Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn hết cuốn nhật ký dày cộp này đến cuốn nhật ký dày cộp khác, trong đó chứa đựng quá nhiều thứ, khi Bologo đi săn giết, chúng cứ thế mà ngủ yên trong thành phố này, vẫn một mực chờ đợi.

Tiếng cãi vã của một người đàn ông và một người phụ nữ vang lên từ căn phòng bên cạnh, thậm chí chúng nghe vẫn rất rõ khi đi xuyên qua bức tường, một bên khác thì là tiếng TV ồn ào và người dẫn chương trình đang không ngừng nói trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Thế giới ồn ào và náo nhiệt là vậy, nhưng không liên quan gì đến Bologo, hắn như ẩn mình vào trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Giống như một cái xác đang dần thối rữa, cái xác mốc meo được bao phủ bởi những thứ hình thù kỳ dị, giòi bò xung quanh, đẻ dày đặc trứng, chất lỏng sền sệt trào ra từ vết thương, nhỏ giọt khắp mặt đất…

Bologo không biết mình đã nằm như thế bao lâu, không cảm nhận được gì, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, như thể nội tạng, da thịt và linh hồn phía dưới cơ thể đều bị khoét rỗng.

Giống như một cái xác không.

Cảm giác rất quen thuộc, giống như trở lại ngục tù tối tăm đó.

Khi đó mình cũng thế, cứ nằm như này, lâu ngày không đứng dậy nữa, như thể bị cái thế giới điên cuồng này đánh gục hoàn toàn, ngã xuống rồi cũng không gượng dậy được nữa.

Vì vậy... ngươi sẽ thừa nhận thất bại sao? Bologo Lazarus.

"Không."

Giọng nói khàn khàn phát ra từ giữa răng sắc, Bologo vịn vào tường và đứng lên một cách khó khăn, tựa như một bệnh nhân đã mất hết sức lực.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt thì tái nhợt một cách bệnh hoạn.

Bologo chật vật bước tới trước gương, chống tay vào tường, cố gắng không để mình ngã, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm mình trong gương.

Tóc đen rơi loạn xạ xuống, cắt con ngươi xanh biếc thành vô số mảnh, hắn đưa tay ra định sờ gương, nhưng chỉ sờ thấy một cảm giác lạnh lẽo.

Đột nhiên Bologo bật cười, hắn không ngừng cười, như một bệnh nhân tâm thần, tiếng cười điên cuồng đập vào cơ thể, hắn ưỡn người lên ho khan một tiếng, cuối cùng giống như đang nôn mửa, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

"Ha... Ha..."

Sau tiếng thở dốc đầy thống khổ, Bologo cố hết sức đứng thẳng người, cảm xúc trên mặt biến mất, cả người như chết lặng.

Quan sát bên ngoài cửa sổ qua khóe mắt, bầu trời tối đen như mực, đen kịt, dường như đêm nay ánh sáng của cả thế giới đã bị lấy đi, chỉ còn lại bóng tối vô tình nuốt chửng tâm trí còn lại của mỗi người.

"Cái này không đúng lắm a? Bologo."

Một giọng nói văng vẳng trong đầu.

"Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?"

Những lời thì thầm quỷ quyệt vẫn không ngừng vang lên, như thể những bóng ma vô hình đang quấn lấy cơ thể Bologo, chúng dựa vào tai Bologo và tuôn ra những âm tiết khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.

Bologo mặt không cảm xúc. Ngay giây tiếp theo, trong mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, rút con dao gấp từ trên eo ra, ánh dao sắc bén, lạnh lẽo dài ra từng đoạn, chỉ thẳng vào chính mình trong gương.

"Ta tìm thấy ngươi rồi, tên khốn, ngươi chết chắc."

Hắn phát ra một tràng cười khàn khàn, nhưng ác quỷ trong gương cũng cuồng tiếu nhìn hắn.

Nụ cười của Bologo cứng lại, hắn cất con dao gấp đi trong cơn tuyệt vọng, rồi lại vung lưỡi dao sắc bén ngay sau đó, chém vào mình trong gương.

"Haha! Ngươi ở đây a!"

Trong âm thanh của sự điên cuồng, chiếc gương vỡ nát, như thể con dao gấp này chém xuyên qua thực tại và chặt đứt đầu ác quỷ ẩn giấu bên trong.

Khuôn mặt của ác quỷ kia vỡ ra thành hàng nghìn mảnh vụn, rơi vương vãi khắp mặt đất, phát ra những âm thanh giòn giã.

Cúi đầu xuống, giống như một cái kính vạn hoa, hình bóng Bologo bị chia thành vô số mảnh vỡ, hàng ngàn bóng dáng chuyển động cùng lúc, tựa như vô số nhánh cây, mỗi nhánh cây là một cuộc đời chưa từng bị dòm ngó.

Ngọn lửa đang cháy dần yếu đi.

Với vẻ mặt thờ ơ, Bologo dần lấy lại bình tĩnh, như thể người vừa thực hiện hành động điên loạn vừa rồi không phải là chính hắn.

Cởi chiếc áo len ngộ nghĩnh này ra, Bologo gấp gọn gàng nó lại và đặt chung với cuốn nhật ký, nhìn những tấm ảnh chụp chung đã ố vàng, dùng ngón tay quệt nhẹ lên từng khuôn mặt, từng dòng ký ức cứ như thủy triều vỗ vào người.

Cuối cùng, Bologo nhặt sợi dây chuyền của Adele lên, do dự một lúc, nhưng vẫn đeo nó vào cổ.

Bologo không tin vào Thần, nhưng hắn sẵn sàng tin vào Adele, người đã mang đến cho hắn cảm giác ấm áp xuyên qua thời gian và không gian.

Mở tủ ra, Bologo không lấy bộ quần áo hắn thường mặc, mà là một bộ quần áo lao động màu đen, cũng là một trong những bộ đồng phục do Cục Trật tự cấp, nhưng trông nó không được ưu nhã nên Bologo về cơ bản là không mặc nó. .

Giờ không phải là lúc để quan tâm tới những chuyện đó.

"Adele, như ngươi đã nói, ngươi vô lực cứu tất cả mọi người, ta cũng vậy, chúng ta đều là những người thường đáng buồn, thực lực có hạn, nào có thể vươn xa đến vậy."

Bologo vừa nói vừa mặc bộ quần áo lao động tối màu, hết dao gấp này đến con dao gấp khác được cắm vào trong túi áo, Cánh tay thích ứng đeo lên cánh tay trái, dây đeo được thắt chặt để vừa vặn hoàn toàn với làn da.

"Không có khả năng chạm vào không có nghĩa là không làm."

Hắn khẳng định điều này, đồng thời lắp hết tấm thép này đến tấm thép khác vào rãnh của dụng cụ.. Những tấm thép này vốn là vật liệu mà Bologo sử dụng để tập luyện Năng lượng bí mật tại nhà.

"Đầu tiên hãy đánh sập những gì ta có thể nhìn thấy, và sau đó từ từ đánh sập những gì ta không thể nhìn thấy. Dù sao, ta có thời gian gần như vô hạn."

Ngồi xuống, Bologo sửa sang lại dưới người của mình, con dao ném sắc bén được dắt vào cạnh bắp chân, ấn chặt, cố định chúng.

Làm xong tất cả, Bologo võ trang đầy đủ, ngồi ngay ngắn.

"Ta biết mình muốn trở thành một con người như thế nào, Adele."

Hắn thú nhận với hư vô, giống như một lời xưng tội.

"Ta muốn chúng cảm thấy kinh hãi và khiếp sợ khi nghĩ đến việc ở cùng thành phố với ta, và ta muốn tất cả những kẻ phạm phải việc ác đều sẽ từ chối ta với nỗi sợ hãi.

Chúng sẽ bật khóc khi nghe thấy giọng nói của ta, run rẩy khi nhìn thấy hình bóng của ta, và khi ta ở gần, chúng sẽ chỉ biết cầu xin lòng thương xót của ta."

Bologo đứng dậy một lần nữa, cơn giận dữ ẩn trong giọng nói của hắn.

"Ngươi khao khát sức mạnh công lý vượt qua mọi thứ và buông xuống tất cả mọi người. Thật không may, sức mạnh đó không tồn tại, nhưng ta nghĩ ta có thể trở thành nó, ngay cả khi đó chỉ là một sự giả tạo vụng về, ngay cả khi sức mạnh này vỏn vẹn có thể chỉ ảnh hưởng đến thành phố này.

Cho dù có nhỏ bé đến đâu, nhưng nó cũng sẽ thực sự tồn tại."

Thò tay vào túi, cảm nhận kim loại lạnh như băng, Bologo biết phải làm gì tiếp theo.

"Ta đi đây, Adele."

Bologo nói lời tạm biệt.

"Llàm những gì ta nên làm, trở thành người mà ta nên trở thành."

...

Tiếng gõ dồn dập làm Vincent tỉnh giấc, lão già từ từ bật dậy khỏi giường và cảnh giác chộp lấy khẩu súng lục ở đầu giường.

Luật pháp và trật tự ở quận Shenbei không tốt, chưa kể đến cửa hàng nhỏ này của Vincent còn mở cửa đến tận đêm khuya, sẽ luôn có một số kẻ liều mạng cố gắng cạy cửa nhà ông ta vào ban đêm với ý định kiếm thêm thu nhập.

Vincent bước đến song sắt, mở cửa sổ nhỏ, qua khe hở có thể nhìn rõ vị khách vừa đến.

"Bologo?" Vincent thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đặt khẩu súng lục sang một bên, quay đầu đi về phía kệ hàng, "Vẫn như cũ đúng không, mà sao ngươi lại tan tầm muộn như vậy, làm thêm giờ?"

Như thường lệ, Vincent tán gẫu với Bologo, nhưng lần này Bologo không đáp lại, Vincent nhìn Bologo một cách cảnh giác, nhưng lại thấy một gương mặt hỏng bét.

"Xảy ra chuyện gì, Bologo." Wenson nghi ngờ.

"Không có gì, Vincent, hôm nay ta tới đây không phải để mua những thứ này", Bologo hạ thấp người, "Ta muốn một ít hàng 'không phải để bán' ".

Nghe thấy "không phải để bán", vẻ mặt của Vincent trở nên nghiêm túc, giọng điệu nặng nề, "Ngươi có gặp rắc rối gì sao?"

Bologo không trả lời.

"Không... Không, Bologo, nghe ta nói, đi báo cảnh sát, đừng nghĩ tự mình giải quyết, cách này sẽ chỉ gây ra tổn thương cho chính ngươi mà thôi."

Vincent bước nhanh đến cửa sổ nhỏ và thuyết phục Bologo.

Bologo thì cười cười, có chút ngượng ngùng nói.

"Xin lỗi, trước đây ta đã nói dối ngươi, kỳ thực công việc mới của ta..."

Bologo không tiếp tục nói nữa, rất nhiều chuyện cũng không cần nói cũng rõ ràng, huống hồ hắn đang đối mặt với Vincent, con cáo già này có thể dễ dàng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Nó khiến ta hơi thất vọng." Giọng của Vincent trở nên lạnh lùng.

"Vincent, ngươi có còn nhớ người mà ta từng kể với ngươi không? Người mà tên là Adele", Bologo không đợi Vincent phản ứng mà tự nói luôn, "Thực ra bà ấy đã chết được vài tháng rồi, bị người khác giết chết, còn ta thì vẫn luôn truy tìm danh tính của kẻ sát nhân".

Đôi mắt màu xanh lam nhìn Vincent qua khung cửa sổ nhỏ, Bologo nói tiếp.

"Hiện giờ ta đã biết hắn là ai, ta sẽ giết hắn trong đêm nay."

Vincent im lặng, không ngờ Bologo lại đưa ra lý do như vậy, một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài thườn thượt.

Cửa sổ nhỏ vừa đóng, sau song sắt có tiếng kim loại chạm vào nhau, Vincent vươn tay kéo cánh cửa sổ nhỏ ra, nghiêng người.

"Ta chỉ phá lệ lần này."

Vincent chẳng biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, ánh mắt u ám.

"Cảm ơn." Bologo cảm ơn.

Vincent khóa song sắt, tắt đèn, nhìn từ đầu đường lại thì nơi này cũng đã hòa vào màn đêm.

Lão già đi trước, vượt qua những kệ hàng nặng nề và dẫn Bologo vào tầng hầm. Rất ít khách có thể vào đây. Vincent, lão già sống một mình này, cực kỳ ghét khách tiến vào trong nhà.

Bologo đứng ở cửa chờ đợi, Vincent vươn tay mở một số ngăn tủ, kéo các kệ kính vào bên trong, khiến mọi đồ vật trong đó lộ ra ngoài.

Lão già đưa lưng về phía kệ kéo dài, giống như một thiên thần phản diện giương cánh, chỉ khác là đôi cánh không phải lông trắng, mà là đủ loại súng cầm tay và vũ khí lạnh.

Ông ta ho vài tiếng, phổi của Vincent cũng không phải thích hợp để hút thuốc.

"Ngươi cần gì?"

Nhìn người như mất hồn này, Vincent không biết Bologo đã trải qua những gì, nhưng ông ta biết một điều vào lúc này.

Người đàn ông đang đứng này, hắn đã không thể chịu đựng thêm được nữa.

(Nếu Gotham có Batman Bruce Wayne thì Opus có Ác linh Bologo =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Chi99
21 Tháng một, 2024 07:18
Nội dung hay nhưng văn án dài dòng quá
Phuc9177
21 Tháng một, 2024 00:05
Rất thích mấy chương mà Main nói chuyện với Nathaniel
Phuc9177
11 Tháng một, 2024 00:05
Palmer chạy nhanh gớm không thèm nói gì chạy luôn :))
Captain Duncan
07 Tháng một, 2024 22:14
Có bạn gái nhưng k hẳn là nữ 9. Khứa main đầu gỗ nên nhắc đến tình yêu của nó dị dạng lắm.
Khoa Anh
07 Tháng một, 2024 19:45
cho minh hoi bo nay co nu chinh khong ?
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 18:00
Haizz tích 1 quyển đọc 3 ngày và có cảm giác bộ này bắt đầu đi vào hồi cuối.
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 14:56
Quả bất tử quân đoàn ngầu điên, chất vkl.
Phuc9177
04 Tháng một, 2024 07:01
hazzz kết quyển 6 mà như cái cảm nghĩ là hay rồi
L2D4
04 Tháng một, 2024 04:13
Cái lùm mía plot twist gãy cổ
Phuc9177
31 Tháng mười hai, 2023 09:52
nha cuối cùng mới chịu lên vinh quang giả,chuẩn bị đi đá đít dạ vương phát nữa nào
Phuc9177
27 Tháng mười hai, 2023 10:21
Tác cho Sore chết ở Arc này là ổn,dù sao cũng hết vai trò rồi
Captain Duncan
19 Tháng mười hai, 2023 18:31
Nghe ông spoi mà ngứa hết người nhưng mà phải cố nhịn hết quyển này=)) khó chịu thật.
Phuc9177
19 Tháng mười hai, 2023 12:24
trận này Holt và Vaughn tỏa sáng quá đánh từ trên biển xuống vùng đất vĩnh dạ ,acr này main chắc chỉ đi support thôi chứ Severin với Nhiếp chính vương đã thế này thì lão Dạ Vương còn khó nhai nữa mà khả năng cao arc này lão tác cho Sore chết
Phuc9177
08 Tháng mười hai, 2023 18:01
Nói đến ngạo mạn mới nhớ thì từ đầu truyện tới giờ chưa thấy nhân vật nào trong truyện nhắc đến ngạo mạn nhỉ?
RyuYamada
02 Tháng mười hai, 2023 22:00
!Kinh tế khó khăn quá, các bác mua khô gà lá chanh, khô bò, khô heo cháy tỏi ủng hộ converter với ạ (T^T). Bác nào có lòng ủng hộ iên hệ em qua thông tin ở phần giới thiệu truyện nhé!
RyuYamada
24 Tháng mười một, 2023 23:28
đã sửa
connghien
24 Tháng mười một, 2023 00:02
Trùng 2 chương mới nhất rồi, chương Chúa cứu thế đâu?
RyuYamada
22 Tháng mười một, 2023 23:11
Giấy nghỉ phép Ban đêm đi ngủ không đóng cửa sổ, hôm nay tỉnh đông đầu có đau một chút, thần trí có chút không thanh tỉnh, mời một ngày, cảm ân, đông đông đông.
Phuc9177
21 Tháng mười một, 2023 10:38
Siêu phàm tai nạn thuế máu vĩnh hằng ,rất kinh khủng.Huyết dân trong vùng đất vĩnh ám vẫn còn có chút tự do vì dạ tộc không có nhiều tài nguyên,nếu như dạ tộc có thể bành trướng và là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến hừng đông thì có lẽ loài người sẽ bị bọn chúng chăn nuôi như gia súc,cho ăn vỗ béo rồi lấy máu đều đặn như chăn nuôi bò sữa
Captain Duncan
18 Tháng mười một, 2023 10:03
Thể loại LN nó thế mà ô :)) miêu tả tất cả mọi thứ xung quanh main, kiểu tạo linh hồn cho nó ấy.
binhhs123
18 Tháng mười một, 2023 09:18
Tạm thời thấy cốt truyện ổn, nhưng mà tác giả thích mô tả thừa thải quá. Vấn đề này rõ ràng nhất ở ch43. Có ai biết bản convert ở đâu cho tớ xin để đọc thử xem khác không nha. Cám ơn.
arxenlupanh
16 Tháng mười một, 2023 14:08
Ko biết mình cm chưa nhưng sau khi đọc xong vụ con bé người máy thì cảm giác truyện rất tốt, tác giả xây dựng tình huống, nhân vật, cảm xúc điều rất rất tuyệt, cực hiếm so với những bộ siêu phẩm ngày nay. Đa số bộ siêu phẩm thì nội dung khác kéo lên chứ yếu tố tâm lý nhân vật ít được khai thác hoặc khai thác còn ko tốt bằng bộ này. Nói chung là rất hứa hẹn. Hiện tại mình dừng lại một tg rồi vẫn còn nhớ để vào xem tiếp ko như nhiều truyện đọc xong 1 đoạn nghỉ cái quên luôn.
Captain Duncan
16 Tháng mười một, 2023 06:34
Đến giờ cá nhân tôi vânz thấy q3 hay nhất. "Tác giả bản chất chính là lừa gạt sư, lấy hư giả huyễn tưởng đi lừa gạt người khác." Moẹ đọc khúc này đỉnh cao luôn.
Phuc9177
12 Tháng mười một, 2023 12:56
khả năng cao là đi chém dạ vương mới hết quyển này
Captain Duncan
12 Tháng mười một, 2023 09:52
Sắp hết quyển này chưa vậy các bro? Đọc tới cao trào mà hết thì tức lắm.
BÌNH LUẬN FACEBOOK