Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm 1243 lịch Rhine, Cục Trật tự.

Trong tiếng ma sát khô khốc đứt quãng của kim loại và bầu không khí tràn ngập bụi, một chiếc thang máy đơn giản từ từ đi xuống dưới cái giếng thẳng đứng tối tăm và sâu thẳm, như thể đây là hành trình khám phá một ngôi mộ cổ.

Người đàn ông dựa vào góc tối, ho vài lần. Hắn luôn cho rằng nếu ở đây quá lâu thì rất có thể sẽ mắc một số bệnh về đường hô hấp.

Nhưng dù nghĩ như vậy, hắn vẫn cầm một điếu thuốc lên. Ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt cương nghị của hắn. Hắn rít một hơi khiến khói bụi khuếch tán hòa vào nhau.

Có vài mẩu thuốc lá vương vãi trên mặt đất. Đây không phải là điếu thuốc đầu tiên một người đàn ông hút. Không biết là do thang máy này đã quá cũ khiến nó hoạt động kém hiệu quả hay nơi mà hắn muốn đến là ở tận cùng của vực sâu.

Người đàn ông cảm thấy như thể đã ở đây hàng giờ, nhưng quá trình đi xuống vẫn chưa dừng lại.

Nội thất của Cục Trật tự rất hiện đại, một số phong cách có thể nói là tiên phong. Nhưng ở một nơi như vậy, vẫn còn vài khu vực vẫn giữ được nét cổ kính của hàng trăm năm trước, cũ và mới đan xen vào nhau.

Những bức tường đá phủ đầy rêu ướt, chân nến phủ kín bụi, thang máy rỉ sét và tấm ván gỗ mục nát dưới chân. Người đàn ông đoán nếu mình dùng lực mạnh hơn chút là có thể đạp thủng mặt đất và rơi vào bóng tối.

May mắn thay, những khu vực lỗi thời kiểu này chỉ nằm ở nơi mà nhân viên bình thường không thể tiếp cận đến. Trong toàn bộ Cục Trật tự, chỉ có vài người là có thể tiến vào trong đó, và người đàn ông này tình cờ là một trong số họ, thậm chí còn là người có quyền lực nhất.

Sau khi hút xong điếu thuốc vừa rồi, người đàn ông lại cảm thấy hơi sốt ruột. Hắn đưa tay ra sờ thì phát hiện điếu thuốc đó là điếu cuối cùng trong hộp thuốc.

"A... Đáng chết."

Người đàn ông càu nhàu, sau đó nhớ lại những gì người phụ nữ đã nói với mình.

"Ngươi nên cai thuốc."

"Có chuyện gì vậy? Người thăng hoa sẽ không bị ung thư phổi, huống chi là Người thăng hoa có cấp bậc như ta." Người đàn ông nhướng mày đáp lại.

"Ta không thích mùi khói."

Người phụ nữ bước tới, bóp vào đầu điếu thuốc. Có lẽ nàng định hôn mình, nhưng thay vào đó lại véo mũi và cau mày.

"Thối quá."

Nghĩ đến đây, người đàn ông cười một mình. Hắn vo hộp thuốc lá lại thành một cục và ném bừa nó về hướng bóng tối.

Đột nhiên thang máy rung chuyển dữ dội. Người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nghĩ dù nơi này có cũ kỹ và tồi tàn đến đâu thì cũng sẽ không dừng lại chỉ vì hành vi xả rác vừa rồi của mình chứ.

Nhưng ngay sau đó sự rung chuyển cũng ngừng lại. Cánh cửa bằng rào sắt được mở ra. Ánh sáng lờ mờ lóe lên từ phía trước. Một người đàn ông mặc áo xám đang đợi hắn với một chân nến trên tay.

Không phải thang máy xảy ra vấn đề mà là người đàn ông cuối cùng đã đến đích.

"Hừ, cái nơi này chết tiệt này đến lần nào là không thoải mái lần đấy."

Sau khi người đàn ông bước ra khỏi thang máy thì mới thấy hắn rất cao to, hệt như một con bò đực cường tráng.

"Phó Cục trưởng Nethaniel."

Người đàn ông mặc áo xám gật đầu với Nathaniel, hắn không gọi Nathaniel là Bộ trưởng Bộ phận Thực địa mà lại là Phó Cục trưởng Cục Trật tự.

"Chào buổi sáng, quản giáo, trông ngươi khá ổn đấy."

Nethaniel vỗ vào lưng người đàn ông mặc áo xám, nói mấy câu lảm nhảm trong lúc nhìn bóng tối chưa biết dưới lớp áo choàng.

Bóng tối và bộ quần áo màu xám bao phủ khắp cơ thể quản giáo, nhưng điều này không ngăn được việc hắn để lộ cảm xúc khó chịu. Tuy nhiên không vui thì không vui, quản giáo biết rất rõ người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của mình, hắn luôn làm theo cách nghĩ của bản thân.

Người quản giáo rất ghét việc đụng chạm vào cơ thể, nhưng mỗi khi lão già này đến thì kiểu gì cũng sẽ vỗ mình một cái, đến lúc mình tức giận lên mắng thì hắn sẽ nói: "Anh bạn, ngươi đã ở trong bóng tối quá lâu rồi, cần phải được truyền ít sức sống."

Nethaniel cảm thấy mình luôn tràn đầy sức sống, điều này không thể phủ nhận, ít ai có thể được như hắn, ở độ tuổi này mà vẫn có tâm lý như những người trẻ.

"Dẫn đường đi, dù đã đến đây bao nhiêu lần nhưng ta vẫn không nhớ được đường. Ở đây tối quá... Các ngươi không tính đến việc lắp thêm đèn sao?”

Nethaniel lảm nhảm không thôi, quản giáo đơn giản là phớt lờ lời hắn.

Không chỉ bóng tối bao trùm xung quanh mà còn có một loại sương mù nào đó ở đây đang nuốt ánh sáng. Không một nguồn sáng nào có thể tồn tại ở đây, ngoại trừ chân đèn trong tay quản giáo mới có thể thắp sáng một xíu xung quanh, nhưng cũng chỉ là một xíu xung quanh mà thôi.

Sau khi rời khỏi thang máy, quản giáo đưa Nethaniel xuống một con đường hẹp. Nó được xây dọc theo một vách đá dựng đứng. Rất khó để đoán được vị trí của mình ở đâu khi tầm nhìn bị che khuất, chứ đừng nói đến con đường nhỏ hẹp bị giấu kín đó.

Ngoài tầm nhìn bị che khuất ra thì nơi này còn đang ở trong trạng thái Aether chân không. Nethaniel thử giải phóng ra một ít Aether, nhưng chẳng bao lâu những Aether bay lơ lửng đó đã bị nuốt chửng bởi thứ ở trong bóng tối. Chúng không chỉ nuốt chửng ánh sáng mà còn gặm luôn cả Aether.

Những hành động này hiển nhiên là không thể giấu được quản giáo, nhưng hắn không nói câu nào mà chỉ coi đó là hành vi kiểm tra khả năng an ninh của Phó Cục trưởng mà thôi.

"Trò chuyện với ta đi, quản giáo."

Ở đây yên tĩnh đến nỗi Nethaniel có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đang bơm máu. Hắn cần phải nói gì đó để phá vỡ sự im lặng chết tiệt này.

"Trò chuyện về cái gì?"

"Hãy nói về hắn," Nethaniel đáp, "Ta thực sự tò mò khi có một người được Cục trưởng kỳ vọng đến vậy."

Người quản giáo im lặng một lúc, sau đó thì có một giọng nói khàn khàn vang lên, như thể một xác ướp đang nói chuyện.

"Đó là chuyện xảy ra vào sáu mươi sáu năm trước, hắn được Albert Alfredo tìm thấy trên chiến trường," quản giáo nhớ lại cảnh tượng khi ấy. "Vào thời điểm đó, rất khó để không phát hiện ra hắn. Sau khi cột sáng của Vua Solomon đốt mọi người thành vô số cột muối, giữa cái địa ngục mà diêm sinh và lửa trôi lơ lửng, hắn là người duy nhất còn sống đang vật lộn trong đau đớn."

"Sau đó Albert Alfredo đã trở thành Cục trưởng đầu tiên, còn hắn thì trở thành tù nhân đầu tiên của ngục tối."

Nói đến đây, người quản giáo do dự một lúc rồi bổ sung thêm:

"Thực ra gọi hắn là tù nhân không chính xác cho lắm. Ngươi cũng biết bản chất của Lửa Sáng rồi. Nói là bỏ tù, chẳng thà nói là đang cách ly hắn để Lửa Sáng không lan ra.

Ngoài năng lực phục sinh, hắn chỉ là một người bình thường, không thể chống lại sự thiêu đốt của Lửa Sáng. Cùng lúc cơ thể bị phá hủy thành một cột muối, hắn sẽ bắt đầu sống lại, rồi cứ thế tuần hoàn.

Lửa Sáng hệt như một lời nguyền, cân bằng với khả năng phục sinh của hắn. Hắn phải vật lộn với đau đớn và cái chết trong vài năm trước khi đánh bại hoàn toàn Lửa Sáng và chấm dứt hoàn toàn sức mạnh đáng sợ này. "

Giọng của quản giáo vô cảm.

"Sau khi Lửa Sáng biến mất, hắn mới tỉnh dậy sau khi ngủ trong vài năm vì chết quá nhiều lần. Tính ra thì đã hơn mười năm kể từ khi hắn bị đưa vào ngục tối."

“Hắn có phản ứng gì khi tỉnh dậy?” Nethaniel tò mò hỏi.

"U sầu, chán nản, mặc cảm tội lỗi, khuynh hướng tự hủy hoại bản thân nghiêm trọng. Ta cứ tưởng đó là do sự dày vò của Lửa Sáng khiến tinh thần của hắn suy sụp, nhưng trong một lần trò chuyện, ta mới biết có một nguyên nhân khác đang thực sự hành hạ hắn."

Người quản giáo ngừng nói và ra hiệu cho Nethaniel đi theo. Cả hai rời khỏi con đường hẹp, dốc để đến một vách đá lớn.

Ngọn đuốc cháy lên trong bóng tối soi sáng những thứ trước mặt Nethaniel. Đó là một cánh cổng làm bằng kim loại được khắc vô số phù điêu quỷ dữ. Chúng nhiều vô kể, trông dữ tợn như sắp phá cửa để xông ra. Ánh lửa chập chờn, khiến ngay cả độ sáng trên các bức phù điêu cũng thay đổi, khiến chúng như vừa sống lại trong tích tắc.

Nethaniel đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó. Những con quỷ dữ rên rỉ trong đống sắt nung đỏ rực. Chúng muốn leo ra khỏi nơi này, tuy nhiên lại bị đẩy lùi bởi ngọn giáo sắc nhọn, cuối cùng hóa rắn thành bộ dạng gớm ghiếc. Vàng đã bịt kín vết nứt trên cánh cửa. Trên đó còn khắc những dòng chữ thiêng liêng, thề sẽ diệt trừ đám tà dị này mãi mãi.

Người quản giáo từ từ giơ tay lên. Vách đá bắt đầu lung lay, mặt đất rung chuyển, vàng đã bịt kín chuyển sang thể lỏng kỳ lạ, cánh cổng khổng lồ cao như vách núi từ từ mở ra một khe hở để hắn và Nethaniel bước vào đó.

Phía sau cánh cửa là một cái giếng sâu, rất lớn. Bên trong miệng giếng là một lối đi hẹp, kéo dài theo hình xoắn ốc xuống bên dưới. Cạnh đó là vô số ngọn nến đang lặng lẽ cháy, tương ứng với mỗi ngọn nến là một cánh cửa tù nằm trên thành giếng được đúc bằng sắt nóng chảy. Ánh sáng liên tục kéo dài đến tận cùng của bóng tối.

Những kẻ bị giam giữ tại nơi đây dường như ngửi thấy hơi thở của người sống. Cái giếng sâu trở nên xao động trong giây lát. Tiếng gầm rú của dã thú, tiếng than khóc của hồn ma, tiếng nỉ non của người phụ nữ... tất cả tạo nên một bài ca phúng điếu của địa ngục.

"Hắn nghĩ rằng mình là nguyên nhân của rất nhiều cái chết, nhưng khi ta hỏi hắn tại sao hắn lại nghĩ như vậy thì hắn không thể giải thích," Người quản giáo bước xuống con đường xoắn ốc. "Giống như giao dịch mà hắn đã quên, hắn không thể giải thích tại sao mình lại nghĩ như vậy mà chỉ nói liên tục rằng bản thân phải chịu trách nhiệm cho thảm kịch này."

Cửa ngục bên cạnh rung lên dữ dội. Nathaniel quay đầu lại với ngọn lửa vàng rực trong con ngươi. Hắn chỉ cần liếc qua thôi là cửa ngục lập tức ngừng rung, hoàn toàn im lặng.

"Nhưng tất cả chúng ta đều biết rằng chính Vua Solomon là người đã kích hoạt Lửa Sáng. Diêm sinh và lửa đã thiêu rụi khắp chiến trường, biến tất cả mọi người thành một cột muối, kể cả bản thân hắn... Thảm kịch này không liên quan gì đến hắn ta.” Ngọn lửa trong mắt Nethaniel vụt tắt, hắn khẽ thì thầm.

“Ngươi không cần phải ra tay, chúng trốn không thoát.” Quản giáo cười khàn khàn.

"Chẳng qua là ta bỗng dưng thấy hơi cáu kỉnh nên muốn tìm một nơi để trút giận", Nethaniel nhún vai, sau đó hỏi, "Còn gì nữa?"

"Hắn luôn cho rằng mình có liên quan đến thảm kịch này ngay cả khi không thể giải thích nổi. Do đó, có lẽ vì mặc cảm tội lỗi, hắn đã hợp tác rất nhiệt tình với bọn ta, cho dù là bài kiểm tra giới hạn hay thẩm vấn."

Người quản giáo nói tiếp.

"Bọn ta nghi ngờ rằng nó rất có thể có liên quan đến nội dung giao dịch của hắn, chẳng hạn như một cách thức thỏa thuận nào đó đã khiến hắn lầm tưởng mình có liên quan đến thảm kịch này. Thử nghĩ xem, tất cả mọi người đều đã chết, biến thành những cột muối xám đứng trên chiến trường đỏ thẫm, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi sống sót... Hắn không biết Vua Solomon, cũng như sự tồn tại của Lửa Sáng, thế nên hắn mới cho rằng mọi chuyện là do mình gây ra."

Không một ai giải thích những điều này cho hắn vào thời điểm đó, mà những thông tin này còn là điều cấm kỵ đối với Người thăng hoa chứ đừng nói đến người đi vay.

Nethaniel im lặng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.

"Ngươi có nghĩ là hắn thực sự có liên quan đến thảm kịch này?"

Người quản giáo dừng lại. Nethaniel có thể tưởng tượng được đôi mắt đang nhìn tới từ dưới lớp áo khoác xám, sau đó giọng nói khàn khàn lại vang lên.

"Ngươi đoán thử xem nó có thể không? Phó Cục trưởng Nethaniel."

Giọng nói của người đàn ông mjăc áo xám nghiêm túc như chưa từng có, thậm chí còn xen lẫn chút sợ hãi.

"Hai ta đều biết lý do Thành phố Thánh thất thủ, chỉ có điều mọi người đều giữ im lặng mà thôi."

“Đúng vậy, nếu không phải Thành phố Thánh thất thủ thì e rằng mấy trăm năm nữa, chúng ta vẫn sẽ không nhận ra mối uy hiếp đến từ ma quỷ.” Nethaniel tự giễu cười.

"Vậy là đã kết thúc cuộc điều tra về hắn?"

"Chà, vậy đó. Hắn rất hợp tác, ngoài ra thì không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu ích ngoại trừ danh tính người đi vay của hắn, sau đó hắn đã bị lãng quên như này."

Người quản giáo hồi tưởng về quá khứ.

"Ta vẫn luôn quan sát hắn. Những năm tháng sau đó, cái tên này chìm đắm trong đau buồn, suốt ngày nghĩ rằng mình là thủ phạm gây ra thảm kịch. Hắn rất muốn chết, nhưng lại không thể chết được, dù có đói đến mức biến thành một cái xác ướp thì sau khi chết hắn lại sống lại mạnh khỏe như thường.

Bỗng một ngày cái tên này ngừng tự hủy hoại bản thân. Hắn ngồi trong góc với vẻ mặt trầm ngâm."

Người quản giáo vẫn nhớ khoảnh khắc ấy. Đó có lẽ là lần đầu tiên người quản giáo nói chuyện với hắn trong nhiều năm như vậy. Do đã không nói chuyện trong quá nhiều năm nên hắn lắp ba lắp bắp khi nói.

"Ta hỏi hắn đang làm gì, hắn đáp mình đang hồi tưởng. Với ký ức, hắn có thể chịu đựng nỗi cô đơn, thế nên sau rất nhiều năm, hắn vẫn giữ được lý trí, ngày ngày tập thể dục trong phòng giam chật chội và nhớ lại cuộc sống trước kia của mình."

"Nghe thật thú vị a."

"Đúng vậy, ta đã từng chứng kiến nhiều người tự hủy hoại bản thân trong bóng tối, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một người leo ra khỏi vực thẳm mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ ngoại lực nào," Người quản giáo khẳng định: “Hắn vẫn luôn giữ nếp sống đều đặn, ngay cả khi không gian sinh hoạt chỉ nhỏ như này”.

"Ta hỏi hắn, mọi việc hắn làm đều vô nghĩa, hắn sẽ không thể thoát khỏi nơi này. Hắn đáp hắn là một kẻ bất tử. Sông sẽ có lúc cạn, núi sẽ có lúc mòn, vương quốc khổng lồ rồi cũng sẽ có lúc diệt vong. Ngay cả khi một tổ chức khổng lồ như của chúng ta cũng sẽ tan vỡ vào một ngày nào đó, nhưng hắn là bất tử, chỉ cần hắn tiếp tục chờ đợi, một ngày nào đó hắn sẽ bước trên đống tàn tích của chúng ta và nhận lại sự tự do."

"Triết lý đến không ngờ a, sau khi đi ra ngoài hắn định làm gì?" Nethaniel hỏi, "Đi làm bác sĩ tâm lý?"

"Không biết, nhưng ta nghĩ hắn sẽ điều tra những thứ liên quan đến mình, điều tra sự thật về Sự sụp đổ của Thành phố Thánh, hoặc tìm ra nội dung cuộc giao dịch của mình với ma quỷ. Hắn cho rằng đôi tay mình đã nhuốm máu của những người đó, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng cần phải cho bản thân một câu trả lời, ngay cả khi câu trả lời đó có phải là điều hắn muốn hay không."

Người quản giáo đã quan sát hắn suốt những năm qua, bởi hắn thật đặc biệt, thật lạ lùng so với những tù nhân khác.

Cả hai dừng bước. Họ bất giác đã đi đến tận đáy giếng sâu, nơi có một cánh cửa ngục giam sừng sững, nơi giam giữ tù nhân đầu tiên kể từ khi ngục tối được thành lập.

"Thực ra, bọn ta giam giữ hắn lâu như thế còn vì một mục đích khác," người quản giáo bất ngờ nói.

"Hắn là người đi vay, là tác nhân của ma quỷ, là kẻ sở hữu một sức mạnh bất tử đáng sợ. Chỉ tiếc hắn lại là một người bình thường, không có bất kỳ sức mạnh nào. Nhốt hắn lại cũng là một cách để hạn chế âm mưu của ma quỷ.” Nethaniel nói, hắn hiểu ý của người quản giáo.

"Bọn ta vẫn luôn coi nơi này như một cái bẫy. Nếu ma quỷ muốn sử dụng tác nhân này thì nhất định phải tìm cách cứu hắn ra. Thế nhưng qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, ngay cả trong cuộc chiến bí mật cũng thế... Cứ như thể ngay cả ma quỷ cũng đã quên hắn rồi."

Quản giáo lắc đầu tiếc nuối, nói.

"Nhưng hiện tại, chúng ta lại đang chuẩn bị chủ động thả hắn ra."

Nhất thời cả hai cùng im lặng. Cái lạnh kỳ dị bỗng ập đến từ sâu trong xương tủy. Ánh mắt của hai người không hẹn mà chạm vào nhau cho đến khi tiếng cười xấu hổ của Nethaniel phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chết chóc.

Hắn dừng lại sau một tràng cười sảng khoái, trên mặt thoáng qua vẻ đượm buồn.

“Biết đâu được ma quỷ đã tính đến ngày hôm nay? Không cần phải giải cứu, chúng ta sẽ tự thả hắn ra ngoài."

“Như một định mệnh không thể tránh khỏi… Nghe thật đáng sợ.” Quản giáo nói, sau đó đưa tay chạm vào cửa phòng giam đang đóng chặt. Sờ vào đó có cảm giác lạnh như băng.

"Nếu chúng ta thực sự đang nằm trong kế hoạch của ma quỷ thì tại sao lại là bây giờ? Không phải quá sớm cũng chẳng phải quá muộn, mà lại là bây giờ để đưa hắn trở lại nhân gian."

Nathaniel không hiểu, và cũng chẳng buồn đi tìm hiểu. Hắn tin vào người bạn của mình, tin rằng với tư cách là Cục trưởng Cục Trật tự, người bạn đó sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm.

Trong bóng tối dưới chiếc áo choàng xám này, một ánh sáng trắng chói lòa bùng lên ngay lập tức. Aether cuồng nộ được giải phóng dọc theo đầu ngón tay, thậm chí còn đốt lớp kim loại màu trắng xám lạnh lẽo của cánh cửa nhà tù thành một màu đỏ rực.

Vàng bịt kín kẽ hở trên cánh cửa nhà tù bắt đầu tan chảy, nhỏ từng giọt lớn xuống đất. Thậm chí đống phù điêu quỷ dữ trên cánh cửa nhà tù cũng sống động trở lại. Khi kim loại dần tan chảy, chúng há cái mồm to như chậu máu, giương nanh múa vuốt.

Cái giếng sâu lại trở nên xao động trong giây lát. Đám quái vật tông sầm vào cửa ngục, vô số âm thanh tà dị vang lên, có cả nói chuyện lẫn gầm thét.

"Hắn sắp được thả."

"Cục Trật tự sắp điên rồi."

“Kẻ ác khủng khiếp hơn, quái vật khủng khiếp hơn!”

Trong vô vàn tiếng thì thầm và la hét không dứt, đôi mắt của Nathaniel chuyển sang màu vàng rực. Hắn lớn giọng nói.

"Im lặng!"

Sức mạnh cường đại của Vinh Quang Giả khuếch tán, tạo ra một cơn bão trong giếng sâu, khiến ngay cả bóng tối nhớp nhúa cũng phải lùi bước. Thế nhưng đám quái vật vẫn không dừng lại mà còn phát ra tiếng cười lớn hơn, cười nhạo sự ngu ngốc của Nethaniel.

Nhưng sau khi phong ấn bằng vàng tan chảy, quỷ dữ đã chết đi, cánh cửa sắt lạnh lẽo được mở ra, đám quái vật lại lập tức yên tĩnh, không dám thì thầm vì sợ làm phiền thứ ở trong đáy giếng sâu.

Thế giới chìm vào tĩnh lặng, sự điên loạn đang âm thầm phát triển một cách man rợ.

Nethaniel thấp thỏm nhìn vào bóng tối bên trong cánh cửa phòng giam. Hắn đã sẵn sàng. Nếu là một con quái vật lao ra khỏi đó, hắn sẽ giết chết nó và đúc xác vào trong kim loại. Như thế thì cho dù nó có thể phục sinh thì vẫn sẽ vĩnh viễn nằm lại dưới đáy giếng sâu này.

Vệt sáng chói lọi ẩn hiện trên bề mặt cơ thể Nethaniel. Hắn bước vào, nhưng không tìm thấy bất kỳ con quái vật nào mà chỉ có một người đàn ông đang trồng cây chuối bằng một tay ở ngay giữa phòng giam.

Cơ thể của người đàn ông lấm tấm mồ hôi. Có vẻ như hắn đã ở trong tư thế lộn ngược này được một thời gian rồi. Cơ thể của hắn hệt như một tác phẩm điêu khắc bằng đá nằm yên bất động. Trải qua nhiều năm rèn luyện, hắn đã có thể kiểm soát mọi cơ bắp trên cơ thể.

Hnắ uyển chuyển quay người lại, chân chạm khẽ xuống đất, rồi đứng thẳng dậy, nhìn Nethaniel bằng đôi mắt màu xanh lam. Đây là người đầu tiên hắn nhìn thấy trong ngần ấy năm.

Chẳng biết tại sao, Nethaniel lại hơi rợn tóc gáy khi đối mặt với người đàn ông đó. Ngay sau đó hắn chợt nhận ra cảm giác kỳ lạ của mình.

Trong nhà tù tối tăm và tuyệt vọng này, người đàn ông này đã sống một mình trong một thời gian dài. Hắn không chỉ vượt qua mặc cảm tội lỗi mà còn giữ được lý trí của mình, không những thế còn hoạch định một tương lai vô cùng xa. Hắn không phải là một con quái vật, nhưng lại đáng sợ hơn một con quái vật.

"Bologo Lazarus."

Nathaniel đọc to tên của người đàn ông và nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lạnh lùng ấy. Hắn bỗng có cảm tưởng rằng mình vừa mới thốt ra một lời nguyền vô hình.

"Ngươi... tự do."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
26 Tháng năm, 2022 18:03
bác dịch giả ném cái tk lên mình donate ít xem như ủng hộ bộ truyện hay
Sơn Dương
26 Tháng năm, 2022 15:13
thấy câu dưới dễ đọc, dễ hiểu hơn. bối cảnh Phương Tây thì nên để Thuần Việt đọc nó nuột hơn Hán việt. Trừ mấy cái Danh Từ thì nên để T.A
Nghiant
26 Tháng năm, 2022 06:30
trên thì bro kêu sượng, dưới thì lại kêu là ko hết ý, tui đọc rõ là câu dưới dễ hiểu. dễ nghe hơn câu trên mà nhỉ, còn nếu ko thì bro giải thích thử "tia ý cười" với "lạnh" là cgi xem nào
Thiên Hoàn
26 Tháng năm, 2022 03:21
K phải văn phong tàu mà là văn phong của tác. Thêm bớt từ k hợp lý sẽ k hết ý. Kiểu như này: “Nhắc tới nàng, bá Lạc qua mờ mịt khuôn mặt hiện lên một tia ý cười, nhưng thực mau liền lại lần nữa lạnh xuống dưới.” “Khi nói về người ấy, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt mờ mịt của Bologo, nhưng rất nhanh đã biến mất.” Chỉ là ý kiến góp ý thôi, dù sao thì cũng cảm ơn cvt.
quangheo
25 Tháng năm, 2022 22:30
truyện bối cảnh phương Tây mà văn phong Hán Việt nó mới gọi là kém
Nguyễn Minh Công
24 Tháng năm, 2022 23:26
đọc sượng không phải lỗi của thuần việt mà do lỗi của bạn đã nhiễm văn phong tàu nhiều rồi.
Thiên Hoàn
24 Tháng năm, 2022 14:41
văn phong tự sửa thuần Việt nhiều quá, đọc hơi sượng
Nghiant
21 Tháng năm, 2022 18:26
Không biết có phải tác giả cố ý hay không, nhưng Lazarus, trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là kẻ trỗi dậy từ cái chết; còn trong y khoa thì hiện tượng Lazarus là hiện tượng người chết sống lại :v
springlight1
20 Tháng năm, 2022 21:27
Truyện hay, nhưng quan trọng là convert dịch luôn truyện khiến đọc cảm nhận đúng chất truyện, thanks bác converter nhiều. Chẳng bù cho mấy ông convert làm truyện hay nhưng convert qua loa
yggdrasill
19 Tháng năm, 2022 17:36
cháy quá đúng là huyền thoại có khác
Ruiiia
19 Tháng năm, 2022 12:08
bố lô gô và la za (đa) rút thì khác qué gì nhau .
yggdrasill
11 Tháng năm, 2022 19:49
Bray nay không đi rap nữa à mà chuyển qua đóng kịch rồi :))
Hieu Le
07 Tháng năm, 2022 14:33
khá thích kiểu PvP vừa dùng sức vừa trí tuệ như thế này.bo này xứng đáng siêu phẩm
dearmysir
04 Tháng năm, 2022 17:09
Cách hành văn của tác này cảm giác giống giống của mấy tác âu với mỹ ấy :))) Nó miêu tả hơi nhiều, hơi rườm rà, khác khá nhiều so với lối miêu tả chú trọng vào tình tiết thay vì bối cảnh của truyện Trung Quốc hiện đại. Nhưng cũng khá thú vị :))) Cảm giác như kiểu đang đọc Harry Potter vậy
cyv97
01 Tháng năm, 2022 23:07
nay nhậu phê quá, ae thông cảm, mai up bù nhé
Nhất Cá Thành Thần
01 Tháng năm, 2022 09:59
Bộ này mà làm phim hoặc game đều được :)).
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 16:28
bộ này có nhiều đoạn đối thoại nội tâm và các nhân vật với nhau đọc hay vãi
ttonline1
24 Tháng tư, 2022 23:33
chờ 300c nhảy hố . lâu rồi mới thấy 1 tác giả khác biệt trong truyện mạng tq
Hieu Le
24 Tháng tư, 2022 17:39
công nhận cái tên bologo chuối vãi . lazarus nghe ngâù ***
cyv97
23 Tháng tư, 2022 13:29
kaka, gọi theo họ Lazarus thì có phải nghe đã oách hơn không
Hieu Le
23 Tháng tư, 2022 12:21
hóa thân của nỗi sợ hãi - bologo, má quả tên vẫn thấy hài th :))
cyv97
20 Tháng tư, 2022 16:31
cuối tuần hoặc dịp lễ mới có thời gian làm bác ơi, tui làm 1c bộ này gần 1 tiếng lận
Hieu Le
20 Tháng tư, 2022 16:17
bạo chương bác ơi
cyv97
20 Tháng tư, 2022 13:18
Tác nói rằng nvc được lấy cảm hứng từ phim Taxi Driver (1976) nhé :V
quangheo
20 Tháng tư, 2022 12:57
lão tác giả này là fan của Kinsman chắc luôn
BÌNH LUẬN FACEBOOK