Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bologo xắn tay áo lên và liếc nhìn đồng hồ, tuy rằng nó trông khá rách nát nhưng kim trên mặt số vẫn chạy đều đều.

Quá trình tập luyện Năng lượng bí mật đầy tinh vi trước đây không chỉ giúp Bologo thông thạo và nhạy bén hơn trong việc sử dụng nó, mà còn khiến hắn trở thành một thợ sửa chữa đồng hồ sơ cấp.

Nhờ Chinh Chiêu Chi Thủ, không mất quá nhiều thời gian để Bologo sửa lại chiếc đồng hồ, ở cái nơi ma quái này, xung quanh đều là bóng tối vô tận, ánh sáng lờ mờ trên đầu chẳng khác nào đồ trang trí.

Bologo cần cái đồng hồ này để phán đoán thời gian trôi qua. Sau khi tính toán sơ qua, đây đã là ngày thứ năm Bologo rơi vào Khe nứt lớn.

Trạng thái tinh thần của Amy có vẻ hơi tệ. Mặc dù nàng không có biểu cảm và giọng điệu thì đều đều, nhưng Bologo có thể cảm nhận được điều đó.

Bologo nghĩ rằng chính hoàn cảnh đè nén và ba ngày ở bên cái xác của mình đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng Amy.

Bologo không biết phải xử lý với chuyện này như thế nào, mặc dù là một chuyên gia nhưng hắn không phải là một chuyên gia tâm lý học.

Không giống như Amy, môi trường ngột ngạt này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Bologo, để không khiến bầu không khí trở nên quá tĩnh mịch, hắn còn đang ngâm nga một bài hát.

Hát ở cái nơi ma quái tăm tối và sâu thẳm này.

“Ngươi thích nghi nhanh như vậy?” Amy nói, “Hiện giờ chúng ta đang ở đáy của Khe nứt lớn đó a”.

"Chuyên gia là như vậy."

Trước câu hỏi của Amy, Bologo tự tin trả lời.

Bầu không khí ngột ngạt của bóng tối thực sự không ảnh hưởng đến Bologo. Hắn đã quen với tất cả những điều này ngay từ khi còn trong nhà tù tăm tối, nhưng đó quả thực là một ký ức tồi tệ. Nếu không cần thiết, Bologo hiếm khi nhắc đến chuyện này với người khác, ngay cả với Amy.

Tiến lên, tiến lên, tiếp tục tiến lên.

Ngoài việc trò chuyện với Amy và giữ tinh thần cho nàng thì trong hai ngày sau khi tỉnh dậy, Bologo vẫn đang phải vật lộn để tồn tại.

Hắn đã xem nhiều câu chuyện về sinh tồn trong hoang dã, nhưng đám quỷ xui xẻo này lạc vào vùng hoang dã ít nhiều còn có thể nhìn thấy một số sinh vật sống, hay chế tạo công cụ, săn thú, lấp đầy bụng, thậm chí còn có thể gặm cả vỏ cây.

Tuy nhiên khi đến lượt Bologo thì sau hai ngày sinh tồn này, đừng nói đến một sinh vật sống, Bologo còn chẳng nhìn thấy thứ gì khác ngoài những tảng đá.

Bologo đã đói đến mức không thể đói hơn, những cũng may vì là một kẻ bất tử nên không sợ chết đói, sức mạnh của Người thăng hoa cũng giúp thể chất của hắn tốt hơn người thường rất nhiều.

Nhưng điều không ổn duy nhất chính là mình đang ở trong môi trường Aether chân không.

Khi biết được từ Amy rằng nơi này nằm trong môi trường Aether chân không, Bologo có hơi khó tin, hắn cho rằng đó là do một yếu tố nào đó chưa biết gây ra nên chỉ một phần nhỏ của khu vực này nằm trong môi trường Aether chân không mà thôi.

Nhưng sau khi đi bộ hai ngày, hắn vẫn chưa thoát ra khỏi phạm vi của môi trường Aether chân không, Bologo không thể không nghi ngờ rằng có thể toàn bộ đáy của Khe nứt lớn đang nằm trong tình trạng như vậy.

Vì thế, Aether đã trở thành một nguồn tài nguyên quý hiếm, Bologo phải tiết kiệm Aether của mình để đối phó với các rắc rối, vậy nên kế hoạch trèo lên từ vách đá đã tan thành mây khói.

Dựa trên nguồn dự trữ Aether của bản thân, kết hợp với tình hình phức tạp của Khe nứt lớn và độ sâu không thấy đáy thì trong trạng thái này, mình không thể leo lên được.

Sau khi nhận ra những vấn đề này, Bologo đã hiểu được vì sao quá trình sống lại của mình lại quá chậm, chắc hẳn cũng là do nhân tố Aether chân không.

Do không thể hút Aether từ môi trường này, Bologo phải dựa vào Aether còn lại của bản thân để từ từ chữa lành vết thương và phục sinh ý thức.

Nói theo cách khác, nếu chết quá nhiều lần trong Khe nứt lớn thì Bologo có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Chuyện này làm ta nhớ lại những ngày còn là một người lính."

Bologo thận trọng tiến về phía trước trong bóng tối, hắn và Amy đang ở sâu trong một khe nứt dài và hẹp. Cũng không biết lối này có thể thoát ra được không.

“Có chuyện gì vậy?” Amy hỏi.

"Lúc đó, trại của bọn ta bị địch đột kích. Ta khó khăn lắm mới chạy thoát được và ẩn nấp trong rừng, nhưng kẻ địch không buông tha cho bọn ta một cách dễ dàng như vậy, chúng liên tục càn quét khu rừng."

Bologo kể về câu chuyện quá khứ, "Khi ấy ta giống hệt như này, vừa cố gắng sinh tồn trong rừng rậm vừa né tránh kẻ địch".

“Tin tốt là ở đây không có kẻ địch, nhưng tin xấu là đây không phải một khu rừng rậm, đến vỏ cây còn không có để ăn chứ đừng nói là động vật.” Bologo nói đùa, cố gắng hết sức để xua đi bầu không khí u ám sâu thẳm.

"Ta không cần ăn." Amy nói, "Có thể giảm bớt gánh nặng".

"Đúng vậy, ngươi không cần, ta cũng không cần... tạm thời chưa đến mức quá cần."

Đây cũng là một điểm nữa mà Bologo cảm thấy may mắn, đó là Amy rơi xuống cùng không cần thức ăn hay nước uống mà chỉ cần một ít Aether để tiếp tục vận hành.

Nếu là Palmer rơi xuống cùng rơi thì cái tên này nhất định sẽ tuôn ra những lời chán nản không thôi, kéo trạng thái tinh thần của cả hai xuống dưới đáy vực.

Nhưng cũng khó mà nói, dù sao thì Palmer vẫn còn Ban ân của hắn, nhỡ đâu Palmer hét lên "Ông chủ cứu ta", rồi Nữ chủ nhân Scarlet bỗng xuất hiện và giúp một tay thì sao? Rồi tiện tay còn lôi cả mình ra ngoài.

Đôi khi Bologo vẫn đặt niềm tin vào vận may của Palmer, một khi năng lực này của hắn phát huy tác dụng thì đơn giản là không thể nói lý.

“Lượng Aether của ngươi có thể duy trì được bao lâu?” Bologo lo lắng hỏi.

Trong môi trường Aether chân không, Amy không hề dễ chịu. Một chu trình vận hành của nàng là nhờ vào sức mạnh của Hòn đá triết gia để điều khiển lõi vĩnh cửu hấp thụ Aether xung quanh, rồi tạo thành vòng tuần hoàn.

Bây giờ Aether xung quanh đã biến mất, vòng tuần hoàn của Amy đã bị phá vỡ. Sau khi tiêu thụ Aether của bản thân, Bologo không biết điều gì sẽ xảy ra với Amy.

“Cũng may là mặc dù không có Aether ở thế giới bên ngoài, nhưng bản thân ta cũng có một thiết bị để dự trữ Aether.” Amy nói.

“Như kiểu nguồn năng lượng dự phòng?” Mắt Bologo sáng lên khi nghe thấy điều này.

Một lý do khác khiến Bologo cảm thấy tình hình không đến nỗi tệ là trên cơ thể hắn vẫn còn một lượng mảnh vụn linh hồn, những Aether tinh khiết này sẽ xoay chuyển tình thế vào thời điểm quan trọng.

"Có thể nói là vậy, nó được thiết kế để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp. Với lượng Aether này, ta có thể tồn tại trong một thời gian dài", Amy nói rồi liếc nhìn tay chân của mình, "Nếu cần, ta có thể tự phân hủy để giảm lượng Aether tiêu thụ".

"Phân giải? Ví dụ?"

"Ví dụ phân giải tứ chi", Amy từ từ giơ tay lên, chỗ nào trong tay chân của nàng cũng trào dâng Aether, "Tháo bỏ những thiết bị và cấu trúc không quan trọng trên thân, thậm chí có thể chỉ cần giữ lại phần lõi vĩnh cửu và phần đầu".

Amy đã nói những chuyện vô cùng đáng sợ một cách cực kỳ lý trí. Biểu hiện của Bologo hơi phức tạp, việc tháo gỡ gần như bản thân dường như là một điều rất bình thường đối với Amy.

"Không, không, ta sẽ buộc đầu của ngươi quanh eo và cố gắng trốn thoát?" Bologo lắc đầu, "Quên đi".

"Đây là giải pháp tối ưu, có thể làm giảm lượng tiêu thụ của ta đi rất nhiều."

Amy không hiểu. Nàng đã nghĩ đến những điều này khi thiết kế, và bây giờ chỉ là ứng dụng chúng.

Bologo không thêm. Hắn nhận ra vẫn còn một khoảng cách nào đó về nhận thức giữa mình và Amy.

Amy có quan niệm nhận thức tương tự như con người, nhưng khi quan niệm này đặt trên người nàng thì lại biến thành tầm nhìn đặc thù của con rối giả kim.

Chẳng hạn tháo dỡ sạch sẽ bản thân, chỉ để lại những bộ phận quan trọng.

Bologo cảm thấy có gì đó... không đúng lắm, nhưng sau khi nhận ra điều đó không đúng, Bologo lại nghĩ tới bản thân.

Một người bình thường sẽ không lấy cái chết ra thử Sai, nhưng Bologo lại dựa vào khả năng bất tử của mình để làm điều đó, nhìn trên góc độ này thì khi quan niệm của Bologo đặt trên người chính hắn cũng sẽ trở nên kỳ quái.

"Chúng ta là một đám quái thai sao?"

Bologo thì thầm. Cả mình và Amy đều có những ý niệm như người thường, nhưng phần không giống kia thì lại vô cùng kỳ lạ.

Khe nứt hẹp dần dần mở rộng, trên đường đi về phía trước, Bologo đưa tay ra mò mẫm, trong ánh sáng lờ mờ, tầm nhìn của hắn nhỏ đến đáng thương.

Tảng đá cứng và lạnh, được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, mỗi khi Bologo thở ra, hắn sẽ phun ra một làn sương trắng.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, cũng may là khả năng bất tử giúp Bologo có thể chống lại tổn thương do băng giá. Nhưng cảm giác liên tục bị thương và lành lại này giống như một sự tra tấn kéo dài, không bao giờ kết thúc đối với Bologo.

Amy thì khá hơn, nàng đã chủ động tắt khả năng nhận thức của mình. Là một cơ thể bằng máy móc, nhiệt độ lạnh kinh khủng này cùng lắm chỉ khiến các khớp của nàng cứng ngắc mà thôi.

"Bologo!"

Amy đột nhiên gọi Bologo lại và hỏi: "Thể lực của ngươi thế nào?"

“Vẫn còn khá tốt”, Bologo nói, nắm chặt tay, “Cho dù tình hình có tồi tệ đến mấy, ta vẫn còn đủ sức giết vài tên bằng tay không”.

Bologo tự nhận mình là một chuyên gia. Đối với các chuyên gia thì sự bền bỉ, tập trung và kiên nhẫn đều là những đức tính cần có, cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu thì trước khi thực sự chết, Bologo vẫn còn khả năng vắt kiệt sức lực của cơ thể.

"Quay đầu lại, cúi xuống."

Amy lên tiếng. Để tiết kiệm Aether, nàng đã tắt tất cả các chức năng không cần thiết.

Bây giờ nàng như một con rối thực thụ, môi không nhúc nhích khi nói, giọng phát ra trực tiếp từ cổ họng, ánh sáng trong con ngươi cũng trở nên ảm đạm, mang theo cảm giác trống rỗng sâu xa.

"Tốt tốt tốt."

Bologo đại khái nghĩ ra nàng muốn làm gì.

Amy lúng túng nhảy lên lưng Bologo, đặt hai tay lên ngực Borlogo rồi siết chặt.

"Để tiết kiệm Aether, ta tạm thời mất năng lực hành động, còn lại phải nhờ vào ngươi."

Sau khi nói xong, Amy như thể bị ai đó rút hết linh hồn, thân thể mềm nhũn ra, cả người dựa vào Bologo, chỉ còn một chút ánh sáng vẫn lóe lên trong con ngươi.

Bologo lật ngược Amy lại. Cũng may là dù Amy có một cơ thể bằng kim loại, nhưng trong quá trình không ngừng tối ưu hóa bản thân, nàng đã thay rất nhiều kim loại nhẹ cho mình, trọng lượng nhẹ hơn nhiều so với dự kiến.

“Cảm giác này quá quen”, Bologo thấp giọng lẩm bẩm.

"Là sao?"

Giọng nói của Amy vang lên bên tai, lúc này nàng đang ở chế độ tiết kiệm năng lượng tuyệt đối, chỉ giữ lại khả năng giao tiếp.

"Khi còn là quân nhân, trên lưng thường mang theo một cái đài nặng trĩu gì đấy... đôi khi cũng có thể là người bị thương."

Bologo rảo bước về phía bóng tối phía trước.

"Thật thú vị khi hồi tưởng lại quá khứ vào thời điểm như thế này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
nguyenduy1k
08 Tháng mười một, 2023 10:11
Tưởng truyện thường thôi, ai dè cuốn thế, tác giả chắc tay phết đấy. Bologo bạo lực cực độ nhưng có mục đích rõ ràng
Bá Vương Sở Nguyệt Đao
04 Tháng mười một, 2023 23:02
lắm quảng cáo thặc
Phuc9177
01 Tháng mười một, 2023 14:26
Nghị Trưởng nhọ thật,đinh ám toán cục trật tự rồi cuối cùng bị Bologo với Holt đánh gần chết rồi bị bọn nó rút xương sống ra làm trò đùa.Cạn lời
Phuc9177
28 Tháng mười, 2023 16:11
chương sau sẽ là: 2 người trẻ tuổi bắt nạt 2 người già :)
Nhã Nguyễn Kts
25 Tháng mười, 2023 23:43
Đọc tiếp đi, về sau mới thú zị
julyfunny7
25 Tháng mười, 2023 12:20
Đọc tới chương 300 liên quan con Army thấy khúc này hơi xàm nhỉ. Main làm mọi thứ cho con nhỏ này nhưng nhỏ này ngu không thể tả nỗi, mặc dù đúng là do con nhỏ này là người máy nhưng tình huôngz thấy nó gượng gạo sao đó.
lolqwer12
18 Tháng mười, 2023 07:59
Bộ này văn phong hơn bộ trước. Trước này đánh nhau tả súc tích ngắn ngọn. Nay tả gì cũng thêm vài dòng mĩ miều: như cây giáo là hiệu lệnh binh lính, như rừng mừa khúc đọc càng khó hình dung.
julyfunny7
17 Tháng mười, 2023 20:15
Thích cái cách mà tác giả khắc hoạ các nhân vật phụ, thậm chí nhân vật phụ chưa bao giờ xuất hiện như Adele nhưng tác giả viết quá xuất sắc. Các nv phụ khác chỉ vài câu hội thoại nhưng đều toác lên vẻ riêng của từng nv. Phải nói truyện này quá đỉnh.
lolqwer12
17 Tháng mười, 2023 00:40
Năng lực như full metal alchemist
RyuYamada
16 Tháng mười, 2023 22:07
lão này mới gì nữa
julyfunny7
16 Tháng mười, 2023 12:06
Truyện này có khi nào của lão Mực dùng clone viết không nhỉ, mình không nghĩ tác giả mới mà lại viết được vậy.
RyuYamada
09 Tháng mười, 2023 23:03
911-914 k tìm được text đẹp nhé, có lỗi gì thì anh em báo mình
Phương Nam
28 Tháng chín, 2023 21:57
có khi main nó là vua solomon sống lại :))
Trọng Hiếu
27 Tháng chín, 2023 19:48
đọc tới chương 365 cảm giác thời gian dành cho bộ truyện này quá đáng giá, thật sự là tác viết quá hay, convert cũng làm quá xuất sắc. đáng giá 10đ
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
bên trung đến 94x rồi
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
sắp r bác tầm hơn 100c nữa
Phương Nam
26 Tháng chín, 2023 16:19
cvt cho hỏi là kịp tác chưa bác
Trọng Hiếu
25 Tháng chín, 2023 16:15
Con quái vật dưới khe nức lớn có khi nào là 1 phần của main k?
Trọng Hiếu
23 Tháng chín, 2023 20:44
học phái huyễn tạp có thể tạo ra trong trí tưởng tượng tạo vật, nghe giống kiểu năng lực của Sáng Thế Thần phiên bản yếu hoá nhể? k biết mấy con đường này đi đến cuối có thành thần đc k?
connghien
22 Tháng chín, 2023 10:27
Tác giả như là thằng cuồng bạo lực, chương nào cũng đầy máu tươi với thịt nát nhưng thỉnh thoảng có mấy chương ngôn tình phết
Đặng Trần Đức
19 Tháng chín, 2023 13:01
t đoán tk main đã bán 1 thế giới để có sự bất tử gần với hoàn mỹ và cũng là lí do vì sao ác ma mặc bộ đồ phi hành gia
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
Có cả vua Solomon thì biết ngay
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
thì rõ ràng là thất đại tội r mà ông
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
cái đó ông tác nói rõ là viết đoạn mở đầu của 1 chương khoa huyễn ổng viết ,mà. T post cho mn đọc chơi thôi
Phuc9177
01 Tháng chín, 2023 18:29
phi hành gia là leviathan
BÌNH LUẬN FACEBOOK