Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Noam Ward?"

Nghe thấy cái tên này, vẻ khác lạ lóe lên trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng rất nhanh người đàn ông liền giấu nó đi, rồi nở một nụ cười quái dị, chống tay lên quầy, làn da nhìn như lớp màng mỏng bọc lấy những ngón tay xương xẩu, tựa như từng đoạn, từng đoạn cành cây không ngừng cọ xát vào nhau.

Tựa như một con chuột sinh sống trong cống rãnh, trắng bệch lại không lông.

"Hắn hiện tại không có ở đây." Người đàn ông trả lời.

"Hắn ở đâu?"

"Ra ngoài chữa bệnh."

Bologo nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi bí mật liếc nhìn góc phòng qua lớp mặt nạ phòng độc.

Ánh sáng trong phòng rất mờ, cánh quạt trên trần nhà không ngừng chuyển động, tạo ra hàng loạt những tiếng tạp âm khó chịu. Ngoại trừ tủ thuốc phía sau lưng người đàn ông, Bologo không nhìn thấy quá nhiều thứ hữu ích, nhưng hắn biết là có điều gì đó không ổn trong phòng khám này.

Trong quá trình đi từ hành lang đến phòng khám bệnh, hắn đã nhận ra quy mô của tòa nhà tựa như một khối u khổng lồ bằng kim loại, treo trên vách đá dựng đứng, theo lý thuyết thì không gian bên trong phải cực kỳ rộng rãi, nhưng vị trí hiện giờ của Bologo, thực sự quá nhỏ hẹp, chắc chắn là có nhiều không gian bị giấu ở trong bóng tối vô hình hơn.

"Lúc nào hắn trở về?" Bologo hỏi.

"Ta cũng không rõ, dù sao Ngã Ba Vô Định nơi này, chắc chắn sẽ có ngoài ý muốn làm bạn, không phải sao?"

Người đàn ông cười cười, khuôn mặt mang theo một chút vặn vẹo bệnh trạng.

"Ngài còn cần gì nữa không? Nếu như là kê đơn thuốc, thì chỉ cần thanh toán là được", người đàn ông tiếp tục vuốt ve những chai thuốc trên tủ bằng những ngón tay xương xẩu, "Nếu ngài đến nhầm chỗ, vậy xin hãy mau rời đi."

Bologo không trả lời, dựa vào sức mạnh của "tàng hình", bộ dáng của hắn rất mông lung, trong hoàn cảnh mờ tối như này, trông chẳng khác gì một làn sương mù mơ hồ, khi im lặng, hắn tựa như một bóng ma không lời.

"Được rồi, ta biết, quấy rầy."

Bologo nói rồi quay người đi về phía cánh cửa sắt.

Nhưng khi bước tới gần cửa, Bologo lại dừng lại, như thể có một bức tường đã chắn mất lối đi ra thế giới bên ngoài. Hắn đưa lưng về phía mọi người, giọng nói khàn khàn hỗn loạn vang lên từ bóng đen dưới chiếc mũ dạ.

"Ta vẫn luôn muốn đóng vai kiểu người như vậy."

Người đàn ông đứng sau quầy sắc mặt khẽ biến, tay chạm vào cán dao dưới quầy, trong bóng tối cũng có một âm thanh rất nhỏ vang lên, nghe giống như có người vừa đứng lên khỏi ghế và xoa xoa nắm đấm.

"Người xử phạt, kẻ gây án, người thi hành ..."

Hết từ này đến từ khác được phun ra, vang vọng trong bóng tối. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bologo, trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy Bologo quay đầu, trong bóng tối sâu thẳm, một đôi con ngươi màu xanh lam đang nhìn chính mình.

"Người trừng phạt."

Một giọng nói cao vút vang lên bên tai người đàn ông.

...

"Theo như tính toàn thì giờ có lẽ Bologo cũng đã đến Ngã Ba Vô Định rồi."

Trong nhà ăn của Cục Trật tự, Jeffrey gắp một miếng xúc xích bò hấp, nhìn lên trời và nghĩ về Bologo đang làm nhiệm vụ.

"Không kém bao nhiêu đâu."

Yas ngồi đối diện với Jeffrey, cả hai cùng nhau ăn tối, tất nhiên là nếu có thể thì Yas thích ăn cơm ở nhà hơn là làm thêm giờ ở Cục Trật tự.

"Đây cũng có thể coi là một kiểu đánh giá khác. Không có người cũ nào chỉ dẫn hắn, để hắn một thân một mình đi hoàn thành nhiệm vụ như vậy... Lebius còn chưa tin tưởng hắn sao?" Yas suy nghĩ một chút rồi nói.

Các hoạt động thực địa của Cục Trật tự luôn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Những tân binh như Bologo, theo quy định, khi thực hiện nhiệm vụ phải có ít nhất một người cũ đi cùng.

"Làm tròn lên thì Bologo cũng coi như là một năm thực tập rồi. Lần này cũng chỉ phải đối mặt với nguy cơ tiểm ẩn là Người thăng hoa mà thôi, không phải là vấn đề gì to tát", Jeffrey cắn một miếng lớn bánh mì kẹp xúc xích, "Vả lại, thay vì nghi ngờ, ta nghĩ Lebius đang cố gắng thăm dò Bologo thì đúng hơn".

"Thăm dò?"

"Đúng,

Thăm giò xem tên này có thể làm được đến đâu. Suy cho cùng, vẫn có sự khác biệt nhất định giữa đánh giá và thực chiến."

Jeffrey ngừng ăn và nghĩ về nó một cách cẩn thận, như thể nghĩ tới một chuyện gì đó rất thú vị, một nụ cười kỳ quái hiện ra trên khuôn mặt hắn.

"Yas, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như nào để tóm được mục tiêu kia."

"Nếu như là ta... Thăm dò địa hình, sau đó nghĩ biện pháp chui vào và gác con dao găm lên cổ hắn."

Yas vừa nói vừa vung tay lên, một con dao găm sáng như bạc xuất hiện trong tay hắn, không ai có thể nhìn thấy con dao đó xuất hiện như thế nào, tay hắn hạ xuống và con dao găm cũng biến mất tăm hơi.

"Đó là phong cách của ngươi, vậy ngươi thử nghĩ Bologo sẽ làm như nào?" Jeffrey hỏi.

"Ta không nghĩ ra, có lẽ giống như ta, bí mật chui vào, sau đó thì tóm lấy đối phương." Yas nói, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với Bologo lắm.

"Ừm... không chuẩn lắm, đây đều là những biện pháp 'theo lẽ thường'. Nếu như quá theo lẽ thường thì sẽ rất nhàm chán." Jeffrey nói một câu mà Yas cảm thấy khó hiểu.

"Vậy ngươi cảm thấy hắn sẽ làm thế nào?" Yas hỏi.

Sau hai giây suy nghĩ, Jeffrey nhìn vào đĩa ăn của mình, xúc xích đã bị dao cắt thành từng miếng, nước sốt tựa như máu tươi, phủ lên đống thịt vụn vương vãi.

"Thay vì trả lời câu hỏi này, trước tiên ta muốn nói về chuyện khác..."

Jeffrey cau mày, không trả lời câu hỏi của Yas mà lại trò chuyện về vấn đề của bản thân tên Bologo này.

"Giống như ta đã nói trước đây, Bologo đã ở trong ngục tối quá lâu, ít nhiều có chút vấn đề về tinh thần. Càng tồi tệ hơn là, ta nghĩ cái chết của Adele đã kích thích hắn và khiến căn bệnh này ngày càng trở nên trầm trọng hơn."

"Bệnh gì?"

Yas đặt dao và nĩa xuống, hắn vẫn luôn cảnh giác những thứ có liên quan đến ma quỷ, ở Cục Trật tự, hắn cũng là người kiên quyết phản đối việc thuê những người đi vay.Chỉ cần có chút khả năng về việc Bologo mất kiểm soát cũng sẽ thu hút sự chú ý của hắn.

"Đóng vai?"

Jeffrey nói một cách không chắc chắn, câu này thật khiến cho người ta ngoài ý muốn. Hắn tiếp tục giải thích mà không đợi Yas hỏi câu nào.

"Bologo Lazarus... Người đàn ông này có chút cố chấp, tự luyến và cực kỳ tuân theo cái gọi là 'công lý thiết luật' của mình. Lebius cảm thấy, Bologo tưởng tượng mình thành một vị 'chúa cứu thế', nhưng so với 'chúa cứu thế', kỳ thực ta nghĩ ý nghĩ của Bologo đơn giản hơn nhiều."

Jeffrey đột nhiên cau mày và nhớ lại.

"Một ngày nọ, Bologo đột nhiên nói với ta rằng hắn đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống", Jeffrey nói, "Lúc đó Adele vừa qua đời, ta nghĩ hắn chỉ là bi thương quá độ và bắt đầu nói chuyện điên rồ mà thôi, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó hắn rất nghiêm túc".

"Hắn nói gì?" Yas bắt đầu tò mò.

"Hắn nói, Adele là một người có đức tin. Bà ấy từng là một bác sĩ quân y từ rất lâu rồi, vì cứu người mà bước lên chiến trường, sau khi xuất ngũ thì vẫn chọn làm việc thiện và phụng sự lấy thần của mình... Người như bà ấy đáng lẽ phải lên thiên đường mới đúng. Đúng vậy, được hưởng vinh quang và ấm áp...

Nhưng thần của bà ấy lại cho bà ấy kết cục như vậy.

Bologo cảm thấy cái gọi là thần không tồn tại, cho dù tồn tại, thì đó cũng là một vị thần cực kỳ lạnh lùng."

Với một nụ cười bất đắc dĩ trên khuôn mặt, Jeffrey tiếp tục.

"Bologo thường dùng một số phép ẩn dụ kỳ diệu để mô tả một số việc, còn luôn nói rất nhiều ngụy biện mà vừa nghe xong đã biết có vấn đề, nhưng có một câu mà hắn không nói sai.

Phải có ai đó duy trì lấy 'công lý thiết luật' kia.

Nếu thần không trả lời những tín đồ của ngài, vậy thì để Bologo trả lời."

Jeffrey giọng nghiêm nghị.

"Để Bologo Lazarus đến sửa chữa tất cả."

"Hắn muốn sửa chữa cái gì?" Yas nói.

"Công lý thiết luật.

Ban phước cho người tốt và thiêu rụi những kẻ ác, đó là 'công lý thiết luật' ", Jeffrey nói, "Đó là 'nhân vật' mà hắn 'đóng vai'."

"Hắn nói 'Người tốt' 'Chúa cứu thế' 'Anh hùng' ... Những này từ ngữ đối với hắn mà nói, vẫn là quá cao thượng, hắn làm không được như 'Thiện nhân' như vậy vĩ đại, hắn là ti tiện, đê tiện, am hiểu nhất vẫn là giết người, lấy bạo chế bạo.

Cho nên hắn gọi mình là 'Kẻ ác'."

"Kẻ ác?"

"Không sai, kẻ ác.

Nếu như thần không muốn đi trừng phạt những kẻ sai trái kia, như vậy thì để Bologo Lazarus, một kẻ càng ác hơn đi trừng phạt, đi làm điều ác."

Jeffrey hít một hơi thật sâu và nheo mắt lại, như thể đang kể một câu chuyện kinh dị.

"Ngã Ba Vô Định, vùng đất u ám của thành phố lời thề, Opus, nơi đầy rẫy những sự bẩn thỉu và xấu xa, ác ma ẩn náu trong mọi ngóc ngách mà ánh mắt khó có thể nhìn thấy... Nơi đó không thiếu những kẻ ác."

Nghĩ đến đây, Jeffrey mỉm cười, như thể đang lo lắng cho những kẻ ác đó.

"Hiện tại, một kẻ bất tử ít nhiều có chứng bệnh tâm thần, đam mê đóng vai, hắn đang ngâm nga bài hát và lao đến đó với đầy đủ trang bị.

Bologo không chỉ đang trút cơn giận của mình mà còn phải tuân theo 'công lý thiết luật', hắn là vị thần của chính mình, một vị thần cố chấp và bạo ngược.

Cũng nên có người trả món nợ máu cho cái chết của bạn hắn."

Yas hiểu lời Jeffrey nói, nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh tượng đó, hắn đã cảm thấy một áp lực vô hình, phảng phất như có mùi máu tanh nồng quanh quẩn chóp mũi.

"Một đám kẻ ác, đối mặt với một... kẻ ác càng ác hơn, càng tàn bạo hơn." Yas nói nhỏ.

Jeffrey cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, cố gắng làm dịu cổ họng đang nóng bừng của mình, hắn thì thầm.

"Quay trở lại câu hỏi trước, Bologo sẽ sử dụng biện pháp gì? Ta nghĩ biện pháp của hắn là... không có biện pháp."

Jeffrey nhìn chằm chằm Yas, hỏi.

"Hiện giờ hắn là một vị thiên sứ đại diện cho phán quyết, con dao gấp trên tay thì tựa một thanh kiếm rực lửa... Ngươi nghĩ rằng một vị thiên sứ nổi giận sẽ lẻn vào và đi ám sát?

Sẽ không, Yas, Bologo cũng không phải người ôn nhu như vậy.

Hắn sẽ chỉ dùng kiếm của mình gõ mạnh vào cửa của đám kẻ ác, rồi hét lên với chúng phán quyết của thần trong những tiếng kêu rên đầy thê lương."

Jeffrey cười như đang kể một câu chuyện dở khóc dở cười.

"Tử hình, lập tức thi hành."

...

Trong phòng khám âm u, giọng Bologo trầm xuống, bầu không khí cũng đông cứng lại. Người đàn ông đứng sau quầy nắm chặt vào tay cầm con dao, sẵn sàng rút ra chém giết bất cứ lúc nào, còn những kẻ ẩn mình trong bóng tối cũng đã chuẩn bị xong chiến đấu.

Bologo nhận ra điều này, nhưng thay vì tạo tư thế nghêch địch, hắn kéo cánh cửa sắt đang mở một góc lên, sau đó kéo chốt cửa chống trộm bên hông xuống, rồi ấn chặt.

Nhìn thấy cử động này của Bologo, người đàn ông đứng sau quầy sững sờ trong một giây, sau đó bật ra một tràng cười. Những tràng cười giễu cợt như vậy thi nhau vang lên trong bóng tối, có thể nghe thấy những tiếng thì thầm mơ hồ, thảo luận về Bologo, thảo luận về chuyện hắn tự tìm đường chết.

"Đây là quần áo mới..."

Bologo lẩm bẩm, cởi bỏ chiếc áo khoác đen xám, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng và nhiều con dao sắc nhọn gắn trên người.

Đi kèm với tác dụng ẩn thân của "Tàng hình" biến mất, lòng căm thù và ác ý ngày càng phát ra mãnh liệt, rõ ràng Bologo trông rất bình thường, nhưng ai cũng không khỏi cảm thấy rất áp lực.

Không người nào vội hành động thiếu suy nghĩ.

Gấp gọn áo khoác màu đen xám lại, đặt ở trên chiếc ghế bên cạnh, cởi mũ dạ ra, đặt trên chiếc áo khoác, Bologo chậm rãi xoay người, đối mặt với đủ thứ tà dị trong bóng tối, cuối cùng thì cởi mặt nạ phòng độc xuống.

Hơi thở bị kìm nén trở nên thông thuận hơn, trừng mắt nhìn, một ánh sáng nhạt màu xanh lam nổi lên trong con ngươi, khịt mũi ngửi quanh, một sự kinh tởm hiện lên trên khuôn mặt Bologo, hắn thản nhiên nói.

"Các vị, không cảm thấy ở đây có hơi quá thối sao?"

Nắm chặt dao gấp, Bologo thờ ơ nhìn vào bóng tối.

"Có ai muốn làm tổng vệ sinh không?"

Còn chưa kịp nói xong, người đàn ông ngồi sau quầy rút một con dao dài, định băng qua quầy để chém về phía Bologo, nhưng Bologo còn nhanh hơn, một thanh phi đao sáng lạnh được ném ra cùng tiếng xé gió rít gào.

Phi đao lướt qua cổ tay cầm dao của người đàn ông, chuẩn xác xé ra một mảng lớn máu thịt, mang theo một vệt máu lớn, găm chặt vào quầy ở phía sau, vỡ tan hết đống chai lọ.

Cơn đau dữ dội khiến người đàn ông rất khó để nắm chặt con dao dài, hắn ngã xuống đất kèm theo tiếng leng keng, vẻ mặt nhăn nhó, thanh phi đao cứa qua cổ tay hắn, máu tuôn ra không ngừng.

"Giết hắn!"

Người đàn ông hét lên, nhưng thực ra chẳng cần đợi đến lúc hắn ra lệnh, ngay lúc Bologo ném ra thanh phi đao, bóng tối bốn xung quanh đã bắt đầu nhúc nhích, lần lượt những bóng đen gớm ghiếc lao ra, vung vẩy dao, súng và dùi cui.

Bologo vung con dao gấp và cánh tay của mình lên, như một điệu nhảy, từng thanh phi đao chết chóc được ném ra, giống như một cơn mưa tầm tã, để lại những vệt mưa màu bạc trong không khí.

Cắt tay, chặt người, cứa cổ…

Tiếng nức nở đầy đau đớn cùng với tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, vũ khí và xác chết rơi lả tả xuống đất, biến thành những nhịp trống buồn tẻ. Có người tiếp cận thành công Bologo, nhưng lại bị con dao gấp chém bổ xuống đầu.

Con dao gấp đâm xuyên qua tim, Bologo nhặt xác chết lên và xoay tròn nhảy cùng nó, phảng phất như đó chính là bạn nhảy của hắn, họ đang cùng nhau biểu diễn điệu pas de deux.

Tiếng súng nổ vang, từng đóa hoa máu nở rộ trên người bạn nhảy, người xấu vây quanh, dao kiếm tương giao, xác bạn nhảy bị chém be bét máu thịt, trong khi Bologo thì né được mọi đòn tấn công theo những bước nhảy, vỏn vẹn chỉ bị máu bắn đầy lên vạt áo.

Giữa điệu nhảy, những khuôn mặt lướt qua mắt Bologo, mang theo đầy vẻ gớm ghiếc và tham lam, cái mùi vị thối rữa trên người ấy, cho dù là máu tươi cũng khó mà che lấp nổi.

Điệu nhảy kết thúc, Bologo nâng bạn nhảy của mình lên và văng mạnh sang góc khác, cái xác bay đi, đập mạnh vào mấy người. Bologo dẫm lên cái xác, nhảy lên cao, rồi rơi xuống với một lưỡi dao tựa lôi đình, chặt đứt cổ họng của một người, cái đầu bị hất tung lên.

Quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ ảo, mỗi người đều tắm trong máu, trên khuôn mặt gớm ghiếc đều mang theo vẻ dị dạng không thuộc về loài người.

Ác ma, tất cả đều là ác ma, tất cả đều là những kẻ ác đang chờ đợi liệt hỏa phán quyết.

"Quá tuyệt, chém như này mới không có gánh vác."

Trên mặt Bologo hiện ý cười, máu tươi đã nhuộm đỏ hoàn toàn chiếc áo trắng tinh, nó dính chặt vào cơ thể, để lộ ra những cơ bắp đã bị kéo căng dưới lớp vạt áo.

Hít sâu một hơi vào bằng miệng, mùi thối của ác ma hòa quyện với mùi dược phẩm và máu, tạo thành một mùi vị khó tả, nhưng cũng đủ để người ta nôn mửa và kinh tởm, giống như xác của một con quái vật có đầu rơi xuống bùn, để mặc cho nó thối rữa và mục nát.

Đó là một hương vị cực kì tồi tệ, nhưng lại giống như một sở thích kỳ quặc nào đó, Bologo ngược lại lại rất thích thứ mùi này, hắn say đắm vào trong đó.

"Biết không? Có lẽ là do ngồi trong ngục tối quá lâu, ta vẫn luôn cảm thấy mình chút vấn đề về tinh thần... Có một dục vọng muốn nghiền nát mọi thứ thành từng mảnh và trút hết cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong người xuống."

Bologo tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt méo mó bệnh hoạn, máu chảy dài trên gương mặt tái nhợt, giống như lớp trang điểm đỏ thẫm của chiến tranh.

"Jeffrey cũng cảm thấy như vậy. Hắn vẫn luôn đề nghị ta đi gặp bác sĩ. Ta cũng nghĩ đây là một đề nghị không tồi, cũng không thể gây thêm rắc rối cho người khác, phải không?"

Hắn nói những lời mà đám ác ma nghe không hiểu.
"Nhưng sau đó ta nhận ra sự tồn tại của các ngươi, các vị ác ma, những kẻ ác vĩ đại!"

Bologo nói rồi cắm con dao gấp xuống cái xác, hai tay vung ra tựa như tặng hoa, vui mừng chào đón đám ác ma.

"Trên thế giới này có ác ma, thực sự quá tuyệt vời!"

Hắn nói một cách chân thành.

"Chỉ cần đem cái dục vọng méo mó này trút xuống người các ngươi, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Dù sao thì các ngươi cũng là đám ác ma chuyên nuốt linh hồn, dù sao các ngươi cũng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, vậy thì tại sao lại không để ta đi chấp hành?"

Bologo mắt lóe sáng.

Đồ sát ác ma có thể thỏa mãn dục vọng méo mó của mình, đồng thời cũng thực hiện luôn "Công lý thiết luật", ngoài ra còn hoàn thành trách nhiệm của Cục Trật tự, quan trọng hơn, nó có thể hấp thụ các mảnh vụn linh hồn từ xác chết của đám ác ma… để lấp đầy trống rống và ức chế nóng nảy phệ chứng bộc phát.

Bologo cảm thấy trên đời này đã không còn gì vui sướng hơn là đi chém ác ma.

"Thật sự quá tốt a!"

Bologo, với hai bàn tay trống trơn, nhìn về phía những ác ma với đôi mắt rực lửa, xoa tay vào nhau và ra hiệu cho chúng.

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, lũ ác ma hiểu được ý của Bologo, cảm giác nhục nhã to lớn lập tức ập đến trong lòng chúng, chúng gầm lên và vung dao kiếm, chém tới tấp về phía Bologo tay không.

Khí thế hung hăng, nhưng trong mắt Bologo lại đầy những sơ hở, khoảng cách cứ thế thu hẹp dần cho đến khi mặt đối mặt, ánh dao sáng chói được nâng lên cao.

Bologo nghiêng người, bước sang một bên, đâm sầm vào ngực của ác ma, cùi chỏ đập mạnh vào đó, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Ánh dao nâng cao bị chậm lại một giây do cú đập này, khuỷu tay lại nhanh chóng được nâng lên, nện xuống, đập vào cổ họng một nhát, rồi lại nâng lên, đấm mạnh vào cằm.

Thu thân, xoay người, huy quyền, nắm đấm của Bologo rít gào lao đi, đấm thẳng vào đầu ác ma, sau mỗi cú đấm, cơ thể ác ma đều sẽ run lên dữ dội, càng lùi lại, tiếng vỡ vụn càng vang lên không ngừng, cho đến khi cú đấm cuối cùng được tung ra, ác ma như thể đã bị rút hết sức lực, khuôn mặt đẫm máu khuỵu xuống, nắm đấm của Bologo cũng dính đầy máu tươi.

Cúi đầu, né một lưỡi dao khác đang bổ tới, đối phương đã nhìn thấy sự hung ác của Bologo nên không hề nương tay, một kích đánh trượt, trực tiếp rút dao găm ra, cố gắng tiếp tục đâm Bologo.

Hai tay đè lên cổ tay đối phương, khống chế được kiếm và dao găm, sức mạnh của tên ác ma này lớn hơn nhiều so với dự đoán của Bologo, lúc nhất thời cả hai lâm vào giằng co, không ai chế phục được ai.

Ác ma gầm lên và húc mạnh đầu vào Bologo, cú nện mạnh khiến Bologo chảy cả máu mũi, cứ tưởng rằng Bologo sẽ lùi lại vì đau đớn, nhưng thay vào đó hắn lại cười càng to hơn.

Tiếng bước chân đến gần, ác ma kia nhặt con dao dài dính đầy máu lên và bổ về phía đầu Bologo từ phía sau.

Vào thời khắc mấu chốt, Bologo buông tay, nhả con dao găm ra, ác ma không khống chế được sức mạnh của mình, con dao găm đâm thẳng xuống, nhưng là cắm vào đùi của hắn. Bologo giơ chân lên đạp mạnh vào con dap găm khiến nó đâm xuyên qua máu thịt, mũi dao từ dưới đùi đi ra.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên, máu bắn tung tóe, ác ma vô lực khuỵu xuống, Bologo nhân cơ hội này, trực tiếp giẫm lên đùi của nó, chân còn lại giẫm lên vai, nhảy vọt lên, thúc cùi chỏ từ trên xuống, đập thẳng xuống đỉnh đầu của ác ma từ trên không.

Đồng tử lập tức xung huyết, trong âm thanh vỡ vụn, đầu ác ma rõ ràng bị xẹp lại không ít, tầm mắt của nó tựa như bị bão tuyết nhấn chìm, chỉ còn lại một màu trắng xóa hỗn loạn.

Con dao dài đang đến gần, cùng với tiếng gió rít.

Bologo ngã xuống đất với ác ma đã bất tỉnh trên tay, né con dao dài chém tới từ phía sau, sau đó thì đá mạnh vào ác ma đang bất tỉnh, cơ thể nhuốm máu của nó trượt vút đi trên đất, đụng ngã ác ma cầm dao dài.
Khi nó cố đứng dậy, một bóng đen đã phủ lên nó, sau một đoạn chạy đà ngắn ngủi, Bologo thúc thẳng đầu gối vào mặt nó, cả hai lăn vài vòng cùng nhau, rồi lại lao vào ẩu đả.

Ác ma gầm nhẹ lên, nó đè Bologo xuống dưới người và rút khẩu súng lục ra, chuẩn bị kết thúc cuộc đời của Bologo.

Căn phòng chật hẹp và tối tăm này hạn chế khả năng của súng ống, nhưng ở khoảng cách này, chỉ cần bóp nhẹ vào cò là có thể giết chết vị khách không mời mà đến này.

Một cơn đau buốt từ khuỷu tay truyền đến, Bologo rút một thanh phi đao và đâm thật sâu vào khớp xương, trước khi ác ma kịp kêu lên, âm thanh rợn người, tiếng xương cốt kêu rắc rắc vang lên. Bologo đã vặn gãy khuỷu tay của nó và chộp lấy khẩu súng lục đáng lẽ ra đang chĩa vào mình.

"Cười lên nào, anh bạn."

Dưới khuôn mặt dính đầy máu, là một tia sáng xanh thanh tịnh.

Sau khi tiếng súng vang lên, Bologo đá ác ma chỉ còn nửa cái đầu, rồi từ từ đứng dậy.

"Tối như đêm sắc, hắc như than đá."

Hắn ngâm nga giai điệu yêu thích của mình, lướt qua các xác chết, rút con dao gấp cắm trên đó ra và để lại vài vết dao trên cổ họng của từng cái xác thêm một lần nữa.

Làm xong tất cả, Bologo quay lại nhìn ác ma duy nhất còn lại vẫn còn đứng trên vũng máu.

Không giống như những ác ma khác, nó đã hoàn toàn choáng váng trước sự bạo ngược của Bologo, cả người đứng im tại chỗ, không dám cử động gì cho đến khi Bologo nhìn về phía nó, rồi mới hét lên một tiếng chói tai như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn, sau đó thì bỏ chạy về phía cửa sắt.

Trốn, mau trốn.

Trong đầu nó chỉ còn sót lại một ý nghĩ như vậy, nhưng cho dù có kéo thế nào thì cửa sắt cũng không động đậy, sau đó thì nó thấy được chiếc chốt cửa chống trộm đã được cài lên.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

Nó chửi rủa, đôi tay run lên vì sợ hãi tột độ, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản vậy thôi nhưng dù thế nào thì nó cũng không thể làm được, kim loại phát ra từng tiếng kêu ken két, tựa như đang khóc.

Thấy vậy, Bologo bật cười, nhàn nhã nâng khẩu súng lục dính máu lên, cau mày, vẻ mặt méo mó, tầm mắt hơi mờ trở nên rõ ràng, hắn bóp cò.

Một tiếng súng vang lên.

Tài thiện xạ của Bologo tệ đến mức toàn bộ viên đạn đều trúng vào cánh cửa sắt, để lại hết vết lõm này đến vết lõm khác.

"Không phải vậy chứ!" Bologo lớn tiếng oán trách.

Ác ma phớt lờ tất cả, tiếng súng giống như âm tiết của tử vong, sự hoảng sợ tột độ đang đuổi theo nó.

Tiếng bước chân tới gần.

Nó không dám ngoảnh lại, cũng không có cơ hội ngoảnh lại, một cánh tay vòng qua cổ nó và kẹp chặt lại.

"Hít sâu vào, anh bạn."

Tiếng thì thầm của quái vật vang lên bên tai, ác ma có thể cảm nhận được hơi thở phả lên làn da, ấm áp nhưng tanh tưởi, giống như một con dã thú khát máu, đang nhe nanh với chính mình trong bóng tối ở phía sau.

"Không... Không..."

Nó vùng vẫy cánh tay, nhưng sức của nó lại lộ ra yếu như thế, căn bản không đủ để lay động cái sợi dây đang dần thắt lại này.

Hít thở bắt đầu khó khăn, lồng ngực như bị một tảng đá nặng đè lên, không rõ là do nước mắt hay máu, tầm nhìn của ác ma bị nhòe đi, thành một khoảng hư vô xám xịt. Cho đến một lúc nào đó, một âm thanh răng rắc rõ ràng vang lên từ dưới huyết nhục, đầu ác ma bị vặn lại, sắc mặt xanh mét.

Bologo buông lỏng tay ra, để cái xác rơi xuống vũng máu, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhuốm máu của mình.

Run rẩy, run rẩy vì phấn khích, giống như một con cá mập khổng lồ ngửi thấy mùi máu tươi, ngọn lửa kia đã được đốt lên, khó có thể dập tắt nếu không đốt bóng tối thành từng mảnh nhỏ.

"Ngươi đang ở đâu?"

Bologo giả vờ hỏi giữa đống xác chết.

Gã đàn ông trông giống như chuột kia đã biến mất, ngay từ khi trận chiến bắt đầu, hắn đã trốn vào trong bóng tối, Bologo đã đánh hơi thấy dấu vết của hắn ta, Bologo biết rằng con chuột này sẽ dẫn mình đến Noam Ward.

"Noam, ngươi ở đang đâu?"

Lúc Bologo bước vào quầy và dùng con dao gấp để cạy cánh cửa bí mật thì từ trong bóng tối, một cơn gió hú mang theo oan hồn thổi tới.

"A, ngươi đang ở đây sao?"

Bologo cười hì hì.

Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng than khóc của hàng ngàn linh hồn đã chết trong đó, nhưng Bologo không hề sợ hãi, hắn tận hưởng lấy nỗi đau của lũ ác ma, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Bologo không hài lòng.

Nó giống như một sự hiến tế cho những tồn tại chưa biết.

Thần không cần kẻ ác lạc đường biết quay lại, hay sự ăn năn trong chân thành, Thần chỉ cần kẻ ác trả cái giá mà chúng xứng đáng.

Máu kẻ ác, thịt kẻ ác, sự đau đớn của kẻ ác.

Thần vĩnh viễn không thỏa mãn.

Một vài ánh sáng từ trong đống xác chết bay lên, chúng hội tụ thành một dải ánh sáng như tơ lụa, dung hòa vào trong cơ thể Bologo, hắn nuốt từng mảnh, từng vụn linh hồn một, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng rực cháy.

"Chạy mau a! Ác linh sắp đuổi kịp ngươi!"

Hắn cười lớn.

Cơn ác mộng bước ra khỏi câu chuyện và bước vào bóng tối càng tối hơn, chứa đựng đầy rẫy sự bạo ngược, gieo rắc nỗi sợ hãi vào sâu tận trong xương tủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng tư, 2022 10:54
truyện hay, kiểu như k dính dáng gì mấy cái tư tưởng hay kí ức tiền kiếp. Tỉ lệ đại háng là vô hạn đến 0%.
Hieu Le
18 Tháng tư, 2022 16:38
cầu bạo chương
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 00:39
2 chương vèo cái hết
Hieu Le
13 Tháng tư, 2022 22:13
lại thiếu thuốc
cyv97
13 Tháng tư, 2022 14:21
yên tâm bác ơi, vài chương nữa sẽ có đoạn nói về thiên địch của Bologo, với lại bố cục bộ trước của tác tui thấy viết cũng ổn lắm
Hieu Le
13 Tháng tư, 2022 13:17
hy vọng tác giả cứng tay.Bolozo đã bất tử còn lấy đc sức mạnh chúa tể.
cyv97
12 Tháng tư, 2022 22:11
Cảm nghĩ lên giá của tác giả, nguyên raw nhé mình lười edit cái này, tận 5k chữ lận :V "Lên khung cảm nghĩ Mọi người tốt, nơi này là, ngài muốn lên khung trung thực bằng hữu. Ta trước đó một mực đang nghĩ, lên khung cảm nghĩ nên viết chút gì, đàm luận tác phẩm khởi nguyên? Vẫn là một chút kịch bản nguyên do? Nhưng ta cảm thấy những việc này, có thể lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết. Cho nên nghĩ nửa ngày về sau, cảm thấy không bằng tâm sự ta sáng tác mạch suy nghĩ. Quen thuộc ta độc giả hẳn là đều biết, tác giả ta tại gõ chữ trước đó, là cái học mỹ thuật... Cũng không thể nói là mỹ thuật, ta cái này trường học thứ đồ gì đều dạy, bọn hắn thậm chí dạy ta Wechat công chúng hào vận doanh (vận doanh thủ đoạn chính là chui vào các loại group chat phát quảng cáo). Cá nhân ta là yêu thích mỹ thuật, nhận những này ảnh hưởng, ta viết văn lúc, kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ một chút mỹ thuật cảm giác... Cái này nghe có chút nói nhảm, dù sao ta bây giờ nghĩ pháp vật dẫn là văn tự, mà không phải bức hoạ. Nhưng ta liền muốn dạng này có khuynh hướng đây, đang động bút viết quyển sách trước đó, ta cũng cùng người thảo luận, ta chỗ viết cố sự, bị ta tự thân Logic có hạn chế, tỉ như ta liền tương đối quan tâm mỹ thuật phong cách thống nhất dạng này, điều này sẽ đưa đến ta tại viết sách lúc, ta sẽ cực lực phòng ngừa những cái kia, cùng cố sự họa phong không hợp đồ vật. Tương ứng, ta cũng nghĩ viết ra một chút mới lạ đồ vật, một chút có thể để cho mọi người cảm thấy "Mới lạ" đồ vật. Tỉ như trong tiểu thuyết thường gặp một chút vũ khí, đao thương kiếm kích, mọi người đã tập mãi thành thói quen, vì mang đến một chút mới lạ cảm giác, một loại "Quen thuộc vừa xa lạ" cảm giác, ta lựa chọn gãy đao cái này một vũ khí, toàn bộ Opus tạo dựng bên trên, ta cũng thử càng tới gần tại thiết kế cảm giác. Nhìn qua ta quyển sách trước độc giả, hẳn là có thể cảm giác được, quyển sách trước cũ thật thà linh hoạt là như vậy, cả tòa thành thị hiện ra một loại đại thụ cảm giác, trên bầu trời tuần tra lấy phi thuyền, to lớn thật thà Linh Tháp xông thẳng tới chân trời, đỉnh tháp chính là trung tâm chỉ huy vỡ vụn mái vòm, dưới thân tháp là to lớn hơi nước hệ thống lò luyện chi trụ, dưới đất chỗ sâu còn có nghiên cứu khoa học trung tâm, phức tạp đường ống cùng đường sắt trải rộng mặt đất cùng dưới mặt đất, tại hắc ám cuối cùng, còn có ai rơi chi địa vì kết thúc công việc. Quyển sách trước bởi vì chuyện xưa thiên về, ta không có viết quá nhiều liên quan tới kiến trúc bộ phận, cá nhân ta vẫn là rất thích kiến trúc thiết kế, hoàn cảnh loại hình, cho nên tại bản này bên trong, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn tạo dựng tòa thành thị này, cũng đem nó dung nhập kịch bản bên trong. Trước đó tại tấu chương nói, thấy có người đề « song thành chi chiến », kỳ thật Opus cùng lớn kẽ nứt tạo dựng cũng không phải là tổ an cùng da thành. Tổ an địa phương quỷ quái này mặc dù rối bời, nhưng ít nhiều vẫn là cái lẽ thường hạ thành thị, ta tưởng tượng bên trong bàng hoàng lối rẽ, càng giống là một cái tiền tiêu căn cứ, phía trước chính là vực sâu khổng lồ, bên trong cất giấu đếm không hết ác mộng, một đám kẻ liều mạng ở chỗ này sống tạm, hướng về trong vực sâu không biết tồn tại hiến tế, đổi được sinh tồn không gian. Ta đây trình độ nhất định là nhận lấy « đến từ vực sâu » dẫn dắt, một tòa xây dựng ở phế tích phía trên thành thị, tại trung tâm của nó có một đạo vết rách to lớn vực sâu, bên trong ẩn giấu đủ loại quái dị, đồng thời không người biết được nó cuối cùng, tất cả âm mưu cùng bí mật, đều chờ đợi hậu nhân đi dò xét. Đó là cái phi thường chữa trị tác phẩm, mọi người có hứng thú có thể đi nhìn xem, có sao nói vậy, ta còn đặt trước cái bình minh khanh đồ chơi, từ năm trước kéo dài thời hạn đến 3 tháng, tê. Ta thích vô cùng Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, tỉ như « trống rỗng kỵ sĩ » «ori » các loại, ta thích loại kia, theo kịch bản thúc đẩy, không ngừng thăm dò mới địa đồ, loại kia thăm dò cảm giác, tại ta thiết kế bên trong, lớn kẽ nứt cũng là chỗ như vậy, theo kịch bản thúc đẩy, nó biết chun chút hiện ra ở độc giả trước mắt. Càng quan trọng hơn là, hoành bản hình thức, để nó có minh xác trên dưới trái phải, có minh xác chỉ tiêu, người chơi liền sẽ nghĩ sai bên cạnh cuối cùng là cái gì, bên phải cuối cùng là cái gì, trên cùng là cái gì, phía dưới cùng lại là cái gì. Cho nên ta muốn đem loại này cuối cùng cảm giác, cũng dung nhập trong chuyện xưa, khiến thành thị trở nên có "Thọc sâu" cảm giác. Đương nhiên, ta hi vọng ta những này thiết kế ở giữa, tương hỗ là có liên quan liên, mà không phải làm việc không kế hoạch, tỉ như « con sói » bên trong vi danh thành cùng xung quanh địa khu liên hệ, cũng rất không tệ, Bọn chúng tương hỗ ở giữa liên quan, đồng thời chặt chẽ liên hệ. Ta thích loại kia trạng thái bình thường hạ vặn vẹo, loại kia quái đản cảm giác, cho nên Opus tại lẽ thường dưới, lại sẽ có lấy đủ loại kỳ dị, cái này đến cái khác kỳ diệu truyền thuyết đô thị. Kỳ thật từ nơi này mọi người cũng hẳn là có thể cảm giác được, viết quyển sách này lúc, ta nghĩ càng nhiều hơn chính là, nếu như đây là một cái trò chơi, ta sẽ làm thế nào, cho nên kịch bản thúc đẩy, tựa như Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, không ngừng đạt được năng lực mới, kiến thức mới, từ đó đi thăm dò mới khu vực, khu vực ở giữa lại tương hỗ liên quan, sẽ không xuất hiện đổi chỗ đồ cái chủng loại kia đột ngột cảm giác. Sau đó nói về một cái khác mọi người xách tương đối nhiều, Cục Trật tự nguyên hình. Cái này ban đầu đến giảng đến có một đêm, ta đang nghe bọn Tây sau bằng khắc, không biết là lịch sử nhân tố, vẫn là cái gì, ta cảm giác bọn Tây sau bằng khắc đều rất có vị, đang nghe một bài «Клетка » lúc, ta nhìn album trang bìa rất tán. Lúc ấy ta chính khổ vì làm như thế nào vì sách mới tăng thêm "Cảm giác mới lạ", mặc dù là văn tự, ta cũng nghĩ để nó có thể hiện ra có chút hình tượng cảm giác, ta nhìn thấy album trang bìa là một cái lỗ mãng chủ nghĩa kiến trúc, lại nhìn mấy trương đại biểu đồ về sau, lúc ấy ta liền khai ngộ. Lúc này đúng vị. Cục Trật tự chủ yếu mỹ thuật phong cách chính là lỗ mãng chủ nghĩa, mọi người tương đối quen thuộc trò chơi « khống chế » chính là cái này phong cách, cái trò chơi này thiết kế cho ta cực lớn dẫn dắt. Cái trò chơi này so với nó cái gì kịch bản vẫn là trò chơi tính, ta cảm thấy nhất tán chính là, nó nghệ thuật thiết kế. Vô luận là hội ngân sách quái đản phong cách, vẫn là siêu năng lực xạ kích, mọi người hẳn là đều chơi qua không ít, nhưng dạng này thú vị, hoàn toàn lối kiến trúc, ta còn là lần thứ nhất ở trong game trải nghiệm. Nó đem rất nhiều danh gia thiết kế chỉnh hợp ở cùng nhau, tỉ như an dây leo trung hùng quang chi giáo đường, hoa phu bánh cách, ở chỗ này ta liền không báo tên món ăn, xách những cái kia đại lão tên. Bản thân cái trò chơi này nguyên hình, chính là hiện thực tồn tại, nước Mỹ dây dài cao ốc, kia là một tòa không có bất kỳ cái gì cửa sổ bê tông cao ốc, đứng vững tại trong thành thị thành lũy. Tại lật xem tương quan mỹ thuật phân tích về sau, ta chỉ bằng mượn cảm giác đến, dùng mọi người dễ dàng cho lý giải, đại khái chính là to lớn, quái dị, nguội lạnh, cường quyền, bê tông, bê tông vẫn là mẹ nó bê tông. Chỉ đùa một chút, thứ này còn rất phức tạp, theo ta hiểu rõ cũng là tương đối dễ hiểu, hứng thú độc giả mình xâm nhập tìm hiểu một chút. A, đúng, lúc ấy còn vừa xem hết « cồn cát », ta cảm thấy lỗ mãng chủ nghĩa lại phối hợp cự vật sợ hãi, không nên quá tốt, cuối cùng Cục Trật tự liền biến thành một tòa dựng đứng tại Opus khổng lồ phương bia, tựa như trong thần thoại tháp Babel, ngươi ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy nó, phảng phất nó là không thuộc về loài người tạo vật. Nói đến, ta lúc ấy đi học trong phòng trang trí nội thất giống như không dạy qua cái đồ chơi này a. Cuối cùng ta quyết định đem Cục Trật tự miêu tả thành dạng này, một cái để ngươi khi làm việc cảm giác tại ngục giam ngồi tù địa phương, rõ ràng là an toàn nhất đại bản doanh, nhưng ngươi nhưng dù sao cảm thấy, sát vách trong văn phòng cất giấu quái vật. Trang nghiêm, kiềm chế, quyền lực, phế tích phía dưới trần trụi ra cốt thép, ta cảm thấy loại này cực độ lý tính phong cách cùng siêu phàm sắc thái thần bí tập hợp lại cùng nhau, loại mâu thuẫn này cùng cắt đứt cảm giác rất không tệ. Trừ ra lỗ mãng chủ nghĩa bộ phận này, để cho ta đối kiến trúc thiết kế sinh ra rất hưng thịnh thú, còn có nhị bình miễn « », hắn manga bên trong, thường xuyên sẽ xuất hiện loại này cự vật, lạnh lùng kiến trúc, tăng thêm nhân vật trầm mặc ít nói, nhiều khi nhìn hắn manga, càng giống là nhìn một cái tương lai kiến trúc bản thiết kế tập. Bí mật, bí mật cùng bí mật, cái này đến cái khác gạch đỏ, đem chân tướng gắt gao phong tại bụi bặm bên trong. Mọi người có hứng thú, có thể giải một chút lỗ mãng chủ nghĩa, loại này hiện đại không thấy nhiều lối kiến trúc, tại trò chơi chờ vật dẫn dưới, toả sáng mới sinh cơ. Cá nhân ta rất thích mới chuyện lạ, quái hạch, quắc hạn không gian loại hình đồ vật, tóm lại càng quái càng tốt, thậm chí nói có chút "Hiếu kỳ" . Loại này tồn tại ở gần hiện đại đồ vật, thường để chúng ta ở lại thành thị trở nên không có như vậy an toàn, tựa như từng cái hỏng bét truyền thuyết đô thị, ngươi tại diễn đàn bên trên tùy ý miệng này lấy những thứ này thật giả, sau đó có một ngày đi tại trong hành lang, phát hiện ánh đèn tắt hết... Quỷ xui xẻo, ngươi thật giống như đi vào trong đó. An toàn thành thị không an toàn nữa, lại hoặc là nói, chúng ta cùng quái dị cộng đồng sinh hoạt chung một chỗ, chỉ là bình thường nhìn không thấy đối phương mà thôi. Tập hợp trở lên yếu tố, ta dựa theo trò chơi như thế, làm cái danh vọng hệ thống, cũng chính là truyền thuyết đô thị, đến tiến một bước bổ sung thành phố này. Một cái tràn ngập các loại loạn thất bát tao quái dị thành thị, nhưng may mắn là ngươi sẽ không chết, đồng thời còn có được siêu năng lực. Đúng vậy a, quyển sách trên thực tế do ta viết thời điểm, dự đoán chính là một cái, các loại quái dị hoành hành đô thị dị năng. Dùng mọi người dễ dàng cho lý giải phương thức tới nói, chính là cơ động đặc khiển đội thành viên ngày làm việc thường. Có chuyện lạ loại hình yếu tố, như vậy cũng hẳn là có San giá trị loại hình thiết kế, nhưng ta không muốn trực tiếp thô bạo làm cái gì San giá trị rãnh, đến biểu thị nhân vật trạng thái tinh thần. Tại xác định miêu tả Opus tòa thành thị này lúc, ta cảm thấy chẳng bằng từ chung quanh hoàn cảnh vào tay. Cục Trật tự khắp nơi đều tồn tại tuyệt đối lý tính khối hình học, góc cạnh rõ ràng trật tự cảm giác kéo căng, nhưng theo quyền hạn tăng lên, mọi người trong mắt "Khẩn thất" cũng phát sinh biến hóa, tuyệt đối lý tính khối hình học bắt đầu trở nên mềm mại, đường thẳng đầu không còn, thay vào đó thì là một đống quỷ dị đường cong, tựa như quái vật vặn vẹo dữ tợn bộ dáng. Đây là ta tại viết sách lúc nảy mầm một cái mới ý nghĩ, dùng lý tính khối hình học đại biểu ổn định trật tự, nhưng khi khối hình học bắt đầu sụp đổ, trở nên mềm mại vặn vẹo lúc, chính là điên cuồng bắt đầu, từ khía cạnh biểu hiện San đáng giá chập trùng. Cho nên trạng thái bình thường dưới, Cục Trật tự là tuyệt đối lý tính khối hình học, mà bàng hoàng lối rẽ thì là vặn vẹo uốn lượn khu kiến trúc. Bất quá Opus chung quy là một tòa phàm nhân thành thị, siêu năng lực giả lẫn nhau đại chiến cũng không thể biến thành thành thị phá dỡ, cho nên có "Miền ảo" một loại thiết kế, tựa như từng cái phó bản , chờ lấy đại gia hỏa hạ bản. Bề ngoài thoạt nhìn là tòa căn phòng, bên trong trên thực tế là cái cự đại mê cung, loại này không gian đảo lộn cảm giác ta rất thích, tỉ như « khống chế » bên trong Thái Cổ phòng, hội ngân sách một cái hạng mục "Gặp quỷ Nghi gia đồ dùng trong nhà thành", cái nhà này cỗ thành lớn đến khủng khiếp, đem rất nhiều người đều vây lại đi vào, cùng Nghi gia nhân viên đấu trí đấu dũng, còn có một cái hạng mục ta không nhớ rõ lắm, hẳn là "Cửu Long thành trại", miêu tả cùng "Nghi gia ở không thành" không sai biệt lắm, cũng là nội bộ không gian vặn vẹo, lớn đến khủng khiếp. Quen thuộc Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi độc giả hẳn phải biết, làm ngươi đem một cái khu vực thăm dò không sai biệt lắm lúc, ngươi thường thường sẽ mở ra một cái "Đường tắt", nhường đất mưu toan ở giữa liên hệ tới, cũng tỷ như "Phòng khai hoang" "Khu phế tích" bên trong, sẽ có hay không có cánh cửa, thông hướng một chút kỳ quái địa phương. Ta rất thích kỹ càng miêu tả một tòa thành thị, tựa như quyển sách trước bên trong cũ thật thà linh, ta đang nhìn rất nhiều tác phẩm lúc, bọn chúng sẽ rất ít đi miêu tả những này, ta nhớ được ta khi còn bé nhìn « Naruto » lúc, liền rất hiếu kì Naruto nhà đến cùng là cái gì cấu tạo, những ninja này cùng trên cây khỉ, kiến trúc cũng biến thành loạn thất bát tao, ở đâu đều có thể treo người, ta đã cảm thấy, loại cảm giác này mười phần mới lạ. Đương nhiên, cũng có người hỏi "Thành thị này cùng ca đàm, làm sao yêu ma quỷ quái tất cả cái này" . Đừng hỏi, hỏi chính là phục bút, ta người này từ trước đến nay đào hố tất lấp, đến lúc đó sẽ cho các vị một cái hài lòng đáp án. Sau đó mọi người cũng có thể cảm giác được, ta đang cố ý thiết kế một chút ký hiệu, Cục Trật tự bản thân, cùng từng cái bộ môn, ta đều tại tưởng tượng một chút hoàn thiện ô biểu tượng , liên đới lấy Ngã Ba Vô Định Mammon đồng vân vân. Bộ phận này ta nhận Robert lan trèo lên ảnh hưởng tương đối lớn, hắn là đan Blanc dưới ngòi bút hư cấu nhân vật, một vị khoa học giáo sư, mỗi lần nhìn thấy hắn đối một cái ký hiệu chậm rãi mà nói, giảng phía sau hàm nghĩa cùng lịch sử lúc, ta đều cảm thấy "Cỏ tốt huyễn khốc a", từ sau lúc đó, ta liền bắt đầu vô tình hay cố ý thiết kế những thứ này. Xiềng xích cùng kiếm, rắn độc quấn quanh trái cây, trượng kiếm vân vân. Phim phương diện đối ta gần đây ảnh hưởng khá lớn chính là « tập kích », ta cảm giác cái này phim nhựa thật đổi mới phim hành động, huyết tương, quyền quyền đến thịt, từ đầu đánh tới đuôi. Kịch bản? Cái gì là kịch bản, kịch bản chính là thời gian, địa điểm cùng muốn đánh mấy người, là đánh cho tàn phế vẫn là đánh chết. Thật quá khen, các vị có hứng thú nhất định phải nhìn xem, thụ này phiến ảnh hưởng, ta trở thành một cái "Hành lang chiến thần" kẻ yêu thích. Căn cứ vào trở lên đây hết thảy, tăng thêm ta trước đó làm mỹ thuật, có thể là bệnh nghề nghiệp nguyên nhân, ta luôn luôn muốn tận khả năng mà hiện lên loại kia hình tượng cảm giác, nếm thử đem chuyện xưa của ta phong cách hóa. Tựa như một đoạn trò chơi khúc chủ đề, mặc dù thay đổi triều đại, nhưng khúc chủ đề giai điệu sẽ không thay đổi, nhiều nhất chỉ là biến tấu mà thôi. Giá rẻ huyết tương cùng chói tai âm nhạc, còn có hai cái táo bạo lão ca, chuyện trò vui vẻ cạy mở đại môn... Ta rất thích loại này màu đen hài hước, còn có một số kỳ dị, khó mà dùng miêu tả quái đản cảm giác, cho ta loại cảm giác này sâu nhất, ấn tượng đại khái là khinh nhờn ba bộ khúc bên trong « Thánh Sơn », phần cuối bên trong hình tượng kéo dài, camera xuất hiện trong hình, một nháy mắt đầu óc đều cảm giác muốn nổ. Trở lên đại khái chính là trước mắt độc giả hiếu kì một vài vấn đề, tựa như ta tại "Thời gian qua đi 11 7 ngày đi làm" bên trong viết như thế, viết sách là cái rất huyền học sự tình, tư duy là có liên quan liên tính, cái này đến cái khác ý nghĩ đụng vào nhau, không chừng ngay tại cái nào bị dẫn dắt. Nói đến, giảng cái cười lạnh, ban sơ có quyển sách này ý nghĩ lúc, cố sự hoàn toàn không giống. Quyển sách thời đại bối cảnh ước là thế kỷ 20, mà ban sơ nguyên trạng, là cái sau khải kỳ lục, nhân vật chính cũng cái kẻ bất tử, nhưng trên bản chất là cái vận hành không biết nhiều năm người máy, mà dẫn dắt ta ban sơ ý nghĩ tác phẩm, là « dị chủng tộc xx cửa hàng ». Về phần làm sao dẫn dắt, ta liền không nói. Không nghĩ tới đi, các vị, ta cũng không nghĩ tới, A ha ha ha, chết cười, lúc ấy cùng bằng hữu trò chuyện, ta ban sơ ý nghĩ lúc, hắn hỏi ta là cái gì nghĩ tới, ta là thật là không có có ý tốt nói ra, cũng may cuối cùng đổi hoàn toàn thay đổi. Lại tỉ như "Trạm trung chuyển" bên trong san sát tại trong bóng tối rất nhiều đại môn, kỳ thật tấu chương nói bên trong một cái lão ca đoán đúng, ta lúc ấy viết vật này lúc, nghĩ chính là « quái vật công ty điện lực ». Ta tưởng tượng qua như thế một cái tình huống, « quái vật công ty điện lực » bên trong, mỗi một cánh cửa đều thông hướng thế giới nhân loại, bọn quái vật thì phải xâm lấn trong đó, nhưng nếu bọn hắn nhân vật trao đổi đâu? Nhân loại đối mặt với đếm không hết đại môn, mà phía sau cửa cất giấu cái này đến cái khác những thứ không biết, những này cửa khả năng thông hướng quán bar, viên công túc xá, cũng có thể là thông hướng một loại nào đó điên cuồng tử cảnh, hoặc là ngủ say quái vật. Càng hỏng bét chính là, có rất nhiều cửa đã bị người quên lãng, bọn chúng liền giấu ở trong bóng tối, không chừng ngày nào liền bị từ một chỗ khác mở ra. Cũng tỷ như Ngôi nhà hướng mặt trời mọc. "Chìa khoá" cùng "cửa", tựa như đặc biệt truyền tống môn, để thành thị không gian trở nên càng thêm phức tạp. Còn có chính là "Tràng cảnh động thái", tựa như ta trước đó đề cập thành thị kiến trúc thiết kế, ta rất để ý loại này không khí cảm giác, loại hoàn cảnh này biến hóa. Trước đó tại cùng người trò chuyện sáng tác ý nghĩ lúc, ta liền nói, một chút tiểu thuyết Boss chiến, tựa như lôi đài chiến, giống như ở đâu đánh nhau cũng không trọng yếu, chỉ là hai người lẫn nhau đánh nhau, sau đó kết thúc. Ta liền muốn vì cái gì không cho tràng cảnh, cũng gia nhập chiến đấu bên trong đâu? Tỉ như chiến trường bị thiết trí tại một cái động thái hoàn cảnh bên trong, tỷ như phi nhanh xe lửa, hỗn loạn chiến trường, cuồng hoan đám người, mất khống chế phi thuyền... Những này là ta ở trên trong quyển sách dùng đến Boss chiến trường cảnh, tại các nhân vật chính đại sát tứ phương đồng thời, tràng cảnh cũng tại cấp tốc biến hóa. Càng quan trọng hơn là cùng hoàn cảnh hỗ động, cũng tỷ như thành rồng tiến vào đồ dùng trong nhà thành dạng này, lợi dụng hoàn cảnh đánh ra các loại xử quyết, lại hoặc là nhặt đạo cụ, sau đó chặt chặt chặt dạng này. Sau đó tâm sự, ta là thế nào đi đến gõ chữ con đường, chuyện này ta trước đó cũng đề cập qua mấy lần, tỉ như ta từ sơ trung lúc kỳ thật liền bắt đầu viết chút loạn bảy tám đồ vật. Ta cảm giác thúc đẩy ta viết làm, càng nhiều hơn chính là ta tự thân chia sẻ muốn, ta là rất nóng lòng tại chia xẻ người, dùng mọi người quen thuộc nói tới nói, chính là Amway cuồng nhân, ta thường thích đem ta thích đồ vật một mạch kín đáo đưa cho người khác. Sơ trung lúc ta ngược lại huyễn tưởng qua, tương lai ngày nào đó ta có thể hay không trở thành một cái gõ chữ công, nhưng đối với ngay lúc đó ta mà nói, quả thật có chút không thực tế, loại này không thực tế cảm giác một mực kéo dài đến đại học. Thẳng đến viết xong « tro tàn chi súng » lúc, ta mới có loại giật mình cảm giác. Dựa vào, ta giống như thật thành gõ chữ công. Nói như thế nào đây? Có loại không quên sơ tâm cảm giác, liền rất quái lạ, cũng rất may mắn, dù sao không quên sơ tâm chuyện này còn rất khó khăn. Sau đó là một chút thiết lập bên trên sự tình, ta thích phế vật lợi dụng, một chút không thể triển khai thiết lập, ta nghĩ tại sau này tác phẩm bên trong, đem bọn nó kỹ càng triển khai. Nếu có vị kia độc giả nhìn qua ta tất cả tác phẩm, hẳn là đối với sách bên trong một chút thiết lập từ ngữ cũng không lạ lẫm, tỉ như Thanh kiếm bí mật của Đức Vua là ta ban đầu một quyển sách « tro tàn chi dực » bên trong tổ chức, lúc ấy ta bút lực non nớt, viết đồ vật đơn giản không có mắt thấy a, nhưng dầu gì cũng là xuất đạo làm, ngoại trừ có chút xấu hổ bên ngoài, cũng không có cảm giác gì. Cục Trật tự là « bẻ cong người » bên trong, chỉ toàn trừ cơ quan cũng là « bẻ cong người » bên trong, nhưng « tro tàn chi súng » dùng qua, liền không lại dùng. Năng lượng bí mật hệ thống là trực tiếp đào « bẻ cong người » quyền năng hệ thống, còn có một số nhân vật mô bản, là từ trước đó trong chuyện xưa đẩy ra ngoài, xây một chút sửa đổi một chút đạt được, đem một vài ta rất thích, nhưng không thể tại trong chuyện xưa kỹ càng miêu tả nhân vật, để bọn hắn từ vai phụ biến thành diễn viên chính đoàn đội dạng này. Tỉ như may mắn đỏ chim cắt. A ha ha ha. Đây là ta tại viết « tro tàn chi súng » lúc chuyện, lúc ấy ta nghiên cứu làm như thế nào để một cái đè nén cố sự trở nên thú vị chút, bằng hữu nói, vì cái gì không thêm cái hài kịch nhân vật đâu? Dạng này đã tránh khỏi nhân vật chính liên tiếp khôi hài, để cho người ta xuất diễn, lại có thể gia tăng cố sự thú vị, cuối cùng ta liền chọn trúng đỏ chim cắt nhân vật này. Rất nhiều sách đều thêm vào tác giả "Việc tư", đối với ta mà nói, ta việc tư đại khái chính là một chút hài kịch, ta thích vô cùng màu đen hài hước, một bên cầm cưa điện cưa ác ma, một bên giảng cười lạnh, nghiên cứu ban đêm ăn cái gì, sau đó đối phương nhìn xem một chỗ huyết tương nói, cái này nhan sắc không tệ, nếu như ban đêm ăn nấu canh đi. Như vậy ta đem rất nhiều ta ý nghĩ gia nhập nhân vật bên trong, cũng bởi vì hài kịch nhân vật là vô địch, đỏ chim cắt ở trên quyển sách trong chuyện xưa sống đến cuối cùng. Nói đến, ta nhiều khi so với nhân vật chính càng thiên vị một chút vai phụ, đại khái là những nhân vật này không cần gánh chịu nhân vật chính "Chủ ống kính" áp lực, có thể để cho ta tùy ý phát huy. Ngươi hỏi ta chơi hỏng làm sao bây giờ? Ngươi nghe nói qua lĩnh cơm hộp sao? A ha ha ha. Nhân vật chính đoàn trước mắt liền biến thành dạng này, suy nghĩ kỹ một chút, chính là không có đầu não cùng không cao hứng a. Sau đó trở lên mặc dù hàn huyên nhiều như vậy thiết lập vấn đề, nhưng các vị không cần lo lắng cái gì đọc cánh cửa, ta các quyển sách cố sự ở giữa không có cái gì liên quan, đều là độc lập. Chí ít hiện tại vẫn là độc lập. Trước mắt ta tưởng tượng năm cái lớn nhỏ không đều kịch bản, UU đọc sách có là một đoạn, có là nguyên một quyển, ở chỗ này liền không nói nhiều cái gì, tiếp tục hướng xuống viết, mọi người kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy. Lên khung về sau, ta hẳn là sẽ bảo trì mỗi ngày hai canh, ít nhất canh một, bởi vì ta nghĩ càng chăm chú đối đãi quyển sách, ta cần một chút tốt đẹp tồn cảo lượng, đến cam đoan mình có thời gian suy nghĩ, sửa đổi. Cho nên ta thời khắc cam đoan mình có chút 6w tả hữu tồn cảo, đến làm giảm xóc. Cũng tỷ như mọi người bây giờ thấy lên khung bộ phận này kịch bản, ta là ban đầu viết mấy bản, đại khái đến sửa lại bảy lần, cuối cùng bản cho vận doanh quan nhìn về sau, vận doanh quan cho ta đề ý gặp, ta lại lấy hay bỏ, sửa chữa, sau đó tại tuyên bố trước đó, chính ta lại sẽ lại nhìn một lần, đang tiến hành một lần sửa đổi. Nói đến, cũng coi là tinh tu nhiều lần, làm sao ta liền phát hiện không được chữ sai đâu? Ân, không sai biệt lắm chỉ chút này, còn lại, liền lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết. Mọi người cũng có thể là phát hiện, ta người này chia sẻ muốn tương đối mãnh liệt, cho nên ta chương tiết cảm nghĩ cái gì, đều ngoài ý muốn dài, trở lên nâng lên một vài thứ, mọi người có hứng thú, có thể đi giải một chút, đều rất không tệ. (những này cũng không phải là một hơi viết xong, đứt quãng viết cao minh có tầm một tháng, con người của ta viết cảm nghĩ, trên thực tế là nghĩ đến cái gì, liền viết chút gì , chờ cần phát thời điểm, liền phát hiện toàn một đống cảm tưởng, sau đó một hơi phát ra tới. ) Hôm nay thật là một cái ngày tốt lành, lão đầu vòng cũng đem bán, ta đi trước xoa biết bơi hí. Không huynh đệ, phạm pháp vòng, ta toàn 15w tồn cảo, nhưng tiêu hao 6w tồn cảo, hẳn là có thể nhận đến ta đánh xong trò chơi. Hôm nay lên khung bạo càng cái gì, đã định thời gian ban bố, đều sẽ thả ra. Hôm nay rốt cục 12 điểm, cũng liền sau một giờ, chưng bài, cảm tạ các vị đặt mua."
Hieu Le
12 Tháng tư, 2022 00:05
đang hay thì hết.
cyv97
09 Tháng tư, 2022 20:41
Đợt nghỉ lễ này mình rỗi nên sẽ làm ngày 2-3c cho ae nhé ^^
Hieu Le
09 Tháng tư, 2022 19:04
đói thuốc quá rồi
Hieu Le
06 Tháng tư, 2022 23:49
đọc mấy trương đầu thấy nội dung hay nhưng main lại bị quản lý thế nên chán chả đọc nữa
Hieu Le
03 Tháng tư, 2022 00:47
truyện hay lắm bác.co gắng lên bác oi
cyv97
31 Tháng ba, 2022 07:49
tình hình là mình mới nghịch dại cài lại Win nên mất sạch dữ liệu, chắc phải đến cuối tuần mới convert bù lại được nhé, mong mn thông cảm :((
cyv97
28 Tháng ba, 2022 17:52
mới tập tành convert nên làm chậm lắm bác ơi, với tui còn dịch 1 bộ nữa nên thế này là nhanh hết cỡ ùi @_@
Hieu Le
28 Tháng ba, 2022 16:32
ước gì đc bao chương
0901328836
25 Tháng ba, 2022 23:49
hay
Hieu Le
25 Tháng ba, 2022 17:53
truyện càng lúc càng hay
Hieu Le
02 Tháng ba, 2022 10:33
Hieu Le
02 Tháng ba, 2022 10:33
mình đọc thấy hay mà nhỉ
cyv97
01 Tháng ba, 2022 17:40
thông tin này ở đâu nhỉ b, có link thì cho m xin với, m cám ơn
thoixinemhayvedi
01 Tháng ba, 2022 16:10
Cảnh báo cho ai nhảy hố Cuốn này bên tàu ít phiếu quá, nên tác giả nản muốn drop viết cuốn khác Mà thật ra nên bỏ bố cục tệ quá
Hieu Le
01 Tháng ba, 2022 09:29
truyện hay . mà ít chương quá . cầu Chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK