Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bologo đã đọc rất nhiều cuốn sách liên quan đến siêu phàm, chẳng hạn như "Lý Thuyết Aether" và "Linh Hồn Học". Những cuốn sách này đều không ngoại lệ,

Dù ít dù nhiều cũng sẽ nhắc tới một cái tên.

Vua Solomon.

Đó là người đàn ông được mệnh danh là người đến gần nhất với "Nguồn bí mật", một học giả gần như đã chạm đến sự thật. Ông đã thành lập một thành phố thiêng liêng trên vùng đất cổ đại này. Vô số học giả đã hành hương đến đây, chỉ để tham gia vào cuộc truy tìm "Nguồn bí mật" đó.

Vì thế, Thành phố Thánh còn được gọi là Thành phố của các học giả, nhưng trong cuộc chiến tranh sáu mươi sáu năm trước, Thành phố Thánh đã thất thủ, và người đàn ông đến gần với sự thật nhất của thế giới này cũng đã chết trong Cung điện Hoàng Kim của chính mình.

Trong đống đổ nát cằn cỗi, Thành phố của Lời thề, Opus, được sinh ra.

Nhưng Bologo luôn có cảm giác nghi ngờ trong lòng, tại sao lại là ở đây? Tại sao lại là nơi này?

Nơi đây là dấu chấm hết cho cuộc tranh chấp giữa Đồng minh Rhine và Đế quốc Kogardel, đồng thời cũng là trung tâm của đủ loại người, phảng phất như đây là nơi tập trung của các dòng hải lưu, tất cả những gì xấu xa và u ám cuối cùng đều sẽ đổ về đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạo Chúa, Bologo đã nghĩ về mối liên hệ giữa ma quỷ và thành phố này, hắn vốn cho rằng có lẽ mọi tranh chấp đều do tồn tại gọi là ma quỷ này gây ra.

Đám ma quỷ lấy dục vọng làm thức ăn ẩn náu trong thành phố này, dễ dàng thao túng những con người đáng thương.

Nhưng hiện giờ Bologo nhận ra rằng điều này là sai, sự quỷ dị của thành phố này không đến từ đám ma quỷ, mà là vì sự quỷ dị của nó, nên đám ma quỷ mới đến đây.

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, rằng ngươi đang ở trong sự bí ẩn này, thậm chí còn đang sống trong nó, dung hòa cùng một chỗ, nhưng lại không bao giờ có thể chạm đến khía cạnh chân thực kia.

"Thành phố này quỷ dị như vậy không phải bởi vì các ngươi... Các ngươi cũng bị thu hút bởi một thứ gì đó, đúng không?"

Bologo nhìn chằm chằm vào tồn tại vặn vẹo trước mặt này và nói.

"Ai mà biết được mấy chuyện kiểu này?"

Đây là lần đầu tiên Bạo Chúa đưa ra một câu trả lời mơ hồ như vậy. Hàng trăm cánh tay đặt Bologo xuống, đưa hắn ngồi trở lại trên ghế, đồng thời, cơ thể quái dị kia cũng hạ xuống, cái đầu của nó duỗi ra như một con trăn, tiến tới trước mặt Bologo.

"Ta vẫn luôn tìm một người, Quý ngài Lazarus. Ta vẫn luôn tìm hắn kể từ sáu mươi sáu năm trước.

Mùi trên người của ngươi không đúng, ngươi không phải hắn, nhưng lại có gì đó rất giống."

Hàng trăm cánh tay hạ xuống từ tứ phía, cẩn thận đo đạc thân thể của Bologo.

"Quên đi, ta đã đợi rất lâu, không ngại đợi thêm một chút nữa. Dù sao thì ta và ngươi đã giao dịch xong, mối liên kết đã được thiết lập."

Một cánh tay cong queo khác vươn ra, với một danh sách nằm gọn giữa những móng tay mảnh mai của nó.

Bologo đưa tay ra định nhận lấy, nhưng ngay lúc hắn chạm vào, danh sách liền bốc cháy, đốt bỏng lòng bàn tay Bologo, và khi ngọn lửa tắt đi, hết cái tên này đến cái tên khác được khắc vào trên đó như những hình xăm.

Thẩm thấu qua da thịt, thấm sâu vào tận xương tủy.

"Nó sẽ chỉ dẫn cho ngươi đến khi bình minh."

Tất cả các cánh tay được rút vào bóng tối, hình người cong queo, vặn vẹo cũng trở lại bình thường. Người đàn ông đứng một cách ưu nhã trước mặt Bologo, như thể cảnh tượng tà dị và ma quái vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

"Đi săn thôi, Quý ngài Lazarus, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm."

Tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang lên trong bóng tối, nửa đêm đang đến gần, đây sẽ là thời khắc đen tối nhất của đêm đen.

"Ngươi biết ma quỷ giao dịch với ta sao?" Bologo không lập tức rời đi, mà liếc nhìn những cái tên trong lòng bàn tay, rồi nắm chặt lại.

Người đàn ông không đáp lại mà đứng đó như một bức tượng điêu khắc. Từ bầy rắn uốn éo và vặn vẹo kia, Bologo có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu.

"Quên đi, nếu ngươi quen nó thì nói cho nó rằng", Bologo quay đầu, lạnh lùng nói, "Một ngày nào đó ta sẽ lấy lại tất cả".

Bóng người bước trên tấm thảm đỏ thẫm như máu, bước qua từng chùm ánh đèn, và khi Bologo gần như biến mất trong bóng tối, bước vào trong bốt điện thoại màu đỏ, người đàn ông kia nói.

"Thật đáng buồn a,

Quý ngài Lazarus."

Giọng hắn chứa đầy sự thương hại, nhưng trong tai của Bologo thì nó mang đậm vẻ chế giễu.

"Trong số loài người các ngươi, luôn có một niềm tin như vậy, đúng không?"

Người tốt lên thiên đường, kẻ ác xuống địa ngục."

Người đàn ông bước tới, như thể đang đuổi theo Bologo, theo sau tâm trí Bologo như một cơn ác mộng.

"Quý ngài Lazarus, ngươi đã bán linh hồn của mình, rồi vất vả lắm mới thoát khỏi vũng lầy, nhưng hôm nay lại tiến vào trong đó.

Một lần nữa... giao dịch cùng ma quỷ.

Chẳng lẽ ngươi không sợ linh hồn của mình sẽ hoàn toàn rơi vào địa ngục đó sao?"

Hàng trăm con mắt đỏ rực nhìn sâu vào tâm trí của người phàm này. Người đàn ông thực sự muốn biết rằng liệu Bologo có thực sự kiên cường như cách hắn thể hiện ra, hay chỉ là đang ra vẻ?

Là ma quỷ, đàn ông rất giỏi công kích kiểu này, khi tìm ra khuyết điểm trong tâm trí người phàm, chỉ cần vừa hích nhẹ một chút thôi là có thể khiến đối phương tan rã.

Biến thành con rối trong tay mình.

Bóng lưng đang rời đi dừng lại, Bologo ngoảnh đầu, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Ngươi đang nói chuyện với một người đi vay về sự sa đọa và địa ngục?"

Hắn cười không dứt như thể vừa nghe thấy một câu chuyện dở khóc dở cười.

"Đã quá muộn để nói những lời này, Bạo Chúa, ta đã sớm không quan tâm đến những thứ kia, chưa kể ta là một kẻ bất tử, ta sẽ chỉ trầm luân trong thế giới phàm trần, bất kể là địa ngục hay thiên đường, họ đều sẽ không chấp nhận ta."

Bologo lớn tiếng ngụy biện.

"Hơn nữa, những kẻ đã bán linh hồn như ta, sớm đã phạm phải tội nặng. Nếu như đã được định sẵn phải xuống địa ngục, tại sao lại không phạm vào tội ác tày trời, biết đâu lại được trở thành một huyền thoại trong địa ngục?"

Tiếng cười của người đàn ông ngừng lại, hắn không ngờ Bologo sẽ nói ra một câu như vậy.

"Hay là, ngươi muốn nói rằng địa ngục đầy rẫy những kẻ ác đã bị ta giết. Chúng đang mài giũa vũ khí và chờ đợi để tra tấn ta trong vĩnh hằng?"

Bologo cười còn lớn hơn hơn, tiếng cười xuyên qua cả bóng tối, đập thẳng vào mặt ma quỷ.

"Cái này có vẻ không đúng lắm a? Khi còn sống, chúng tránh né ta, e ngại ta, sợ hãi ta. Vậy liệu chúng có đủ can đảm vung kiếm về phía ta khi gặp lại trong địa ngục?"

Đối với Bologo, lời nói của người đàn ông này nghe có vẻ ngây thơ không tả nổi, hắn thậm chí còn không nghĩ rằng ma quỷ lại nói ra những điều như vậy, điều này thật nực cười.

"Không, chúng vẫn sẽ còn kinh hãi, đồng thời còn ngày càng kinh hãi hơn, khi chúng kể cho nhau nghe về cơn ác mộng kinh hoàng đó, cơn ác mộng đã đưa chúng xuống địa ngục.

Cơn ác mộng có tên Bologo Lazarus.

Cái tên khét tiếng này sẽ được xướng lên trong địa ngục, cho dù là yêu quái tà ma, đều sẽ sợ hãi cái tên này, cho đến tận đáy sâu của địa ngục, kẻ tội nghiệt tày trời cũng sẽ nghe thấy cái tên của ta."

Giống như một lời tuyên bố đanh thép về cơn giận dữ không thể kìm nén, về một công lý thiết luật không khoan nhượng.

"Thật là khiến người đau buồn a, quý ngài Lazarus.

Một hồn ma báo thù bị ám ảnh bởi cơn giận dữ, không có nơi nào ấm áp trong trái tim ngươi, và cái thế giới này cũng không đem lại cho ngươi chút ấm áp nào, có thể ngươi đã từng có nó, nhưng lại đánh mất từ lâu, và giờ đây không ai vì ngươi mà cầu nguyện."

Người đàn ông vẫn nói với giọng điệu thương tiếc, như thể hắn thực sự cảm thấy bi ai cho Bologo.

Bologo dừng lại, vươn tay ra trước ngực, sờ vào cây thánh giá dưới áo.

"Sẽ có người vì ta mà cầu nguyện."

"Ai?"

Người đàn ông thờ ơ hỏi, theo hắn thì đây là sự tự biện minh một cách không cam lòng của Bologo.

"Kẻ ác."

Bologo vui vẻ nói.

"Những kẻ xấu xa đó sẽ cầu nguyện cho ta trong địa ngục, cầu nguyện cho ta sẽ sống mãi mãi, cầu nguyện rằng ta sẽ bất khả chiến bại, cầu nguyện rằng ta sẽ không bao giờ xuống địa ngục...

Chúng biết rất rõ rằng một khi ta xuống địa ngục, đó sẽ là khởi đầu của một cơn ác mộng vĩnh hằng khác đối với chúng."

Lần này người đàn ông không trả lời nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm theo bóng dáng Bologo với hàng trăm con mắt đỏ như máu đó, mãi cho đến khi Bologo bước vào trong bốt điện thoại màu đỏ.

Bologo rời khỏi đó.

Không ai biết người đàn ông đang nghĩ gì. Hắn quay trở lại cái bàn dài, nhặt một trang giấy có hình vẽ thiết kế của một đồng Mammon lên. Người đàn ông đã từng phải đau đầu về bản vẽ thiết kế này một thời gian, nhưng cũng may là giờ hắn đã có ý tưởng.

Cầm một đồng xu thô lên, người đàn ông khẽ nói.

"Vượt ngoài sự sống và cái chết, thế giới loài người và vương quốc thiên đàng..."

Bóng tối xung quanh bỗng dâng trào và ngưng tụ, khi ánh sáng trở lại thế giới này một lần nữa, Bologo nhìn thấy con phố quen thuộc qua lớp kính.

Hắn đã trở lại, trở lại với Opus từ không gian kỳ lạ kia, hay nói cách khác, hắn chưa từng rời thành phố, không gian mà Bạo Chúa đang ở hẳn phải nằm đâu đó trong thành phố.

Bologo còn chưa kịp rời đi, một tiếng kim loại giòn tan vang lên, một Mammon khác bật ra từ cổng rút tiền, nhưng Bologo lần này thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ đẩy cửa ra và rời đi.

"Yo, Bologo."

Tiếng gọi vang lên, chiếc xe ghé vào bốt điện thoại, như thể chờ Bologo, người đàn ông đẩy cửa xe bước ra ngoài.

"Vika."

Bologo nhận ra người pha chế này.

"Ông chủ đã ra lệnh cho ta lái nó tới. Opus rất rộng, mà ngươi thì có rất nhiều nơi phải đến tối nay", Vika nói, rồi đưa một chùm chìa khóa xe, "Bình xăng đã đầy, chắc hẳn ngươi biết lái xe, đúng không?"

Bologo phớt lờ hắn và hỏi ngược lại, "Ngươi có biết ông chủ của mình là ai không?"

"Điều này có quan trọng không? Khi ta gặp khó khăn, hắn vươn tay ra hỗ trợ, thế là đủ", Vika bình tĩnh trả lời.

Bologo không nói nữa, cầm lấy chìa khóa rồi ngồi vào trong xe, động cơ gầm rú, tạo vật bằng sắt thép này như sống lại, máu nóng chảy bừng bừng trong khí quản.

"Nhớ bật radio, còn có một món quà nhỏ, đương nhiên là miễn phí."

Vika hét lớn vào trong xe, hắn không rõ Bologo có nghe thấy không, nhưng Vika còn chưa kịp nói xong thì chiếc xe đã phóng đi như một con dã thú,

Lao điên cuồng trên đường phố như một con sư tử được thả về thảo nguyên.

Trong phòng thu, Dudel ngồi ở vị trí quen thuộc với kịch bản phát thanh tối nay trên tay.

Nhìn thời gian, vẫn còn vài phút nữa chương trình mới lên sóng. Thường thì trong vài phút này, Dudel sẽ đọc kỹ lại kịch bản hoặc suy nghĩ về những điều sẽ nói trong chương trình.

Nhưng đêm nay Dudel không nghĩ tới bất kỳ điều gì, đầu óc trở nên trống rỗng, cầm một điếu thuốc lên và hút.

Là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, Dudel luôn cảm thấy rằng hút thuốc trong một studio linh thiêng là một hành động báng bổ tội lỗi.

Nhưng giờ Dudel lại tự tay phá vỡ tín điều này, hắn nuốt từng ngụm nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, thỉnh thoảng nhớ lại những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay.

Cho đến giờ, hắn vẫn cảm thấy đó như một giấc mơ.

Dudell rất yêu quý chuyên mục phát thanh của mình, nhưng chỉ tình yêu thôi thì không đủ để duy trì tất cả, tỷ lệ khán giả của chuyên mục không cao, sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng Dudel cũng thua cuộc và nhà đài quyết định dừng chuyên mục của hắn.

Đây là lần cuối cùng Dudel dẫn chương trình "Sương mù xám, công nghiệp và bánh mỳ tôm chiên giòn thơm ngon", hắn viết bản thảo trong nỗi tuyệt vọng, chuẩn bị biến đêm nay thành lễ cuồng hoan cuối cùng, reo hò với khán giả cho đến bình minh, sau đó thì bị chôn vùi trong ngôi mộ vô danh, không người biết đến nào đó.

Cả ngày hôm nay, Dudel và trợ lý khóc rống, ôm chặt lấy đầu của nhau, cứ như thể sau nửa đêm họ sẽ ra đi một cách thanh thản.

Kỳ thực hình dung như thế cũng không có gì quá sai, chỉ là từ việc chết trên mặt sinh học biến thành chết ở nơi làm việc.

Nhưng một cuộc điện thoại cách đây vài phút đã thay đổi tất cả.

Khi ấy, Dudel đang ngồi trên toilet thì người trợ lý cạy cửa toilet và kéo Dudel ra, hắn thậm chí còn chưa kịp mặc quần.

Trên điện thoại, ông chủ thường kiêu ngạo, phách lối bỗng nói chuyện như một cậu bé ngoan ngoãn, nhẹ giọng an ủi Dudel, như thể Dudel là bạn gái trong tuần trăng mật của hắn ta.

Sau hàng ngàn lời dỗ dành, ông chủ đã nói với hắn.

"Một thính giả giấu tên đã tài trợ cho chuyên mục radio của ngươi, với yêu cầu duy nhất là ngươi tiếp tục dẫn chương trình và khi tất yếu, cung cấp một chút ca hát phục vụ."

Vậy đó, một thính giả giấu tên đã bỏ tiền ra để cứu chuyên mục này, Dudel không biết thính giả giấu tên kia đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng xét trên thái độ kinh sợ của ông chủ kia thì đó hẳn phải là một số tiền mà mình không thể tưởng tượng nổi.

Nghe trợ lý nói, lúc ấy Dudel đặt điện thoại xuống với vẻ mặt đờ đẫn, như thể hắn vừa mới nghe nói mình đang mắc phải một căn bệnh nan y, nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của lại trở nên cuồng hỉ, cứ như thể căn bệnh nan y vừa rồi chỉ là do bác sĩ chẩn đoán sai.

Bây giờ ngẫm lại, vào thời điểm đó, Dudel cảm thấy mình như một hiệp sĩ cô độc trên chiến trường của một trăm năm trước, hắn đã sẵn sàng để chết, nhưng khi quay lại, thì bỗng thấy vô vàn lá cờ tung bay trên đỉnh núi.

Không biết ai đã ra lệnh, quân tiếp viện giống như những khách hàng điên cuồng khi siêu thị giảm giá, đè bẹp kẻ cường địch trước mặt Dudel.

Nửa đêm đã tới, tiếng chuông vang lên.

Đèn micro chuyển từ đỏ sang xanh, Dudel hít một hơi dài, xé bản thảo tràn ngập nỗi tuyệt vọng trước mặt, rồi cười phá lên.

"Xin chào quý thính giả! Ta là Dudel, người bạn trung thành của các bạn, phát sóng hai lần một ngày. Chào mừng đến với chuyên mục này!"

Giọng Dudell chưa từng mượt mà đến thế, hắn gần như nhảy dựng kên trong phòng thu âm.

"Ta sẽ cùng các ngài đi đến tận thế!" Hắn vung tay lên, trang giấy nát vụn tung bay như tuyết, "Rock 'n roll sẽ không bao giờ chết!"

Chiếc xe màu trắng bạc lao vút qua màn đêm như một thanh gươm sắc bén, gầm rú phóng nhanh qua những con phố chật hẹp, Bologo nắm lấy tay lái nặng nề, chân ga chưa từng nhả ra. Hắn là một người lái xe ô tô tốc độ cao cực kỳ tốt, mặc dù đã một thời gian hắn chưa lái xe.

Tiếng cổ vũ gặp quỷ kia của Dudel vang lên trên đài phát thanh, Bologo không thể nhịn được mà bật cười cùng hắn.

Màn báo thù trong đêm lạnh giá, tiếng reo hò của những người xa lạ.

"Lời nhắn của thính giả!"

Dudel hét vào micrô theo lời nhắn của cuộc gọi.

"Hãy tận hưởng bữa tiệc cuồng hoan tối nay đi! Quý ngài Lazarus!"

Danh sách trong tay đang bốc cháy, trong mắt Bologo, hết vệt sáng này đến vệt sáng khác được phản chiếu, chỉ ra tất cả vị trí của kẻ thù.

Tiếng ca trên radio ngày càng lớn, người lái xe cáu kỉnh cũng rống lên vì phấn khích.

"Không ngần ngại!"

Chiếc xe lao thẳng vào hàng rào khóa chặt, bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã, có người giơ súng lên nhưng cửa ô tô đã mở, người đàn ông bước ra và bóp cò.

"Không thể ngăn cản!"

Tiếng súng vang lên, tiếng ca không dứt vang vọng trong xe.

"Trên con đường đến địa ngục!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Chi99
21 Tháng một, 2024 07:18
Nội dung hay nhưng văn án dài dòng quá
Phuc9177
21 Tháng một, 2024 00:05
Rất thích mấy chương mà Main nói chuyện với Nathaniel
Phuc9177
11 Tháng một, 2024 00:05
Palmer chạy nhanh gớm không thèm nói gì chạy luôn :))
Captain Duncan
07 Tháng một, 2024 22:14
Có bạn gái nhưng k hẳn là nữ 9. Khứa main đầu gỗ nên nhắc đến tình yêu của nó dị dạng lắm.
Khoa Anh
07 Tháng một, 2024 19:45
cho minh hoi bo nay co nu chinh khong ?
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 18:00
Haizz tích 1 quyển đọc 3 ngày và có cảm giác bộ này bắt đầu đi vào hồi cuối.
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 14:56
Quả bất tử quân đoàn ngầu điên, chất vkl.
Phuc9177
04 Tháng một, 2024 07:01
hazzz kết quyển 6 mà như cái cảm nghĩ là hay rồi
L2D4
04 Tháng một, 2024 04:13
Cái lùm mía plot twist gãy cổ
Phuc9177
31 Tháng mười hai, 2023 09:52
nha cuối cùng mới chịu lên vinh quang giả,chuẩn bị đi đá đít dạ vương phát nữa nào
Phuc9177
27 Tháng mười hai, 2023 10:21
Tác cho Sore chết ở Arc này là ổn,dù sao cũng hết vai trò rồi
Captain Duncan
19 Tháng mười hai, 2023 18:31
Nghe ông spoi mà ngứa hết người nhưng mà phải cố nhịn hết quyển này=)) khó chịu thật.
Phuc9177
19 Tháng mười hai, 2023 12:24
trận này Holt và Vaughn tỏa sáng quá đánh từ trên biển xuống vùng đất vĩnh dạ ,acr này main chắc chỉ đi support thôi chứ Severin với Nhiếp chính vương đã thế này thì lão Dạ Vương còn khó nhai nữa mà khả năng cao arc này lão tác cho Sore chết
Phuc9177
08 Tháng mười hai, 2023 18:01
Nói đến ngạo mạn mới nhớ thì từ đầu truyện tới giờ chưa thấy nhân vật nào trong truyện nhắc đến ngạo mạn nhỉ?
RyuYamada
02 Tháng mười hai, 2023 22:00
!Kinh tế khó khăn quá, các bác mua khô gà lá chanh, khô bò, khô heo cháy tỏi ủng hộ converter với ạ (T^T). Bác nào có lòng ủng hộ iên hệ em qua thông tin ở phần giới thiệu truyện nhé!
RyuYamada
24 Tháng mười một, 2023 23:28
đã sửa
connghien
24 Tháng mười một, 2023 00:02
Trùng 2 chương mới nhất rồi, chương Chúa cứu thế đâu?
RyuYamada
22 Tháng mười một, 2023 23:11
Giấy nghỉ phép Ban đêm đi ngủ không đóng cửa sổ, hôm nay tỉnh đông đầu có đau một chút, thần trí có chút không thanh tỉnh, mời một ngày, cảm ân, đông đông đông.
Phuc9177
21 Tháng mười một, 2023 10:38
Siêu phàm tai nạn thuế máu vĩnh hằng ,rất kinh khủng.Huyết dân trong vùng đất vĩnh ám vẫn còn có chút tự do vì dạ tộc không có nhiều tài nguyên,nếu như dạ tộc có thể bành trướng và là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến hừng đông thì có lẽ loài người sẽ bị bọn chúng chăn nuôi như gia súc,cho ăn vỗ béo rồi lấy máu đều đặn như chăn nuôi bò sữa
Captain Duncan
18 Tháng mười một, 2023 10:03
Thể loại LN nó thế mà ô :)) miêu tả tất cả mọi thứ xung quanh main, kiểu tạo linh hồn cho nó ấy.
binhhs123
18 Tháng mười một, 2023 09:18
Tạm thời thấy cốt truyện ổn, nhưng mà tác giả thích mô tả thừa thải quá. Vấn đề này rõ ràng nhất ở ch43. Có ai biết bản convert ở đâu cho tớ xin để đọc thử xem khác không nha. Cám ơn.
arxenlupanh
16 Tháng mười một, 2023 14:08
Ko biết mình cm chưa nhưng sau khi đọc xong vụ con bé người máy thì cảm giác truyện rất tốt, tác giả xây dựng tình huống, nhân vật, cảm xúc điều rất rất tuyệt, cực hiếm so với những bộ siêu phẩm ngày nay. Đa số bộ siêu phẩm thì nội dung khác kéo lên chứ yếu tố tâm lý nhân vật ít được khai thác hoặc khai thác còn ko tốt bằng bộ này. Nói chung là rất hứa hẹn. Hiện tại mình dừng lại một tg rồi vẫn còn nhớ để vào xem tiếp ko như nhiều truyện đọc xong 1 đoạn nghỉ cái quên luôn.
Captain Duncan
16 Tháng mười một, 2023 06:34
Đến giờ cá nhân tôi vânz thấy q3 hay nhất. "Tác giả bản chất chính là lừa gạt sư, lấy hư giả huyễn tưởng đi lừa gạt người khác." Moẹ đọc khúc này đỉnh cao luôn.
Phuc9177
12 Tháng mười một, 2023 12:56
khả năng cao là đi chém dạ vương mới hết quyển này
Captain Duncan
12 Tháng mười một, 2023 09:52
Sắp hết quyển này chưa vậy các bro? Đọc tới cao trào mà hết thì tức lắm.
BÌNH LUẬN FACEBOOK