Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Palmer, với tư cách là đồng phạm của mình trong đêm hôm đó, cũng bị giam lỏng ở đây, nhưng cái tên này hoàn toàn không nhận ra được điều này, Palmer vẫn còn tưởng rằng cuối cùng Lebius cũng tìm lại được lương tâm và cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn.

“Xem ra, ông chủ của chúng ta cũng không phải là vô tình và cứng nhắc như vậy a.” Palmer thậm chí còn nhận xét như vậy về Lebius.

Bologo không đành lòng phá vỡ ảo mộng của con quỷ xui xẻo này, nói với hắn rằng đây hoàn toàn không phải là kỳ nghỉ mà chỉ là giam lỏng, và không biết chừng ngày mai ta và ngươi sẽ cùng nhau tiến vào ngục tối.

Palmer đợt này ăn ngủ rất thoải mái, hạnh phúc đến mức không thể hơn, Bologo miễn cưỡng coi như là bạn cùng phòng của hắn. Dạng này hai mươi bốn giờ tiếp xúc xuống tới, Bologo phát hiện Palmer là thực sự tâm lớn, lớn đến mức Bologo hoài nghi cái tên này có phải hay không có vấn đề về trí lực.

"Yo? Nhìn chằm chằm cái gì đấy?" Palmer cau mày. "Sáng sớm đã đọc sách, ngươi cũng quá hiếu học đi".

"Không… Không có gì."

Bologo cất sách đi, cuốn sách đen bị đè ở phía dưới, mặc dù tính cách của Palmer rất thoáng, nhưng cuốn sách đen này dường như mang theo một lời nguyền nào đó, không ai biết điều gì sẽ xảy ra với Palmer sau khi đọc nó.

Sự u ám và quỷ dị kỳ quái biến mất, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo tưởng của riêng mình, và điều khiến Bologo ngạc nhiên hơn cả là người cứu mình ra khỏi nó lại là Palmer.

"Ta không đói, ngươi đi ăn đi", Bologo nói, nhặt đống sách lên, "Ta ra ngoài đi dạo".

"Ồ."

Palmer gật đầu, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Viện điều dưỡng Biên giới chủ yếu điều trị cho các nhân viên bị thương, nhưng không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ nguy hiểm, nên không phải ngày nào cũng có người bị thương.

Do đó, có rất ít bệnh nhân ở Viện điều dưỡng Biên giới, và thường thì chức năng của nó là tiến hành nghiên cứu y tế.

Palmer chống nạng đi qua hết khu này đến khu khác, bên trong trống không, không có ai ở đó, nghe y tá nói rằng có không quá 10 bệnh nhân trong tòa nhà này, bao gồm cả hắn và Bologo.

Bọn họ chẳng khác nào động vật quý hiếm ở trong mắt những y tá này, có đôi khi ánh mắt nhìn vào khiến người ta bất an, nhưng thường xuyên hơn nữa chính là đãi ngộ tuyệt vời.

"U! Mọi người! Buổi sáng tốt lành."

Bước vào đại sảnh màu trắng, Palmer vẫy tay và hét lên.

Đây là căng tin của Bộ phận Y tế. Đại sảnh màu trắng khổng lồ có thể chứa hàng trăm người dùng bữa cùng lúc. Như bình thường thì nhiều sự kiện cũng được tổ chức ở đây, nhưng tất cả đều do các y tá kia nói, Palmer không biết tình hình cụ thể ra sao.

"Tối hôm qua ngủ ngon chứ?"

"Đây là những món của sáng hôm nay."

"Cơ thể thế nào rồi?"

So với Bologo, Palmer rất được các y tá yêu thích, cái tên này luôn nở nụ cười trên môi, còn có thể nhảy một chân lên và kể chuyện dở khóc dở cười cho mọi người nghe, khiến ai ai cũng rất vui vẻ.

Về phần Bologo, mặc dù cái tên này đã tươi sáng hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, tạo cho người ta một cảm giác như một cục sắt lạnh, khiến các y tá không dám nói chuyện với hắn ta.

Palmer cũng đã nói chuyện này với Bologo một vài lần, nhưng Bologo không quan, hắn luôn độc lập với môi trường xung quanh.

Nhưng Palmer thì khác, khi cái tên này bước vào một môi trường xa lạ, điều đầu tiên hắn làm là hòa nhập và biến mình thành một trong số họ.

Dựa trên tiến độ của Palmer, thì vài ngày tới là hắn có thể mặc áo khoác phòng thí nghiệm và đến gặp bác sĩ.

Sau khi ăn uống xong, Palmer chống nạng đi loanh quanh trong viện điều dưỡng, khoảng thời gian dễ chịu như này rất hiếm có, hắn phải gắng sức tận hưởng mới được.

Đi chưa được hai bước, Palmer chợt nhận ra điều gì đó, rồi hỏi một y tá đi ngang qua xem ngày hôm nay là ngày nào, lúc đó hắn nhận ra rằng mình suýt chút nữa đã bỏ quên một chuyện.

Cuộc sống trong viện điều dưỡng diễn ra quá chậm, đến nỗi toàn bộ tâm trí của Palmer như sắp trở thành một khoảng không thoải mái, không có gì phải suy nghĩ, không có gì phải làm, ăn no mỗi ngày và ngủ cho đến bình minh, điều đó thật tuyệt vời.

Trong phòng bệnh, Bologo đã rời đi, liếc nhìn khu vườn ngoài cửa sổ, cũng không thấy hắn.

Palmer ráo riết nhìn xung quanh như một tên trộm, kéo rèm, đóng cửa và ngồi trở lại giường của mình.

Để giúp họ tiện liên hệ với bác sĩ và nhận thông tin dễ dàng hơn, viện đã lắp thêm điện thoại vào phòng bệnh, Palmer nhìn điện thoại bên giường, lần đầu tiên, nụ cười vẫn luôn đọng trên môi hắn bỗng biến mất.

"Haizz... Diễn viên hài cũng có lúc phải tẩy trang, những lúc như này luôn khó chịu a."

Khuôn mặt Palmer xụ xuống, giọng điệu cũng đầy tuyệt vọng, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác.

Dựa vào tường, hắn do dự một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra bấm số.

Sau một hồi chuông ngắn ngủi, điện thoại được kết nối, khuôn mặt chán nản biến mất, trên mặt Palmer nở một nụ cười, nhưng nụ cười này có chút gắng sức và quá gượng gạo.

"Wor…thy…lin!"

Palmer hét lên tên của đối phương, giọng điệu cũng kéo dài một cách có chủ ý, nghe như kiểu người dẫn chương trình trên võ đài đang cổ vũ cho màn xuất hiện của võ sĩ tiếp theo.

Âm thanh không ngừng lại, đầu dây bên kia vang lên câu trả lời, nhưng so với giọng nói mạnh mẽ của Palmer, thì giọng đáp lại chắc chắn yếu hơn rất nhiều, tuy nhiên, nàng vẫn hét lên.

"Pa…L…Mer!"

Nghe như hai đứa nhóc đang rống với nhau qua điện thoại, cả hai cười lớn, họ đã làm đi làm lại việc này rất nhiều lần, về cơ bản là vào mỗi thứ sáu, chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán với nó.

Sau màn chào hỏi thường quy, Palmer nói với người ở đầu dây bên kia.

"Worthylin, gần đây thể nào? Có cảm thấy đỡ hơn không?"

“Rất nhiều, có thể ra ngoài đi dạo, nhưng không thể đi bộ quá lâu, lâu quá sẽ bị đưa về và nhốt trong nhà.” Worthylin phàn nàn.

“Nghe lời mọi người, cái Cao nguyên Nguồn Gió quỷ quái này rất nhiều gió, cẩn thận bị cảm lạnh.” Palmer quan tâm.

"Ta biết, ta biết, đúng rồi, gần đây ta còn học được thổi kazoo, ngươi có muốn nghe không? Chuyện này cũng không tốn quá nhiều thể lực, nên mọi người không phản đối ta."

Ngoài miệng thì trưng cầu ý kiến của Palmer, nhưng còn chưa đợi hắn trả lời, từng giai điệu đánh rắm diệu kỳ và giàu tiết tấu đã vang lên.

Palmer đã có thể hình dung đến hình ảnh đối phương ngậm cây sáo, một bên thổi một bên xoay.

"Ngươi bị viêm dạ dày ruột?"

“Đó là một giai điệu, một giai điệu!” Worthylin phản đối.

Palmer cười như nắc nẻ, nói cũng ngắt quãng, "Đúng là ngươi mới lợi hại a. Ta làm cách nào cũng không thể cho người ta cảm giác một diễn viên hài bẩm sinh như ngươi a".

"Ngươi cũng thế."

Cười cũng cười đủ rồi, Worthylin lại hỏi.

"Dạo gần đây ngươi có khỏe không? Cộng sự mới đó thế nào?"

“Không tệ, là một kẻ hung ác, kiểu giết người không chớp mắt”, Palmer thốt lên, “Oa, làm việc cùng hắn, cảm giác vô cùng an toàn a”.

"Liệu có khó để hòa hợp với nhau không?" Worthylin hỏi.

"Không, mặc dù hắn một tên cuồng bạo lực, nhưng lại cũng khá có tố chất thần kinh."

Palmer cố gắng mô tả cho Worthylin về Bologo trong mắt mình.

"Cái tên này trông luôn nghiêm túc… cực kỳ nghiêm túc, nhưng đôi khi cũng sẽ nói những điều kỳ quặc, kết với thái độ nghiêm túc kia của hắn và giọng điệu trang nghiêm, rất khiến người ta muốn bât cười."

"Chẳng hạn như?"

Palmer nghĩ một lúc, và với những gì hắn biết về Bologo, đã tưởng tượng ra một cảnh như vậy.

“Ví dụ, trước khi hành sự, hắn luôn ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, nhưng khi nổi máu điên, hắn sẽ mất kiểm soát, như một con chó điên, vừa kể một câu chuyện dở khóc dở cười, vừa đập nát xương người khác.

Nếu ngươi hỏi hắn 'ta đã làm gì sai', hắn có thể sẽ trả lời bằng một lý do kỳ quặc nào đó như 'Quần áo của ngươi thật tệ'. "

Nói đến đây, Palmer cũng không thể nhịn được mà cười vang, nhưng Worthylin ở đầu dây bên kia còn cười to hơn hắn, cho đến khi nàng bắt đầu ho sặc sụa.

"Nghe có vẻ là một người rất thú vị."

"Đúng là rất thú vị, hắn có lẽ là kiểu người sống nội tâm, bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng bên trong thì đầy tính hí kịch."

Nhớ lại những lời phát biểu mang tính thần kinh của Bologo trong đêm giông bão, Palmer nói: “Hắn cũng có một chút tính cách của một nghệ sĩ biểu diễn, đứng trên sân khấu mọi lúc, mọi nơi”.

Palmer nhớ ra cái gì đó, nói tiếp.

"Khi nào có thời gian để về, ta có thể dẫn hắn gặp ngươi một chút."

“Tốt... Vậy khi nào ngươi sẽ trở về?” Worthylin hỏi.

"Chuyện này sao, không biết chừng mấy hôm nữa là có trở về, đừng lo lắng, ta rất may mắn, không chết được."

Palmer lựa chọn từ ngữ, nói ra những lời an ủi cho chính mình.

"Ngươi cũng vậy, nhớ chăm sóc thân thể cho tốt, chết là chẳng còn gì nữa."

"Rồi, rồi."

Sau một vài câu lan man, Palmer cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện qua điện thoại hàng tuần.

Palmer, người vừa kết thúc cuộc gọi, trông cũng không vui vẻ lắm, hắn cảm thấy đôi khi cuộc sống là như thế, ngươi đang đắm chìm trong một cuộc sống khác, quên đi rất nhiều muộn phiền.

Nhưng những muộn phiền vẫn chưa được giải quyết, chỉ là mình tạm thời đặt nó sang một bên mà thôi.

Cảm xúc của Palmer dịu đi, cứ như vậy mỗi lần như vậy, hắn lại vừa vui vừa buồn, trong lòng lại tràn ngập những cảm xúc phức tạp khiến hắn không biết phải làm sao.

Nếu Bologo ở đây, nhìn thấy Palmer như thế này, hắn chắc chắn sẽ hét lên.

Palmer hiếm khi trở nên tĩnh lặng, và bây hắn còn thẫn thờ, lặng lẽ thu mình vào một góc, trông như một nhà triết học chán nản mà hắn hay nói.

"Haizz.. Cũng đã đến lúc phải tìm thời gian rảnh về nhà a."

Palmer ngẩng đầu, lẩm bẩm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Phuc9177
22 Tháng một, 2023 00:09
5 chương 1 phát yêu ad quá ><
vnkiet
19 Tháng một, 2023 18:08
cvter nên chỉnh chu hơn về mấy cái tên nhân vật, lâu lâu cứ bị tên này lẫn sang tên khác đọc nhiều thì sẽ kiểu bị khó chịu ấy
Long Nguyen
15 Tháng một, 2023 21:24
trời, 2 chương cơ à, thích thích là
cyv97
11 Tháng một, 2023 11:56
Không mình vừa đọc vừa edit lại thôi chứ dịch là bản ở bên vip.b.n.s cơ
LmaoLmaoLmao
11 Tháng một, 2023 10:11
Ô lão này dịch à :v +1 có tâm
cyv97
10 Tháng một, 2023 22:43
Cố hết cỡ xem có xong quả pk ở cao nguyên Nguồn Gió được không thui bác, chứ từ giờ đến hết đoạn đấy cũng phải cỡ 30c rùi, mà còn phải trừ đi mấy ngày nhậu nằm vật ra nữa :V
Long Nguyen
10 Tháng một, 2023 22:05
lão vẹo làm dc điều thần kì quá
Long Nguyen
10 Tháng một, 2023 22:02
hay là tết này làm trận boom bạo chương thật hoành tráng coi như quà mừng tuổi cho các con nghiện đã lọt hố nhể? lão cyv nghĩ sao?
cyv97
10 Tháng một, 2023 21:37
Đấy tui cũng khuyên là nên gom để tới Tết cho xong đoạn pk ở cao nguyên Nguồn Gió là đẹp :V
Thích Vặn Vẹo
10 Tháng một, 2023 19:56
ta. Đã gom hàng từ sau arc amy :))
Long Nguyen
09 Tháng một, 2023 21:33
tích chương để dành đến tết đọc ai mà làm nổi chứ
hasting61993
06 Tháng một, 2023 00:16
bất tử của thanh niên này vẫn có quá nhiều cách counter, mạnh thì có mạnh nhưng cũng rủi ro, vì dùng hết năng lượng để hồi sinh thì có thể biến thành ác ma mất lí trí do ko còn đủ năng lượng khống chế bệnh
hasting61993
06 Tháng một, 2023 00:12
đẩy amy lên sớm :)) tôi cứ ngửi thấy có mùi bloodborne ở đây đúng không nhỉ
Hồ Việt Tùng
31 Tháng mười hai, 2022 19:38
wtf. Lucifer là đại diện cho sự Kiêu Ngạo chứ ham muốn & đố kỵ bao giờ thế ???
tracthukute
31 Tháng mười hai, 2022 11:43
Vãi...nghe có mùi genshi im... ^^
Cauopmuoi00
28 Tháng mười hai, 2022 22:21
bộ này đọc thấy quen quen chỗ nào hoá ra cùng tác bộ dư tẫn chi sủng, mong về sau đừng có đầu voi đuôi chuột
lazymiao
26 Tháng mười hai, 2022 10:30
Tôi 1 vote là quỷ vương Paimon
Cauopmuoi00
26 Tháng mười hai, 2022 05:53
cv này như dịch r, ko khoái lắm, thích để hán việt hơn, truyện tàu mà đọc dịch nó k hợp văn phong của tác giả
Nghiant
25 Tháng mười hai, 2022 16:58
Quyển sau còn có đoạn cảm xúc dâng trào hơn :V (đối với mình là v), với (hơi spoil tý) là đến bây giờ thì chắc chỉ có 7 ma quỷ đại diện cho 7 mối tội đầu thôi. Sau khi loại trừ, kết hợp với tính cách của main thì t cũng đoán ma quỷ đã ban "Ban ân" cho main là Lucifer - đại diện cho tội đồ kiêu ngạo, còn hình như đố kỵ là Levianthan chứ nhỉ
mathuat
25 Tháng mười hai, 2022 02:35
Có thể các bác đã biết, thì Vua Solomon có thiệt, Đấng Hiền Giả, Vị Hiền Triết, Nhà Tiên Tri Vĩ Đại, vân vân và mây mây… Ngài có 1 cái chìa khoá hình sao 6 cánh trong vòng tròn, và người tạo ra khế ước với 72 chúa quỷ với 72 chìa khoá khác nhau. Mình mạnh dạng đoán trong truyện có khoảng 72 quỷ vương, và người trao cho main “Ban Ân” chắc là Lucifer, tổng lãnh thiên thần đời đầu, ánh sao ban mai và sau này là thiên thần sa ngã đầu tiên, ma quỷ của lòng ham muốn và đố kỵ. P/s: Đang đọc tới đoạn giải phóng linh hồn cho Adele, cảm xúc tuôn trào
cyv97
19 Tháng mười hai, 2022 21:27
Cám ơn bác Phuc9177 đã đề cử nhé :3, nhưng mà đợt này gần cuối năm nên mình khá bận, về cơ bản sẽ chỉ cố ngày 1 bi được thôi @@
Phuc9177
13 Tháng mười hai, 2022 21:28
chương 407 cười ***:))
Drop
11 Tháng mười hai, 2022 11:56
thật :)) đọc bản dịch có thêm mấy từ câu từ thêm thắt này nọ cảm giác cứ vướng vướng sao sao ấy
connghien
10 Tháng mười hai, 2022 21:25
Khổ quen rồi sướng ko chịu được chứ gì :)
Drop
10 Tháng mười hai, 2022 08:57
quen tay, là Cv, k phải Cvt
BÌNH LUẬN FACEBOOK