• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian từng ngày một qua đi, thấm thoát Vương Hạo đã nhập học tại Đại học viện được gần sáu tháng.

Kể từ khi đột phá được võ giả cấp một đến hiện tại cũng đã qua một tháng. Tuy nhiên nhờ có Tạo hóa không gian mà thời gian tu luyện của Vương Hạo lại gấp trăm lần người khác. Hiện tại, Vương Hạo đã đạt đến Võ giả cấp một đỉnh phong nhất, việc đột phá võ giả cấp hai chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Sau khi kết thúc tu luyện, Vương Hạo mở mắt và nhìn thấy Ngạo Bạch vẫn lười biếng mà nằm vắt ngang ngọn núi, ánh mắt thì cứ lim dim như đang ngủ. Vương Hạo cất tiếng hỏi “Ngạo Bạch đại ca, ta giờ đã đạt cực hạn nhất của võ giả cấp 1 rồi, tại sao lại không thấy dấu hiệu gì của việc đột phá võ giả cấp hai hết vậy? Mọi phương diện ta đều đã đạt đến cực hạn, thật là lạ lùng.”

Nghe Vương Hạo hỏi thì Ngạo Bạch ngáp dài một cái rồi lười biếng mà trả lời: “Thiếu chủ của ta ơi, người có hỗn độn chân nguyên như ngươi thì muốn đột phá đâu phải là dễ dàng như người khác được.”

“Hỗn độn chân nguyên?” Vương Hạo nghi hoặc hỏi Ngạo Bạch.

“Đúng, hỗn độn chân nguyên, thiếu chủ người không biết à?” Ngạo Bạch ngạc nhiên nhìn Vương Hạo mà hỏi.

“Ta không biết thuộc tính chân nguyên của mình là gì, chỉ biết là ta có thể sử dụng được tất cả các loại thuộc tính nguyên lực mà thôi, còn về Hỗn độn chân nguyên ta mới nghe ngươi nói thôi.” Vương Hạo trả lời Ngạo Bạch với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Ôi chủ nhân của ta!” Ngạo Bạch than một câu, sau đó lại nói “Ta nghĩ rằng thiếu chủ người sau khi có được tạo hóa châu và Đế hoàng chân kinh thì có thể nhìn ra được thuộc tính chân nguyên của mình chứ!”

“Phần đầu tiên của Đế hoàng chân kinh chỉ nói về cách luyện thể - nạp tinh - luyện thần thôi, có nói gì đến thuộc tính chân nguyên của ta đâu!” Vương Hạo trả lời.

Ngạo Bạch nghe vậy cũng không biết nói gì, đành phải giải thích với Vương Hạo về Hỗn độn chân nguyên.

Người có được Hỗn độn chân nguyên tồn tại rất đặc thù, trong lịch sử tu luyện giả có được hỗn độn chân nguyên vô cùng thưa thớt. Theo lời Ngạo Bạch thì Sùng Lãm Đế Hoàng cũng chính là người có được Hỗn độn chân nguyên. Mà trong thời đại của Sùng Lãm Đế Hoàng thì theo Ngạo Bạch nói chỉ có duy nhất ngài là người có được hỗn độn chân nguyên. Theo như lời của Ngạo Bạch thì Sùng Lãm Đế Hoàng đã từng nói là người có được hỗn độn chân nguyên chính là người mang sứ mệnh của tộc Thần Nông. Còn sứ mệnh đó là gì thì tùy vào từng thời kỳ, người có được hỗn độn chân nguyên sẽ tự mình biết được sứ mệnh đó. Như Sùng Lãm Đế Hoàng thì sứ mệnh của người là trở thành người bảo hộ cho tộc Thần Nông.

“Sứ mệnh, không phải là cái điều mà Ngạo Bạch đại ca ngươi nói lúc trước đó chứ?” Vương Hạo nghi hoặc hỏi.

“Ta không biết, nhưng việc gắng kết số phận thì là việc ta và thiếu chủ ngươi có một sự gắng kết mà thôi, nếu như thiếu chủ ngươi mà chết thì ta nhất định sẽ không tồn tại, và ngược lại, nếu ta không tồn tại, thì linh hồn thiếu chủ ngươi sẽ gặp sự phản phệ vô cùng nặng nề, có thể nguy hiểm đến tính mạng mà thôi” Ngạo Bạch thong thả nói.

“Còn có việc này?” Vương Hạo kinh ngạc hỏi.

“Vậy thiếu chủ ngươi nghĩ thử xem tại sao ngươi mới đột phá võ giả cấp 1 mà thần niệm ngươi lại có thể cường đại đến mức độ gấp 10 lần người thường?” Ngạo Bạch trợn trắng mắt to lớn của mình mà hỏi.

“Tại sao?” Vương Hạo ngây ngô hỏi

“Tại thiếu chủ ngươi lấy hết một nửa linh hồn lực của ta rồi chứ tại sao” Ngạo Bạch trợn trắng con mắt mà hét lớn.

“Lúc nào chứ, ta không nhớ được” Vương Hạo gãi đầu mà nói.

“Thiếu chủ ngươi đưa cánh tay của ngươi lên xem có phải là có một hình xăm hay không?” Ngạo Bạch tiếp tục nói “Đó chính là kế ước giữa hai chúng ta, sau này thiếu chủ ngươi có thể thông qua đó mà sử dụng lực lượng của ta.”

“Còn có việc này nữa sao?” Vương Hạo ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mỗi khi sử dụng lực lượng của ta sẽ làm cho cơ thể thiếu chủ người gặp tổn hại, vì hiện tại thân thể của thiếu chủ người chưa thể chịu được lực lượng từ ta. Vì vậy, ta khuyên thiếu chủ người đừng hy vọng mượn lực lượng của ta lúc này làm gì, hãy rèn luyện thân thể cho mạnh mẽ hơn rồi hãy nghĩ đến nó” Ngạo Bạch không nhanh không chậm nói.

“Ta hiểu được!” Vương Hạo trả lời một cách bình thản, sau đó nói tiếp “mượn nhờ người ngoài thì có thể mượn nhờ được bao nhiêu lần cơ chứ, chung quy có những chuyện phải tự bản thân đi gánh vác.”

Ngạo Bạch nghe Vương Hạo nói mà gật gù, con rồng này không nghĩ đến Vương Hạo có thể suy nghĩ đến được mức độ như vậy mà nghĩ thầm thiếu chủ hắn là người xứng đáng để bản thân ta đi theo nha!” Nghĩ thế Ngạo Bạch cũng cảm thấy vui vẻ, nó lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp, mặc kệ cho Vương Hạo muốn làm gì thì làm.

Về Vương Hạo, sau khi nghe Ngạo Bạch nói về Hỗn độn chân nguyên thì cũng đã ngồi xuống để tiếp tục tham ngộ hòng tìm tòi cách đột phá.

Vương Hạo suy nghĩ và nhớ lại những quyển sách mình đã đọc trong thời gian qua, qua đó tìm cách thức để có thể đột phá võ giả cấp 2. Sau một thời gian suy nghĩ thì Vương Hạo cũng không suy nghĩ được cách nào khác. Vì vậy, Vương Hạo quyết định một chút nữa sẽ đến Tàng thư các để tìm kiếm những quyển sách xem có quyển sách nào nói về Hỗn độn chân nguyên hay không.

Nghĩ là làm ngay, Vương Hạo thông báo cho Ngạo Bạch một tiếng rồi sau đó rời khỏi tạo hóa không gian tiến về Tàng thư các.

Tàng thư tháp.

Vương Hạo không phải lần đầu tiên tiến về nơi đây, cho nên rất là quen thuộc. Dương lão sư, người trông chừng Tàng thư các cũng rất thưởng thức Vương Hạo. Cho nên lần nào Vương Hạo đến Dương lão sư cũng trò chuyện, hỏi han và quan tâm Vương Hạo rất nhiều. “Tiểu tử, hiện tại ngươi cũng đã đột phá được võ giả cấp 1 rồi đúng không?” Dương lão sư nhìn Vương Hạo mà hỏi.

Vương Hạo cung kính trả lời “Thưa lão sư, học đồ đã đột phá võ giả cấp 1 cũng được một khoảng thời gian rồi ạ”.

“Không thể tưởng tượng nổi, ta thật không thể nào tin được trong thời gian ngắn mà ngươi có thể đi được đến bước này.” Dương lão sư tấm tắc khen.

“Lão sư quá khen, chỉ là do máy mắn nên học đồ mới có thể đột phá được thôi.” Vương Hạo khiêm tốn đáp vời Dương lão sư.

Dương lão sư mỉm cười nhìn Vương Hạo tỏ vẻ rất hài lòng.

Vương Haọ như thường lệ bước lên tầng một của Tàng thư tháp, đi một vòng, xem giới thiệu của những quyển sách mà mình chưa xem Vương Hạo không tìm được quyển sách nào nói về điều mà mình muốn biết. Cuối cùng Vương Hạo đành phải lấy một quyển sách thuộc về luyện dược lĩnh vực để tránh cho Dương lão sư nghi ngờ.

“Luyện dược nhập môn tâm đắc” Dương lão sư thấy Vương Hạo lấy quyển này thì ý vị thâm trường mà vuốt râu nhìn. Vương Hạo đáp lễ sau đó làm thủ tục và rời đi Tàng thư tháp để về nơi ở của mình.

Tạo Hóa không gian.

“Ngạo Bạch đại ca, ta phải làm như thế nào bây giờ, không thể nào tìm được phương pháp để mà đột phá võ giả cấp một nha”. Vương Hạo hết cách nói với Ngạo Bạch.

“Thiếu chủ a, ta thật sự khâm phục người à! Tạo hóa kinh có đầy đủ sao người không tìm hiểu mà đi ra ngoài tìm hiểu làm gì cơ chứ”. Ngạo Bạch trắng con mắt rồng của mình ra mà hỏi.

“Ta thật sự không tìm thấy cái gì trong đó, Ngạo Bạch đại ca, ngươi nói nói một chút nha”. Vương Hạo năng nỉ.

“Thật sự không có cách với ngươi, thiếu chủ a!” Ngạo Bạch thở dài, tuy nhiên cũng nói “Hỗn độn chân nguyên a, vậy thì cái gì là Hỗn độn? Và Hỗn độn thì phải như thế nào mới là hỗn độn? Đạo khả đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy; Hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu; Thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn.” Thiếu chủ a, đây chính là những gì mà trước đó chủ nhân đã từng nói với ta về Hỗn độn.

Vương Hạo nghe mà trong lòng có chút suy ngẫm. Hỗn độn, vậy thì hỗn độn là gì? Đạo, Danh, Hữu, Vô đây không phải là Đạo Đức Kinh hay sao? Nó thì có liên quan gì đến Hỗn độn?

Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn! Đây không phải nói Hỗn độn là Đạo hay Đạo là Hỗn độn hay Hỗn độn chỉ là một phần của Đạo? Vương Hạo trầm tư mà ngồi đó, trong đầu diễn dịch vô cùng tận chữ Đạo, lấy kiếp trước của mình lý giải về Đạo cùng với kiếp này huyền diệu thế giới mở ra cho mình Hỗn Độn chân nguyên, mở ra cho mình Hỗn Độn Đạo Thể.

Bất giác đốn ngộ, Vương Hạo rơi vào một cảnh tượng kỳ ảo, một không gian mịt mịt mờ mờ, hỗn độn. Tại đây không có ánh sáng như lại có ánh sáng, không có bóng tối như lại có bóng tối, không có thời gian như lại tồn tại thời gian, không có không gian nhưng chân thật tồn tại. Tại mịt mờ hỗn độn này không biết trải qua bao lâu thì lại nổ vang một tiếng rúng động cả không gian, một khối Đại Linh Quang từ trong tiếng nổ ấy văng ra lăn lộn quây quần giữa chốn không trung, bắn tủa hào quang chiếu diệu rạng ngời, trùng trùng điệp điệp, rực rỡ chói lòa khắp cả mọi nơi. Từ khối Đại Linh Quang phân hóa thành hai thể Âm quang và Dương quang xoay tròn cuốn lấy nhau. Đó là 2 khối năng lượng vĩ đại vô cùng tận mang 2 tánh chất đối nghịch nhau, nhưng lại có ái lực với nhau. Hai Khí Dương quang và Âm quang xoay chuyển không ngừng, đun đẩy cho rộng lớn thêm ra mãi để tạo thành Tứ Tượng, từ tứ tượng lại diễn sinh bát quái, từ bát quái lại xoay quần mà diễn dịch ra vô hạn hình tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2 Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
sandking913
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình. Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình. Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt. Đôi lời cùng bạn.
lacmaitrang
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK