cái ác.
Còn Sido là ai? Đây là tên của con chó săn.
Nó đã lấy một cái tên cho chính mình.
Đây là một bộ phim hài rất thú vị, Sido thông minh hơn tay thám tử rất nhiều, tay thám tử thì vẫn là một kẻ ngốc như trước kia. Đôi khi nhân dạng của hai người họ nên đảo ngược lại mới đúng, Sido là thám tử, còn thám tử là chó săn.
Palmer đã đúng, bộ phim này hài hước đến nỗi ngay cả Bologo cũng cảm thấy thích thú.
Thám tử và Sido cãi nhau, tay thám tử ngu ngốc rõ ràng là không thể cãi lại Sido, giận đến mức thế mà lại muốn đưa Sido đi triệt sản.
Thỉnh thoảng Sido cũng đòi đi vệ sinh như người nhưng tay thám tử lại bảo ra công viên mà đi như chó cho dễ hơn, khiến Sido nổi khùng lên và đuổi cắn thám tử.
Trong lúc cười không ngớt, câu chuyện tiếp tục diễn biến, cả hai ngày càng trở nên ăn ý, tay thám tử từ bỏ hoàn toàn việc suy nghĩ và trở thành tay chân của Sido, còn Sido thì trở thành người ra quyết định thực sự, lần lượt nhìn thấu âm mưu của kẻ địch.
Sau chuyến hành trình gập ghềnh, một người đàn ông và một con chó đã có một tình bạn thực sự và phá hủy âm mưu của nhà khoa học điên.
Vị thám tử nhận sự chú ý của rất nhiều người, bất cứ nơi nào hắn đi, đều có một con chó săn theo sau.
Câu chuyện kết thúc.
Bologo cảm thấy mình sắp cười đến mức chảy cả nước mắt, nhưng sau khi bình tĩnh lại, không hiểu sao trong lòng lại có một chút xót xa.
"Sau đó thì sao?" Amy hỏi.
"Sau đó?"
"Chuyện gì sẽ xảy ra với thám tử và Sido sau đó?"
"Không biết, phim đã hết, câu chuyện dừng ở đây." Bologo nói.
"Vậy thì cuộc sống của thám tử và Sido hẳn phải tiếp diễn ở đâu đó mà chúng ta không thể nhìn thấy, đúng chứ?"
Amy khó có thể hiểu những thứ như cái kết của một bộ phim, nàng cảm thấy cho dù câu chuyện có kết thúc thì với những người trong truyện, cuộc sống của họ vẫn sẽ tiếp diễn.
"Hẳn là vậy, khẳng định lại là một chút gà bay chó chạy sinh hoạt." Nói đến đây, Bologo cười cười, cái này một người một chó sinh hoạt hỗ động thực sự quá thú vị.
Cười xong, hắn thấy Amy đang phấn khích bỗng im lặng, cảm xúc xót xa trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
"Sao vậy? Amy."
"Sido chỉ là một con chó. Nó sẽ không sống được lâu, phải không?" Amy buồn bã nói.
Bologo nhất thời không biết nên nói gì, đành trả lời một cách khô khan: "Không còn cách nào khác, Sido không phải người, mà là một con chó".
"Nhưng nó có gì khác so với một con người? Nó thậm chí còn thông minh hơn thám tử, thám tử mới giống một con chó?" Amy phản đối.
Trong phim, nếu thám tử đáng tin hơn một chút, thì không cần Sido phải nhiều lần lật ngược tình thế, ít nhất cũng có thể giảm bớt nửa tiếng cốt truyện.
"Ta nghĩ Sido chính là một con người, chỉ là... chỉ là nó không có cơ thể của một con người mà thôi."
Nàng thì thầm.
Bologo không biết phải nói gì, những lời của Amy nghe như những lời phản đối của một đứa trẻ, nhưng khi thực sự ngẫm lại, Bologo lại không thể cười nổi.
"Sido muốn sống như một con người, dù sao thì nó cũng thông minh như một con người, nhưng thám tử chỉ cười vào mặt nó và nói: 'Ngươi có biết sử dụng nhà vệ sinh không'?
Trong mắt tên thám tử ngu ngốc này, Sido chỉ là một con chó, cùng lắm là một con chó biết nói và tương đối thông minh mà thôi."
Giọng Amy càng lúc càng thấp, cuối cùng thì tắt mất.
Bologo không còn gì để nói, hắn cảm thấy đây chỉ là một vở hài kịch, không cần quá nghiêm túc, nhưng trong mắt Amy thì hoàn toàn khác, nàng thậm chí còn không hiểu tại sao thám tử lại dọa triệt sản Sido, cái này rất thú vị sao, cười đã chưa?
"Ta đã từng xem loại truyện này trong một cuốn sách trước đây, một câu chuyện có chút tàn nhẫn và hài hước."
Amy nhìn phụ đề cuối phim, từng cái tên đen trắng không ngừng hiện ra.
"Tương tự như câu chuyện này, cũng là một nhóm các nhà khoa học đang làm thí nghiệm.
Họ ban cho con vượn trí tuệ, rồi sau đó kể cho nó về số phận hẳn phải chết của nó.
Sau đó thì câu chuyện kết thúc, còn câu chuyện về đám vượn đó thì để các đọc giả phỏng đoán."
Giọng Amy dừng lại, Bologo trầm ngâm suy nghĩ, hắn là một người thông minh, diễn biến của câu chuyện tiếp theo không khó đoán.
Đám vượn nếu như không có trí tuệ, chúng sống vô tư và phó mặc mọi thứ cho bản năng của mình, nhưng một ngày chúng lại nhận được trí tuệ và biết trước số phận hẳn phải chết của mình...
Bối rối? Sợ hãi? Bất lực hay phẫn nộ?
Cuộc sống vô tư tan nát, ngày ngày sống trong sợ hãi, chúng có trí tuệ như con người nhưng lại bị nhốt trong lồng và bị một bầy vượn khác quan sát, thí nghiệm.
Về mặt ý thức, họ chính là cùng một loài, nhưng về mặt thể xác thì lại quá khác nhau.
Những con vượn trong lồng sẽ nghĩ gì? Chúng bất lực trong việc thay đổi thực tại, càng ngày càng lún sâu vào vòng xoáy của sự tuyệt vọng... Có lẽ chúng sẽ khát vọng quên đi thứ gọi là trí tuệ kia, chỉ cần chúng quay trở về những con vượn vô tư kia, thì sẽ không cần phải nghĩ ngợi gì về nỗi thống khổ này.
“Ngươi muốn trở thành loài người sao, Amy?” Bologo hỏi.
Cô gái này vẫn còn quá ngây ngô, nàng không biết che giấu suy nghĩ của mình, có lẽ hôm nay là một thời điểm thuận lợi, nên nàng mới nguyện ý bộc lộ lòng mình.
Amy là Sido, cũng chính là con vượn, nàng thông minh hơn, xuất sắc hơn rất nhiều người trên thế giới này, nhưng nàng chỉ là một con rối giả kim, nàng chỉ có thể dựa vào cơ thể của Bologo để nhận thức sâu hơn về mọi thứ trên thế giới này.
"Ta? Không, con người quá yếu ớt, ai muốn làm người?"
Amy đã đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ.
Nàng giấu trong cơ thể Bologo, Bologo không thể đánh giá cảm xúc của nàng thông qua sự thay đổi của quầng sáng.
"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta có thể tiếp tục chạy, tức là ta ít nhiều cũng là một nửa kẻ bất tử, còn loài người? Sau một trăm năm, con người hầu như đều sẽ chết, một vài người còn chẳng sống nổi tới một trăm năm.
Tuổi thọ đã ngắn ngủi như vậy, nhưng rất nhiều thời gian lại bị lãng phí cho giấc ngủ, chưa kể con người có thể bị thương hay bị lây bởi bệnh tật..."
Amy tự nói, cố gắng chứng minh mình còn ưu tú hơn con người.
"Lý do khiến Sido và con vượn đau khổ là bởi vì chúng thua kém con người, nhưng ta thì khác, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn con người, và sớm muộn gì ta cũng sẽ làm được."
Nghe thấy lời này, Bologo hãi hùng khiếp vía, nên nói không hổ là học trò của Taida sao? Đã điên thì không kém gì Taida.
"Sắt thép mới là tương lai, Bologo."
Amy không quên đúc kết bằng một câu.
"Được rồi, được rồi, ta rất mong chờ ngày đó, dù sao ta cũng là một kẻ bất tử."
Bologo liên tục đồng ý, hắn chẳng thể nghĩ rằng trạng thái tinh thần của Amy lại tốt hơn những gì hắn mong đợi, vốn tưởng rằng nàng sẽ nói mình bị mắc kẹt trong một cơ thể bằng sắt thép và không bao giờ có thể trở thành một con người.
Nhưng trên thực tế, Amy hoàn toàn không quan tâm đến việc thể xác là con người, dù sao thì thể xác bằng máu thịt đó cũng quá yếu ớt.
“Vậy ngươi không cảm thấy cô đơn sao?” Bologo hỏi lại.
“Ta độc đáo như thế, cô đơn thì đã sao?” Amy tự tin, “Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một con rối giả kim giống ta chưa?"
"Chưa, chính xác mà nói, thì ngươi là con rối giả kim đầu tiên mà ta gặp."
"Vậy thì chắc gì đó đã là tất cả, vả lại không phải còn có ngươi? Ngươi cũng là kẻ bất tử, hai ta đều khá giống nhau." Amy lại bổ sung thêm.
Từ những cuộc trò chuyện lần trước, có thể thấy Amy đặc biệt quan tâm đến sự sống và cái chết... chủ yếu là về cái chết, nàng rất kháng cự lại cái chết, vì vậy nên mới không ngừng tối ưu hóa bản thân.
Bologo không hiểu tại sao Amy lại nghĩ như vậy, nhưng sinh tồn là bản năng của mọi giống loài, loại chuyện này không cần lý do.
"Nếu quả thực có một ngày như vậy, ta sẽ giới thiệu một đám bạn cho ngươi."
"Ai?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Bologo thần thần bí bí.
Sau khi bộ phim kết thúc, con đường càng trở nên tăm tối và hiu quạnh.
Tâm trạng của Bologo đã dịu đi rất nhiều. Một xưởng giả kim nho nhỏ nhưng đầy sóng gió, Taida cố chấp ảo tưởng về viễn cảnh Alice sống lại đã đủ khiến hắn đau đầu, cũng may mà Amy khá thành thật, không có quá nhiều ảo tưởng.
Nhưng mà...
Bologo chợt nghĩ đến điều gì đó, trong xưởng giả kim, tâm trạng của Amy khi nàng nếm thử miếng bánh sinh nhật lần đầu tiên.
Nếu ngươi không quan tâm đến việc trở thành con người, tại sao ngươi lại cảm thấy vô cùng vui sướng trong tất cả những chuyện này?
Sự ngây ngất đối với những điều mới mẻ?
Bologo nghĩ mãi mà không ra, nhưng cũng không hỏi, tối nay hai người đã hiểu về nhau đủ rồi, ai cũng sẽ có một vài bí mật nho nhỏ cho nên không cần thăm dò quá giới hạn.
Nhưng điều mà Bologo không để ý đến là quầng sáng vàng trong đôi mắt của hắn chẳng biết lúc nào đó đã ngừng lại, đờ đẫn và chết lặng trong con ngươi, thậm chí khiến cả đôi mắt của Bologo cũng mang theo một cảm giác trống rỗng, vô hồn.
Như một cái xác không hồn.
...
"Chúng ta về nhà?"
"Không biết, có lẽ là đi dạo."
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"À... về nghi thức thăng cấp tiếp theo."
Bologo và Amy một hỏi một đáp, nhưng Bologo cảm thấy giống như đang nói chuyện với chính mình thì đúng hơn.
"Ta sẽ tiến hành kiểm tra linh hồn để xem linh hồn đã ổn định chưa, sau đó sẽ tiến hành thử nghiệm Quy tắc Bộ Ba..."
Bologo đã lên kế hoạch cho những chuyện sau đó.
Là một kẻ bất tử, nghi thức thăng cấp hoàn toàn không nguy hiểm đối với Bologo, cùng lắm thì hắn phải cố gắng thêm vài lần nữa mà thôi.
Vì lý do này, cách đây vài ngày, Bologo đã đề xuất với Taida xem liệu có nên tăng tốc độ và bắt đầu thử nghiệm Quy tắc Bộ Ba không, thông qua việc cường hóa ba nguyên tố muối, lưu huỳnh và thủy ngân để hoàn thành việc thăng cấp thành Nguyện Cầu Giả.
Taida cân nhắc một lúc, sau đó thuyết phục Bologo đừng quá nóng vội, mặc dù hắn là một kẻ bất tử, có thể phớt lờ sự không hoàn thiện của linh hồn và những rủi ro do nghi thức mang lại, nhưng nếu linh hồn của hắn quá thiếu thốn thì không ai dám chắc làm bừa như này có dẫn đến hậu quả bất thường gì không.
Vì mang trong mình sức mạnh của Chúa tể Cyrin, nên Taida ngoài ý muốn cực kỳ quan tâm tới Bologo vì rất sợ Bologo tự hủy hoại bản thân, như thế thì sẽ mất mẫu để nghiên cứu.
Sau một số cuộc thảo luận, Taida quyết định kiểm tra linh hồn của Bologo trước để xem nó đã ổn định trở lại hay chưa, phần còn lại thì sẽ tính sau.
So với nghi thức thăng cấp, việc thử nghiệm Quy tắc Bộ Ba trước không khó đối với Người thăng hoa, chỉ cần nhiều tài liệu giả kim là được.
Điều đầu tiên Bologo phải đối mặt là thử thách muối, tương ứng với ham muốn, cùng với thể xác của Bologo.
Những người vượt qua thử thách này sẽ tăng cường đáng kể về mặt thể chất. Một số nhà giả kim nghiên cứu điều này và họ đã đi đến kết luận rằng với trong quá trình thăng cấp của Người thăng hoa, họ sẽ liên tục tiến gần hơn đến Aether, thậm chí còn có thể nói là bị đồng hóa bởi Aether, khiến cơ thể đột biến... hoặc nói thẳng ra là thăng hoa.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều Người thăng hoa cả đời không mắc bệnh, cơ thể được che chở bởi Aether sẽ không còn bị bệnh tật quấy rầy.
“Nói về chuyện ngươi là một kẻ bất tử, thế có nghĩa là, chỉ cần ngươi tiếp tục bước tiếp, thì sớm hay muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành một Vinh Quang Giả?” Amy hỏi.
“Hẳn là vậy, nhưng ta không biết sẽ mất bao lâu nữa.” Bologo khẳng định.
Có một chút kỳ lạ là đôi khi Bologo có một số cảm giác kiểu... ý thức trách nhiệm.
Hắn có thể hiểu tại sao Nethaniel lại cảnh giác với bản thân mình trước đây, nhưng sau khi chấp nhận thì lại trở nên rất quan tâm đến mình.
Trong một tương lai không xa, một ngày nào đó mình cuối cùng cũng sẽ trở thành một Vinh Quang Giả, và lúc đó thì Nethaniel có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Theo một nghĩa nào đó, thì mình có có thể được coi là di sản của Nethaniel trong tương lai, người canh gác của Cục Trật tự.
"Không biết chừng, một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể chạm đến bản chất của 'Nguồn bí mật' ", Amy thở dài, "Ta thực sự muốn biết 'Nguồn bí mật' là gì".
"Hi vọng là như thế."
Bologo gật đầu đồng ý.
Từ ảnh hưởng của Aether đối với Người thăng hoa, các nhà giả kim đã đưa ra một kết luận khác rằng cấp bậc của Người thăng hoa càng cao thì càng gắn bó mật thiết với Aether, thậm chí thể xác, trí óc và tinh thần cũng hoàn toàn bị Aether hóa.
Tương ứng, mối liên hệ với Aether càng chặt chẽ thì Người thăng hoa càng gần với "Nguồn bí mật".
Hiện nay, cấp bậc cao nhất trên thế giới là Vinh Quang Giả, theo lý thuyết thì họ cũng là tồn tại gần nhất với "Nguồn bí mật", nhưng những Vinh Quang Giả này rất bí ẩn và hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời, cho nên đối với những thông tin chưa xác định này, Bologo không có cách nào để xác minh thật giả.
Bologo càng lúc càng đi xa, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, Amy cũng không hỏi hắn sẽ đi đâu, cuối cùng một màn sương mờ ảo từ từ trải ra trước mặt hai người họ.
Nơi đây là một vách núi cao, dưới vách núi là sương mù dâng trào, ánh sáng lộng lẫy tràn ra từ khe nứt, sau khi sương mù mờ đi, nó trở thành một vầng hào quang rộng lớn.
Âm thanh ầm ầm truyền đến từ đằng xa, đường ray nhẹ lướt qua ngay dưới cây cầu Bắc Qua Vực Thẳm như một con rắn, băng qua ánh sáng và sương mù. Xa hơn chút là những tòa nhà xa thấp thoáng trong sương mù, trông như một ảo ảnh giả tạo.
Ngay cả khi có lõi vĩnh cửu, Aether của Amy vẫn không phải là vô tận, cùng lắm thì chỉ có thể hút Aether từ môi trường xung quanh để giảm bớt việc tiêu thụ Aether của chính nó.
Sau một đêm giải phóng Năng lượng bí mật, nàng vẫn khó có thể chịu được lượng Aether tiêu hao liên tục này, cuối cùng thì Amy giải trừ Năng lượng bí mật và rời khỏi cơ thể của Bologo.
Bologo ngồi trên vách đá, thẫn thờ nhìn Khe nứt lớn bên dưới và thành phố phía xa xăm, Amy mặc xong quần áo, bước tới và ngồi xuống cạnh hắn, chân đung đưa giữa không trung.
"Ta tìm thấy nơi này trong một lần làm nhiệm vụ", Bologo khẽ nói, "Lúc ấy ta đang đuổi theo một tên khốn, hắn không phải là ác ma, mà là một kẻ giết người hàng loạt, ta không buồn giao hắn cho cảnh sát, vậy nên đã đẩy thẳng hắn xuống từ đây".
"Ban ngày ở đây không có gì đặc biệt, nhưng ban đêm phong cảnh nơi đây cũng không tệ lắm. Đôi khi ta sẽ đến đây và ngẩn người."
Bologo không tiếp tục nói. Nơi này rất gần với Khe nứt lớn, sau khi ngẩn người, hắn có thể dốc toàn lực đi làm việc, chém chém giết giết với tinh thần vô cùng tốt.
Nghĩ đến điều này, một nụ cười bất giác thoáng qua trên gương mặt của Bologo.
Amy hiển nhiên là không đủ hiểu về Bologo, nàng thực sự nghĩ rằng Bologo chỉ đang thưởng thức phong cảnh, nhưng nàng cũng biết nơi này rất gần với Khe nứt lớn, vì vậy lễ cuồng hoan đêm nay cũng sẽ chỉ tới đây mà thôi.
"Các ngươi thực sự rất thú vị, Bologo." Amy nói.
"Ngươi coi ta như chỉnh thể của nhân loại sao?" Bologo lắc đầu, "Con người rất phức tạp, ta chỉ là một cá thể nhỏ bé trong số đó, đừng nhầm lẫn".
"Không, ít nhất trong số ít người mà ta từng tiếp xúc, ngươi là người đầu tiên đưa ta đi chơi", Amy nhìn vào làn sương mờ ảo, "Sư phụ từ chối đưa a đi chơi, còn Bailey thì không muốn ta ở lại lâu hơn... tại sao ngươi lại muốn đưa ta đi chơi?"
"Bởi vì ngươi nghĩ ra, và hôm nay còn là sinh nhật của ngươi, ai cũng nên có quà sinh nhật", Bologo nghĩ một lúc rồi bổ sung, "Ngay cả khi ngươi không phải là con người, nhưng trong phim, đến cả tay thám tử cũng sẽ chuẩn bị quà cho Sido, đúng không?"
Amy cười khúc khích, cười xong, Amy lại lập tức trở nên im lặng, một lúc sau thì nói.
"Thực ra, ta không ngờ rằng ngươi lại dám liều lĩnh đưa ta ra ngoài. Ta luôn nghĩ, ngươi... hả? Một người rất kỳ quái."
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Amy không thể nghĩ ra một phép ẩn dụ nào phù hợp để mô tả Bologo.
Nghe Amy đánh giá về mình, Bologo cảm thấy khá ổn, hắn nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài?"
"Gần như là vậy, ngươi hẳn là một người rất lý trí."
Bologo suy nghĩ một lúc, sau đó ngoảnh đầu lại hỏi Amy.
"Amy, ngươi có nghĩ rằng... ta là người tốt không?"
Amy không nghĩ nhiều, nói thẳng.
"Đúng vậy, một người tốt."
"Bởi vì ta đưa ngươi ra ngoài? Cho nên ta là người tốt?"
Bologo không nhịn nổi mà cười, nhưng cười chưa được bao lâu, hắn đã im lặng, rồi nói.
"Con người vốn phức tạp, đa đoan, ngươi thấy ta đưa ngươi ra ngoài liền nghĩ ta là người tốt, nhưng ngươi không thấy ta đối với những kẻ đó tàn nhẫn, độc ác đến thế nào..."
Bologo cảm thấy rằng giờ là một thời điểm tốt, bầu không khí cũng không tệ, hắn hiếm khi bộc lộ lòng mình.
"Ta bị ảnh hưởng rất nhiều bởi một người bạn, nàng là một tín đồ sùng đạo, còn ta thì không theo đạo, nhưng ta bị ảnh hưởng bởi nàng, những ảnh hưởng này đã hình thành quy tắc ứng xử của ta.
Đại khái thì là, ác giả ác báo, nếu không có ai đi trừng trị những kẻ đó thì a sẽ trừng phạt chúng thay cho số phận."
“Nghe rất không tệ, giống như một anh hùng bóng tối?” Amy nhớ lại những gì nàng đã đọc.
"Không, thực ra ta cũng là một kẻ ác, nhưng ta mạnh hơn, vậy nên ta mới có thể quyết định số phận của những kẻ ác khác", Bologo nói, "Đương nhiên, ta không bị ám ảnh bởi cái thiện và cái ác, ngược lại, ta nghĩ nó rất tuyệt, rất ngầu."
"Nhưng một ngày nọ, người bạn của ta nói với ta rằng Thần sẽ không chỉ buông ngọn lửa trừng phạt xuống những kẻ tội lỗi, mà Thần còn ban sự cứu rỗi cho những người tốt."
Giọng Bologo có vẻ ngập ngừng.
"Ta không giỏi giúp đỡ người khác, ta chỉ giỏi trong việc trừng trị những kẻ xấu xa đó, nhưng đôi khi ta cũng nghĩ, có lẽ mình có thể thử làm một vài... việc tốt?"
“Bởi vậy, tối nay chỉ là vì ngươi muốn thử một vài việc tốt, phải không?” Amy nói.
"Đúng vậy, ngươi có nghĩ rằng đây là đạo đức giả?"
"Không, không cần biết ngươi nghĩ gì, ít nhất ngươi đã làm như vậy, còn ta thì rất hạnh phúc, vậy là đủ."
Nói đến những chuyện này, đầu óc của Amy lại tinh tế như một con người thực sự, trong thoáng chốc khiến Bologo có hơi bối rối.
"Nhưng, tại sao lại là ta? Bologo, ngươi có thể làm việc tốt cho nhiều người khác, rốt cuộc tại sao ngươi lại chọn ta?" Amy tò mò hỏi.
"Tại sao ngươi không từ chối ta?"
Nàng cũng quay sang nhìn Bologo. Trong ánh sáng mờ ảo, Bologo không thể nhìn thấy gương mặt của nàng, ngay cả khi có thể nhìn thấy thì nàng vẫn là một người không có biểu cảm.
Nhưng quầng sáng màu lam trong con ngươi của nàng hiện lên rõ, đã không còn vẻ bối rối trước đó, thay vào đó là lặng lẽ chuyển động qua lại.
"Có lẽ là do cảm thấy đồng cảm..." Bologo thì thầm.
"Đồng cảm?"
"Đừng nhìn bộ dạng của ta hiện giờ, thực ra ta đã gần chín mươi tuổi rồi, bạn bè trước đây, gia đình, thế giới… mọi thứ từ lâu đều trở nên xa lạ, hóa thành cát bụi rồi tan biến.
Còn nhớ những gì ngươi đã nói về điểm neo của ký ức? Ta có thể nhớ rõ ràng mọi thứ trong quá khứ, như thể quá khứ chỉ là ngày hôm qua, nhưng ta không thể tìm thấy sự tồn tại của chúng nữa, ngay cả dấu vết cũng biến mất, cứ như thể quá khứ của ta chỉ là một giấc mơ, mọi thứ đều biến mất khi ta tỉnh dậy.
Ta như một bóng ma xuyên qua năm tháng, thật ra ta vẫn sống như một bóng ma cho đến giờ. Không biết có phải do tâm tình của tuổi già hay không, hay là do cảm xúc khó tránh khỏi trở nên nhạy cảm hơn trong dịp lễ hội này..."
Chiến trường nơi đã từng chiến đấu nay trở thành Thành phố của Lời Thề, Opus. Những người bạn cũ thân quen thì được chôn cất tại nghĩa trang. Bologo đã từng nghĩ đến về thăm quê hương của mình, nhưng thị trấn xanh mát quen thuộc cũng đã trở thành một thị trấn công nghiệp đầy khói.
Hắn như một người tha hương, đối mặt với một thế giới quen thuộc mà xa lạ.
"Ta cảm thấy chúng ta khá giống nhau, kẻ bất tử đã đi mất quá khứ, một con rối giả kim ngây thơ mới được sinh ra, ta nghĩ chúng ta hẳn sẽ có tiếng nói chung.
Vậy đó, có vấn đề gì không?"
"Không."
Hai người im lặng ngồi trên vách đá, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Amy nói trước khi đồng hồ điểm nửa đêm.
"Lễ Lời Thề vui vẻ, Bologo."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng chín, 2022 07:13
Hệ thống tu luyện bộ này như nào vậy các bác
28 Tháng tám, 2022 19:28
Với trường phái cận chiến thiên về tốc độ và linh hoạt như Bologo t thấy lấy "hẹp sắc" ngon hơn mà :v, thêm nữa là về sau thăng cấp lên vẫn sửa được, tỉa dần theo hướng "rộng cùn" không vấn đề gì
28 Tháng tám, 2022 18:39
năng lượng đâu ra chưa kể hồi sinh cũng tốn năng lượng nữa, chọn rộng cùn bất lợi về chiến đấu, hết năng lượng mất thêm thời gian hồi sinh
28 Tháng tám, 2022 04:19
hơi thất vọng việc tk main chọn hẹp và sắc. Vốn dĩ với cơ thể bất tử là lợi thế thì nó có thể chọn rộng và cùn để có thể khả năng vô hạn làm mọi thứ
26 Tháng tám, 2022 22:15
Khà khà bé này trước giờ vẫn giả trân mà bác, chứ thật ra tính cách ác liệt cũng chả kém cạnh Bailey :V
26 Tháng tám, 2022 17:59
truyện hay, nhưng mấy đoạn có amy cảm giác nó thế nào ấy, gượng gượng
17 Tháng tám, 2022 22:43
Lướt thấy trên mạng, không biết về sau tác có viết tình tiết nào liên quan đến cái này không :V
Lemegeton – Di sản của Vua Solomon
Lemegeton, hay Bảy hai con quỷ của Solomon, là một cuốn sách không rõ tác giả có từ thế kỷ mười bảy, bên trong gồm hướng dẫn chi tiết để triệu hồi quỷ dữ, thậm chí là thiên thần.
Lemegeton có năm phần, phần đầu tiên về bảy mươi hai con quỷ từng phục dịch vua Solomon thời xưa để xây đền thờ Jerusalem và cách triệu hồi chúng. Đây được coi như là một "bản hướng dẫn" cụ thể và phổ biến nhất về cách triệu hồi quỷ, tuy nhiên thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Thậm chí kể cả khi đã triệu hồi được quỷ, ít ai có được bản lĩnh như vua Solomon xưa mà biến chúng thành nô lệ.
10 Tháng tám, 2022 00:52
Bác edit nuột quá
04 Tháng tám, 2022 18:08
Ngục Thánh là truyện Việt Nam mà bro :)))
01 Tháng tám, 2022 21:58
Tui convert thô xong thì vừa đọc vừa edit luôn cho ae ấy mà
01 Tháng tám, 2022 12:41
Cho mình hỏi bác CV , bác dịch luôn truyện hay sao mà cảm giác văn phong mượt thế
31 Tháng bảy, 2022 23:40
Phê thực sự , hy vọng tác giả cao bút hơn bộ trước , mặc dù bộ trước hay nhưng còn có chỗ thiếu sót, bộ này đọc cảm giác chắc hẳn ra.
Mà phải nói cv có tâm đấy, cảm giác như đọc Ngục Thánh
30 Tháng bảy, 2022 23:13
Truyện hay mà mới ra, thôi để dành vậy
29 Tháng bảy, 2022 23:33
https:__www(.)facebook(.)com/reel/1080962539200287?fs=e&s=cl Vãi có món này thật lun, khi nào phải đến đó ăn thử xem có "thơm ngon" thiệt như lời đồn không :V
27 Tháng bảy, 2022 01:19
cv đừng có thêm "rồi" này "rồi" kia đọc sượng vãi, văn phong của tàu mà thêm mấy từ thuần việt đọc k ra hồn
26 Tháng bảy, 2022 08:03
shit đến lúc gay cấn nhất thì hết c
26 Tháng bảy, 2022 07:59
i
lị0
25 Tháng bảy, 2022 21:46
Ơ giờ mới để ý, cám ơn bác Songcau đã đề cử, để tui tranh thủ làm thêm 1c cho ae ^^
25 Tháng bảy, 2022 11:43
Vậy là đc rồi (≧▽≦)
24 Tháng bảy, 2022 22:02
Bình quân ngày 2c, thỉnh thoảng gộp 2c làm 1, đôi khi có việc/mệt quá thì xin nghỉ phép hoặc 1c. Yên tâm là tui làm còn chậm hơn nhiều so với tác :V
24 Tháng bảy, 2022 20:54
Mà 1 tuần lão tác ra mấy chương vậy bác
24 Tháng bảy, 2022 18:59
Hồi đấy mới convert nên chưa quen bác thông cảm :v Về sau ko bị thừa từ "và" nữa đâu, tầm hơn chục chương đầu thui, mấy lần tui định sửa rồi mà lười quá ấy :V
24 Tháng bảy, 2022 18:23
Tôi góp ý chút này từ" họ " ông nên đổi thành "mọi người " còn từ " và " thì tui thấy ông nên bỏ luôn từ này hay ông thấy khúc nào hợp thì thêm vào chứ nhiều lúc đọc nó cấn cấn không đc tự nhiên cho lắm tui chỉ mới đọc đc 10 chương à còn thấy chỗ nào không đc tự nhiên lắm thì tui sẽ góp ý ( bộ này thì tui thấy cũng hay đáng để mong đợi mong lão edit sẽ để ý còn quyền sửa lại hay ko là của ông :))
22 Tháng bảy, 2022 20:29
chắc đh ấy nói về mấy chương đầu, cvt dịch thành hẳn tiếng việt, nhưng mấy chương về sau bình thường rồi, k cần lo đâu cvt
22 Tháng bảy, 2022 17:12
à thì mình vừa làm vừa đọc nên tiện tay edit luôn cho mn, ai không hạp có thể lên wikidich hoặc stv đọc mà, cần thì bảo mình đưa file name cho không lại phí mất một bộ hay ^^
BÌNH LUẬN FACEBOOK