Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu lắm mới được một ngày thời tiết đẹp như hôm nay, bầu trời trong xanh, bức màn xanh bao phủ mặt đất, nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ thổi qua, cỏ và hoa dại bên đường đung đưa.

Trên con đường lát đá, một chiếc mô tô chầm chậm chạy qua, Palmer và Bologo ngồi trước sau, cả hai thậm chí còn rất chấp hành luật lệ giao thông, đội mũ bảo hiểm trên đầu.

Trong cuộc truy đuổi đêm giông bão, để giảm lực cản và tăng tốc độ, đồng thời phát động cuộc tấn công vào đoàn tàu, Bologo đã dùng Chinh Chiêu Chi Thủ để tháo thùng bên của mô tô. Cũng may là, thùng bên cũng đã từng bị phá hỏng rất nhiều lần, Palmer cũng không đau lòng, nhưng vẫn chưa kịp mua mới, nên Bologo chỉ có thể chen chúc với hắn ta.

Mô tô dừng lại ở ven đường, Bologo cởi mũ bảo hiểm, ánh mặt trời có hơi chói nên hắn chỉ có thể nheo mắt nhìn về phía trước.

"Ở đây sao?" Palmer hỏi.

"Ở đây, ta đã từng tới một lần." Bologo nói.

Palmer đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới Bologo. Cái tên này mặc một bộ quần áo chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, trên mặt cũng không chút tỳ vết, tay cầm một bó hoa.

Nếu không phải hai người họ đang ở nghĩa trang, Palmer sẽ nghĩ Bologo chuẩn bị đi hẹn hò.

Nhìn những bia mộ phía xa, Palmer lẩm bẩm trong lòng: "Đến nghĩa trang hẹn hò?"

Với tính cách của cái tên Bologo này, không phải là không thể.

"Đây là hoa gì?"

Palmer nhìn những bông hoa trên tay Bologo, sau khi thảo luận về ý nghĩa của chúng với Bologo, Aphia đã tự tay chọn chúng.

“Dường như là forget-me-not (*), có nghĩa là không bao giờ quên,” Bologo nghi ngờ nói, “Ngươi không nghe Aphia nói lúc đó sao?

Lúc ấy Aphia thậm chí còn hết sức tập trung giải thích về sự khác biệt của các loài hoa khác nhau và ý nghĩa mà nó tượng trưng cho hai người, Bologo không muốn từ chối sự ân cần này nên đã kiên nhẫn lắng nghe.

“Ta không hứng thú lắm với những kiến thức như vậy.” Palmer nhún vai.

Cuối cùng cũng đã đến thời điểm này, Bologo cảm thấy mình như một tín đồ hành hương, lúc này tâm trạng của hắn bình tĩnh đến lạ thường, hầu như không có cảm xúc khác lạ.

"Có cần ta đợi ở đây không?"

Palmer hỏi, hắn có thể thấy được tầm quan trọng của ngày hôm nay đối với Bologo, cả người ăn mặc chỉn chu, mang theo đầy đủ cảm giác nghi thức, vì vậy mình không nên quấy rầy thời khắc thiêng liêng này.

“Không sao, chúng ta cùng nhau đi.” Bologo mời.

Cả hai tiến vào nghĩa trang nằm ở ngoại ô Opus, không giống như nội thành bị bao phủ bởi những đám, nơi đây xanh tươi và tràn đầy sức sống.

Bologo vẫy tay chào người trông mộ từ xa.

Nghĩa trang của Viện điều dưỡng Biên giới giống như một nơi bí mật biệt lập với thế giới, ẩn giấu đi tất cả nhiệm vụ cùng đình trệ vinh quang, ở đó, Bologo cảm giác được, ngoại trừ bí mật, hắn còn cảm nhận được chút sinh khí.

Có thể thấy hôm nay không chỉ có Bologo và Palmer đến để viếng thăm, mà còn có một số bóng người đang đi đằng xa, sau khi ngang qua một vài bia mộ, còn để lại mấy bó hoa tươi.

Bologo đi vòng quanh một lúc, cuối cùng đến trước một bia mộ thánh giá có khắc tên Adele.

Đặt bó hoa tươi trước bia mộ, Bologo ngồi xổm xuống, cẩn thận dọn sạch cỏ dại xung quanh và nhổ chúng khỏi các kẽ nứt giữa các viên gạch.

"Nàng chính là Adele?" Palmer hỏi.

Khi cả hai nghỉ phép ở Viện điều dưỡng Biên giới, Bologo đã nói cho Palmer đã nói về lý do báo thù của hắn ta. Là người lái xe đáng tin cậy của mình trong đêm giông bão, Bologo cho rằng Palmer có quyền được biết chuyện này.

Vì vậy Palmer cũng biết được sự tồn tại của Adele, và hiểu tại sao Bologo lại ngoan cố đuổi theo đoàn tàu và giết hết bọn chúng đến như vậy.

"Ừm."

Bologo đã dọn sạch cỏ dại xung quanh, lấy tay lau lên bia mộ, phủi đi rất nhiều bụi.

"Ngay cả một kẻ giết người hàng loạt như ngươi cũng có thể cảm hóa. Ta thực sự tò mò không biết nàng là một người như thế nào." Palmer cảm thán.

"Nàng là người tốt, thiện lương."

"Ta biết, ta biết."

Palmer gật đầu lia lịa, những lời như vậy, hắn đã nghe Bologo lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần trên đường đi.

Đối mặt với mấy câu hỏi kiểu này, tên sát nhân bạo lực như biến thành một đứa trẻ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài câu như vậy, khiến Palmer nghe đến mức chai sạn.

"Bước tiếp theo là giải phóng linh hồn của nàng."

Bologo thì thầm, rồi lấy viên hồng ngọc trong ngực ra.

Dưới ánh sáng mặt trời, Hòn đá triết gia hiện ra một ánh sáng chói lọi, nó đẹp đẽ và long lanh như thế, tựa như một bảo vật trên đời.

Chỉ cần đập vỡ Hòn đá triết gia, linh hồn bị trói buộc sẽ được giải phóng, nhưng điều này có nghĩa là Bologo sẽ hoàn toàn mất đi tất cả.

“Thực ra thì ngươi không cần phải đập vỡ nó.” Palmer nhìn thấy sự do dự của Bologo.

"Người chết cũng đã chết rồi. 'Linh hồn Hoàng Kim' có lẽ có thể chứa đựng dấu vết của cuộc đời chúng ta, nhưng đây không phải là chúng ta... Hòn đá triết gia trong tay ngươi không phải Adele, nó chỉ có hình bóng của Adele, ngươi có thể ích kỷ giữ lấy nó."

Mọi người luôn muốn giữ một cái gì đó để làm kỷ niệm. Nếu Bologo muốn giữ Hòn đá triết gia này cho riêng mình, thì Palmer sẵn sàng giữ bí mật cho hắn.

"Không, ta chỉ đang suy nghĩ về một vài chuyện", Bologo lắc đầu, ánh mắt sâu xa, "Đã đến lúc nói lời từ biệt, không thể viết ngoáy quá".

Những kỷ niệm về quá khứ hiện lên trước mắt, vụt qua, Bologo từ từ siết chặt tay và giữ Hòn đá triết gia trong đó.

"Ta có rất nhiều cách để nhớ tới nàng, không cần ích kỷ giữ lại linh hồn, chưa kể ta là kẻ bất tử, một ngày nào đó Hòn đá triết gia cũng sẽ biến mất, nhưng ta thì không."

Bologo nói và bóp mạnh, tiếng pha lê vỡ vụn truyền ra từ lòng bàn tay, từng luồng hơi ấm trào ra khỏi đó, ấm áp tựa như máu.

Chậm rãi mở tay ra, Hòn đá triết gia trong suốt như pha lê đã vỡ nát thành một đống bột mịn, mảnh vỡ sáng như sao dưới ánh mặt trời, rồi nhanh chóng tan biến, hóa thành không khí vô hình, quay trở lại với trời đất.

Cả hai đều lặng lẽ đứng nhìn tất cả, từng đốm sáng từ từ trôi lên, theo làn gió hòa vào hư vô, cho đến khi không còn gì trong tay Bologo nữa.

Trong mơ hồ, Bologo dường như nghe thấy nụ cười của một người phụ nữ, nàng đi quanh mình một vòng, nhìn mình lần cuối rồi chậm rãi đi xa, mãi cho đến khi không còn cách nào đuổi kịp.

Bologo biết rằng nàng đã rời đi, thực sự đã rời đi.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn chằm chằm một hồi lâu, Bologo lại đưa mắt nhìn xuống mặt đất trước mặt, bất quá là sau khi Hòn đá triết gia biến mất, tâm trạng của Bologo cũng không trùng xuống quá nhiều. Ngẫm lại cũng đúng, mình đã sẵn sàng cho giây phút biệt ly này, giờ mà khóc lóc sướt mướt cũng không khỏi quá khó coi.

"Kết thúc?" Palmer hỏi.

"Ừm, kết thúc."

Không có những lời nói gây xúc động lòng người, không có nghi lễ long trọng, mọi thứ dường như thật yên bình, như thể sợ làm phiền đến những linh hồn đang ngủ yên nơi đây.

Bologo chậm rãi lùi về phía sau, trên mặt chợt hiện một nụ cười thoải mái, hắn không quan tâm đến quần áo chỉnh tề của mình mà trực tiếp ngồi xuống đất.

Palmer cũng bắt chước động tác của Bologo, ngồi xuống bên cạnh, quay mặt về phía bia mộ. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, họ còn nhiều thời gian để lãng phí.

“Có muốn kể về chuyện xưa của nàng không?” Palmer hỏi.

Về câu chuyện của Bologo và Adele, trong Viện điều dưỡng Biên giới, Bologo không kể nhiều, chỉ nói rằng Adele là bạn của mình, và hắn muốn trả thù cho bạn mình, vậy thôi.

Nhưng nhìn thấy vẻ yên bình trên mặt Bologo, cái vẻ mặt gặp quỷ này thế mà lại hiện ra trên gương mặt của một tên sát nhân bạo lực, thực sự khó mà tin nổi, Palmer rất tò mò, muốn biết về quá khứ của hai người.

"Chuyện xưa của nàng sao? Kỳ thật cũng không có gì."

Như đã chuẩn bị từ trước, Bologo móc một bức ảnh ố vàng từ trong túi ra và chỉ cho Palmer.

"Nàng lúc còn trẻ trông như thế này, rất xinh đẹp đúng không?"

Palmer gật đầu, năm tháng đã trôi qua trong bức ảnh, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy tuổi trẻ và vẻ đẹp của Adele qua đường nét.

Ngay sau đó, ánh mắt Palmer thay đổi, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác trong bức ảnh, một gương mặt đáng lẽ không nên xuất hiện trên đó, còn chưa đợi hắn kịp nói gì, Bologo đã tiếp tục.

"Đây là Moore, một trong những đồng đội của ta. Có lẽ do là đồng hương, nên ta có quan hệ khá tốt với hắn."

Bologo chỉ vào người kia trong bức ảnh, với một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt, và giống như Palmer, hắn nói đi nói lại mãi không xong.

"Bọn ta bị thương trong một trận chiến, Adele là một quân y, nàng phụ trách chăm sóc bọn ta, cả ba đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng sau đó trại đã bị kẻ địch tập kích... Moore chết.

Ta cũng suýt chết trong cuộc tập kích đó, nhưng Adele đã cứu ta bằng cách đặt ta lên cáng rồi kéo ta trốn vào rừng.

Toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn, trận hỗn chiến kéo dài, ta và nàng ở trong rừng rậm, vừa tránh địch đánh vừa tìm quân đoàn của mình, lúc khát thì uống sương, lúc đói thì ăn vỏ cây.

Nhiều lần ta và nàng cảm thấy như thể không chịu nổi nữa, kể hết về cuộc đời của mình ngay trong đêm, nàng còn nói, nếu như ta thực sự cảm thấy mình sắp chết, nhớ báo trước cho nàng một tiếng, nàng nói mình ít nhiều cũng là một linh mục, có thể xưng tội cho ta trước khi chết."

Đó là quãng thời gian khổ cực, nhưng lại rất quý giá đối với Bologo.

"May mắn thay, không ai trong bọn ta chịu thua. Cuối cùng, bọn ta sống sót và trở về trại nơi Adele đã từng chăm sóc ta. Để cảm ơn, ta khi rảnh rỗi sẽ nghe nàng giảng giáo lý, tuy rằng không hiểu một chữ nào nhưng ta giả bộ rất tuyệt, ít nhất nàng nghĩ rằng mình thực sự đã cứu được một con cừu non bị lạc lối."

Bologo quay đầu lại và nhìn Palmer với vẻ mặt đờ đẫn, "Thế nào, nàng thực sự là một người tuyệt vời, đúng không?"

Palmer gật đầu một cách cứng ngắc, rồi ngập ngừng hỏi.

"Bologo, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Hỏi đi."

Palmer hít một hơi thật sâu, lúc này hắn mới chợt nhận ra rằng mình đã bỏ quên một việc quan trọng như vậy.

"Ngươi bao nhiêu tuổi", Palmer lập tức bổ sung thêm, "Ta không hỏi về cái tuổi trên mặt tinh thần gặp quỷ của ngươi".

Hắn nói năng có chút lộn xộn, dừng lại một lúc, Palmer sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi hỏi lại một cách nghiêm túc.

"Bologo Lazarus, ngươi đã trở thành kẻ bất tử được bao lâu rồi?"

Câu hỏi này khiến Bologo bối rối, hắn suy nghĩ một lúc rồi từ từ đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên người và đưa mắt nhìn về thành phố u ám và xám xịt ở cuối chân trời.

“Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi”, Bologo nhớ lại sau một khoảng lặng ngắn, “Vào thời điểm đó, vùng đất này còn chưa được gọi là Thành phố của lời thề, Opus, mà là Thành phố Thánh của Vua Solomon”.

"Sáu mươi sáu năm trước, trong trận chiến được gọi là Sự sụp đổ của Thành phố Thánh..."

Bologo quay ngược về phía có ánh sáng và nói khẽ.

"Ta đã bán linh hồn mình cho ma quỷ và trở thành một kẻ bất tử."

(*): Hoa lưu ly

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
nguyenduy1k
08 Tháng mười một, 2023 10:11
Tưởng truyện thường thôi, ai dè cuốn thế, tác giả chắc tay phết đấy. Bologo bạo lực cực độ nhưng có mục đích rõ ràng
Bá Vương Sở Nguyệt Đao
04 Tháng mười một, 2023 23:02
lắm quảng cáo thặc
Phuc9177
01 Tháng mười một, 2023 14:26
Nghị Trưởng nhọ thật,đinh ám toán cục trật tự rồi cuối cùng bị Bologo với Holt đánh gần chết rồi bị bọn nó rút xương sống ra làm trò đùa.Cạn lời
Phuc9177
28 Tháng mười, 2023 16:11
chương sau sẽ là: 2 người trẻ tuổi bắt nạt 2 người già :)
Nhã Nguyễn Kts
25 Tháng mười, 2023 23:43
Đọc tiếp đi, về sau mới thú zị
julyfunny7
25 Tháng mười, 2023 12:20
Đọc tới chương 300 liên quan con Army thấy khúc này hơi xàm nhỉ. Main làm mọi thứ cho con nhỏ này nhưng nhỏ này ngu không thể tả nỗi, mặc dù đúng là do con nhỏ này là người máy nhưng tình huôngz thấy nó gượng gạo sao đó.
lolqwer12
18 Tháng mười, 2023 07:59
Bộ này văn phong hơn bộ trước. Trước này đánh nhau tả súc tích ngắn ngọn. Nay tả gì cũng thêm vài dòng mĩ miều: như cây giáo là hiệu lệnh binh lính, như rừng mừa khúc đọc càng khó hình dung.
julyfunny7
17 Tháng mười, 2023 20:15
Thích cái cách mà tác giả khắc hoạ các nhân vật phụ, thậm chí nhân vật phụ chưa bao giờ xuất hiện như Adele nhưng tác giả viết quá xuất sắc. Các nv phụ khác chỉ vài câu hội thoại nhưng đều toác lên vẻ riêng của từng nv. Phải nói truyện này quá đỉnh.
lolqwer12
17 Tháng mười, 2023 00:40
Năng lực như full metal alchemist
RyuYamada
16 Tháng mười, 2023 22:07
lão này mới gì nữa
julyfunny7
16 Tháng mười, 2023 12:06
Truyện này có khi nào của lão Mực dùng clone viết không nhỉ, mình không nghĩ tác giả mới mà lại viết được vậy.
RyuYamada
09 Tháng mười, 2023 23:03
911-914 k tìm được text đẹp nhé, có lỗi gì thì anh em báo mình
Phương Nam
28 Tháng chín, 2023 21:57
có khi main nó là vua solomon sống lại :))
Trọng Hiếu
27 Tháng chín, 2023 19:48
đọc tới chương 365 cảm giác thời gian dành cho bộ truyện này quá đáng giá, thật sự là tác viết quá hay, convert cũng làm quá xuất sắc. đáng giá 10đ
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
bên trung đến 94x rồi
RyuYamada
26 Tháng chín, 2023 23:29
sắp r bác tầm hơn 100c nữa
Phương Nam
26 Tháng chín, 2023 16:19
cvt cho hỏi là kịp tác chưa bác
Trọng Hiếu
25 Tháng chín, 2023 16:15
Con quái vật dưới khe nức lớn có khi nào là 1 phần của main k?
Trọng Hiếu
23 Tháng chín, 2023 20:44
học phái huyễn tạp có thể tạo ra trong trí tưởng tượng tạo vật, nghe giống kiểu năng lực của Sáng Thế Thần phiên bản yếu hoá nhể? k biết mấy con đường này đi đến cuối có thành thần đc k?
connghien
22 Tháng chín, 2023 10:27
Tác giả như là thằng cuồng bạo lực, chương nào cũng đầy máu tươi với thịt nát nhưng thỉnh thoảng có mấy chương ngôn tình phết
Đặng Trần Đức
19 Tháng chín, 2023 13:01
t đoán tk main đã bán 1 thế giới để có sự bất tử gần với hoàn mỹ và cũng là lí do vì sao ác ma mặc bộ đồ phi hành gia
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
Có cả vua Solomon thì biết ngay
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
thì rõ ràng là thất đại tội r mà ông
RyuYamada
01 Tháng chín, 2023 23:37
cái đó ông tác nói rõ là viết đoạn mở đầu của 1 chương khoa huyễn ổng viết ,mà. T post cho mn đọc chơi thôi
Phuc9177
01 Tháng chín, 2023 18:29
phi hành gia là leviathan
BÌNH LUẬN FACEBOOK