Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu lắm mới được một ngày thời tiết đẹp như hôm nay, bầu trời trong xanh, bức màn xanh bao phủ mặt đất, nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ thổi qua, cỏ và hoa dại bên đường đung đưa.

Trên con đường lát đá, một chiếc mô tô chầm chậm chạy qua, Palmer và Bologo ngồi trước sau, cả hai thậm chí còn rất chấp hành luật lệ giao thông, đội mũ bảo hiểm trên đầu.

Trong cuộc truy đuổi đêm giông bão, để giảm lực cản và tăng tốc độ, đồng thời phát động cuộc tấn công vào đoàn tàu, Bologo đã dùng Chinh Chiêu Chi Thủ để tháo thùng bên của mô tô. Cũng may là, thùng bên cũng đã từng bị phá hỏng rất nhiều lần, Palmer cũng không đau lòng, nhưng vẫn chưa kịp mua mới, nên Bologo chỉ có thể chen chúc với hắn ta.

Mô tô dừng lại ở ven đường, Bologo cởi mũ bảo hiểm, ánh mặt trời có hơi chói nên hắn chỉ có thể nheo mắt nhìn về phía trước.

"Ở đây sao?" Palmer hỏi.

"Ở đây, ta đã từng tới một lần." Bologo nói.

Palmer đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới Bologo. Cái tên này mặc một bộ quần áo chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, trên mặt cũng không chút tỳ vết, tay cầm một bó hoa.

Nếu không phải hai người họ đang ở nghĩa trang, Palmer sẽ nghĩ Bologo chuẩn bị đi hẹn hò.

Nhìn những bia mộ phía xa, Palmer lẩm bẩm trong lòng: "Đến nghĩa trang hẹn hò?"

Với tính cách của cái tên Bologo này, không phải là không thể.

"Đây là hoa gì?"

Palmer nhìn những bông hoa trên tay Bologo, sau khi thảo luận về ý nghĩa của chúng với Bologo, Aphia đã tự tay chọn chúng.

“Dường như là forget-me-not (*), có nghĩa là không bao giờ quên,” Bologo nghi ngờ nói, “Ngươi không nghe Aphia nói lúc đó sao?

Lúc ấy Aphia thậm chí còn hết sức tập trung giải thích về sự khác biệt của các loài hoa khác nhau và ý nghĩa mà nó tượng trưng cho hai người, Bologo không muốn từ chối sự ân cần này nên đã kiên nhẫn lắng nghe.

“Ta không hứng thú lắm với những kiến thức như vậy.” Palmer nhún vai.

Cuối cùng cũng đã đến thời điểm này, Bologo cảm thấy mình như một tín đồ hành hương, lúc này tâm trạng của hắn bình tĩnh đến lạ thường, hầu như không có cảm xúc khác lạ.

"Có cần ta đợi ở đây không?"

Palmer hỏi, hắn có thể thấy được tầm quan trọng của ngày hôm nay đối với Bologo, cả người ăn mặc chỉn chu, mang theo đầy đủ cảm giác nghi thức, vì vậy mình không nên quấy rầy thời khắc thiêng liêng này.

“Không sao, chúng ta cùng nhau đi.” Bologo mời.

Cả hai tiến vào nghĩa trang nằm ở ngoại ô Opus, không giống như nội thành bị bao phủ bởi những đám, nơi đây xanh tươi và tràn đầy sức sống.

Bologo vẫy tay chào người trông mộ từ xa.

Nghĩa trang của Viện điều dưỡng Biên giới giống như một nơi bí mật biệt lập với thế giới, ẩn giấu đi tất cả nhiệm vụ cùng đình trệ vinh quang, ở đó, Bologo cảm giác được, ngoại trừ bí mật, hắn còn cảm nhận được chút sinh khí.

Có thể thấy hôm nay không chỉ có Bologo và Palmer đến để viếng thăm, mà còn có một số bóng người đang đi đằng xa, sau khi ngang qua một vài bia mộ, còn để lại mấy bó hoa tươi.

Bologo đi vòng quanh một lúc, cuối cùng đến trước một bia mộ thánh giá có khắc tên Adele.

Đặt bó hoa tươi trước bia mộ, Bologo ngồi xổm xuống, cẩn thận dọn sạch cỏ dại xung quanh và nhổ chúng khỏi các kẽ nứt giữa các viên gạch.

"Nàng chính là Adele?" Palmer hỏi.

Khi cả hai nghỉ phép ở Viện điều dưỡng Biên giới, Bologo đã nói cho Palmer đã nói về lý do báo thù của hắn ta. Là người lái xe đáng tin cậy của mình trong đêm giông bão, Bologo cho rằng Palmer có quyền được biết chuyện này.

Vì vậy Palmer cũng biết được sự tồn tại của Adele, và hiểu tại sao Bologo lại ngoan cố đuổi theo đoàn tàu và giết hết bọn chúng đến như vậy.

"Ừm."

Bologo đã dọn sạch cỏ dại xung quanh, lấy tay lau lên bia mộ, phủi đi rất nhiều bụi.

"Ngay cả một kẻ giết người hàng loạt như ngươi cũng có thể cảm hóa. Ta thực sự tò mò không biết nàng là một người như thế nào." Palmer cảm thán.

"Nàng là người tốt, thiện lương."

"Ta biết, ta biết."

Palmer gật đầu lia lịa, những lời như vậy, hắn đã nghe Bologo lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần trên đường đi.

Đối mặt với mấy câu hỏi kiểu này, tên sát nhân bạo lực như biến thành một đứa trẻ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài câu như vậy, khiến Palmer nghe đến mức chai sạn.

"Bước tiếp theo là giải phóng linh hồn của nàng."

Bologo thì thầm, rồi lấy viên hồng ngọc trong ngực ra.

Dưới ánh sáng mặt trời, Hòn đá triết gia hiện ra một ánh sáng chói lọi, nó đẹp đẽ và long lanh như thế, tựa như một bảo vật trên đời.

Chỉ cần đập vỡ Hòn đá triết gia, linh hồn bị trói buộc sẽ được giải phóng, nhưng điều này có nghĩa là Bologo sẽ hoàn toàn mất đi tất cả.

“Thực ra thì ngươi không cần phải đập vỡ nó.” Palmer nhìn thấy sự do dự của Bologo.

"Người chết cũng đã chết rồi. 'Linh hồn Hoàng Kim' có lẽ có thể chứa đựng dấu vết của cuộc đời chúng ta, nhưng đây không phải là chúng ta... Hòn đá triết gia trong tay ngươi không phải Adele, nó chỉ có hình bóng của Adele, ngươi có thể ích kỷ giữ lấy nó."

Mọi người luôn muốn giữ một cái gì đó để làm kỷ niệm. Nếu Bologo muốn giữ Hòn đá triết gia này cho riêng mình, thì Palmer sẵn sàng giữ bí mật cho hắn.

"Không, ta chỉ đang suy nghĩ về một vài chuyện", Bologo lắc đầu, ánh mắt sâu xa, "Đã đến lúc nói lời từ biệt, không thể viết ngoáy quá".

Những kỷ niệm về quá khứ hiện lên trước mắt, vụt qua, Bologo từ từ siết chặt tay và giữ Hòn đá triết gia trong đó.

"Ta có rất nhiều cách để nhớ tới nàng, không cần ích kỷ giữ lại linh hồn, chưa kể ta là kẻ bất tử, một ngày nào đó Hòn đá triết gia cũng sẽ biến mất, nhưng ta thì không."

Bologo nói và bóp mạnh, tiếng pha lê vỡ vụn truyền ra từ lòng bàn tay, từng luồng hơi ấm trào ra khỏi đó, ấm áp tựa như máu.

Chậm rãi mở tay ra, Hòn đá triết gia trong suốt như pha lê đã vỡ nát thành một đống bột mịn, mảnh vỡ sáng như sao dưới ánh mặt trời, rồi nhanh chóng tan biến, hóa thành không khí vô hình, quay trở lại với trời đất.

Cả hai đều lặng lẽ đứng nhìn tất cả, từng đốm sáng từ từ trôi lên, theo làn gió hòa vào hư vô, cho đến khi không còn gì trong tay Bologo nữa.

Trong mơ hồ, Bologo dường như nghe thấy nụ cười của một người phụ nữ, nàng đi quanh mình một vòng, nhìn mình lần cuối rồi chậm rãi đi xa, mãi cho đến khi không còn cách nào đuổi kịp.

Bologo biết rằng nàng đã rời đi, thực sự đã rời đi.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn chằm chằm một hồi lâu, Bologo lại đưa mắt nhìn xuống mặt đất trước mặt, bất quá là sau khi Hòn đá triết gia biến mất, tâm trạng của Bologo cũng không trùng xuống quá nhiều. Ngẫm lại cũng đúng, mình đã sẵn sàng cho giây phút biệt ly này, giờ mà khóc lóc sướt mướt cũng không khỏi quá khó coi.

"Kết thúc?" Palmer hỏi.

"Ừm, kết thúc."

Không có những lời nói gây xúc động lòng người, không có nghi lễ long trọng, mọi thứ dường như thật yên bình, như thể sợ làm phiền đến những linh hồn đang ngủ yên nơi đây.

Bologo chậm rãi lùi về phía sau, trên mặt chợt hiện một nụ cười thoải mái, hắn không quan tâm đến quần áo chỉnh tề của mình mà trực tiếp ngồi xuống đất.

Palmer cũng bắt chước động tác của Bologo, ngồi xuống bên cạnh, quay mặt về phía bia mộ. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, họ còn nhiều thời gian để lãng phí.

“Có muốn kể về chuyện xưa của nàng không?” Palmer hỏi.

Về câu chuyện của Bologo và Adele, trong Viện điều dưỡng Biên giới, Bologo không kể nhiều, chỉ nói rằng Adele là bạn của mình, và hắn muốn trả thù cho bạn mình, vậy thôi.

Nhưng nhìn thấy vẻ yên bình trên mặt Bologo, cái vẻ mặt gặp quỷ này thế mà lại hiện ra trên gương mặt của một tên sát nhân bạo lực, thực sự khó mà tin nổi, Palmer rất tò mò, muốn biết về quá khứ của hai người.

"Chuyện xưa của nàng sao? Kỳ thật cũng không có gì."

Như đã chuẩn bị từ trước, Bologo móc một bức ảnh ố vàng từ trong túi ra và chỉ cho Palmer.

"Nàng lúc còn trẻ trông như thế này, rất xinh đẹp đúng không?"

Palmer gật đầu, năm tháng đã trôi qua trong bức ảnh, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy tuổi trẻ và vẻ đẹp của Adele qua đường nét.

Ngay sau đó, ánh mắt Palmer thay đổi, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác trong bức ảnh, một gương mặt đáng lẽ không nên xuất hiện trên đó, còn chưa đợi hắn kịp nói gì, Bologo đã tiếp tục.

"Đây là Moore, một trong những đồng đội của ta. Có lẽ do là đồng hương, nên ta có quan hệ khá tốt với hắn."

Bologo chỉ vào người kia trong bức ảnh, với một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt, và giống như Palmer, hắn nói đi nói lại mãi không xong.

"Bọn ta bị thương trong một trận chiến, Adele là một quân y, nàng phụ trách chăm sóc bọn ta, cả ba đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng sau đó trại đã bị kẻ địch tập kích... Moore chết.

Ta cũng suýt chết trong cuộc tập kích đó, nhưng Adele đã cứu ta bằng cách đặt ta lên cáng rồi kéo ta trốn vào rừng.

Toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn, trận hỗn chiến kéo dài, ta và nàng ở trong rừng rậm, vừa tránh địch đánh vừa tìm quân đoàn của mình, lúc khát thì uống sương, lúc đói thì ăn vỏ cây.

Nhiều lần ta và nàng cảm thấy như thể không chịu nổi nữa, kể hết về cuộc đời của mình ngay trong đêm, nàng còn nói, nếu như ta thực sự cảm thấy mình sắp chết, nhớ báo trước cho nàng một tiếng, nàng nói mình ít nhiều cũng là một linh mục, có thể xưng tội cho ta trước khi chết."

Đó là quãng thời gian khổ cực, nhưng lại rất quý giá đối với Bologo.

"May mắn thay, không ai trong bọn ta chịu thua. Cuối cùng, bọn ta sống sót và trở về trại nơi Adele đã từng chăm sóc ta. Để cảm ơn, ta khi rảnh rỗi sẽ nghe nàng giảng giáo lý, tuy rằng không hiểu một chữ nào nhưng ta giả bộ rất tuyệt, ít nhất nàng nghĩ rằng mình thực sự đã cứu được một con cừu non bị lạc lối."

Bologo quay đầu lại và nhìn Palmer với vẻ mặt đờ đẫn, "Thế nào, nàng thực sự là một người tuyệt vời, đúng không?"

Palmer gật đầu một cách cứng ngắc, rồi ngập ngừng hỏi.

"Bologo, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Hỏi đi."

Palmer hít một hơi thật sâu, lúc này hắn mới chợt nhận ra rằng mình đã bỏ quên một việc quan trọng như vậy.

"Ngươi bao nhiêu tuổi", Palmer lập tức bổ sung thêm, "Ta không hỏi về cái tuổi trên mặt tinh thần gặp quỷ của ngươi".

Hắn nói năng có chút lộn xộn, dừng lại một lúc, Palmer sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi hỏi lại một cách nghiêm túc.

"Bologo Lazarus, ngươi đã trở thành kẻ bất tử được bao lâu rồi?"

Câu hỏi này khiến Bologo bối rối, hắn suy nghĩ một lúc rồi từ từ đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên người và đưa mắt nhìn về thành phố u ám và xám xịt ở cuối chân trời.

“Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi”, Bologo nhớ lại sau một khoảng lặng ngắn, “Vào thời điểm đó, vùng đất này còn chưa được gọi là Thành phố của lời thề, Opus, mà là Thành phố Thánh của Vua Solomon”.

"Sáu mươi sáu năm trước, trong trận chiến được gọi là Sự sụp đổ của Thành phố Thánh..."

Bologo quay ngược về phía có ánh sáng và nói khẽ.

"Ta đã bán linh hồn mình cho ma quỷ và trở thành một kẻ bất tử."

(*): Hoa lưu ly

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
JilChan
04 Tháng chín, 2022 07:13
Hệ thống tu luyện bộ này như nào vậy các bác
Nghiant
28 Tháng tám, 2022 19:28
Với trường phái cận chiến thiên về tốc độ và linh hoạt như Bologo t thấy lấy "hẹp sắc" ngon hơn mà :v, thêm nữa là về sau thăng cấp lên vẫn sửa được, tỉa dần theo hướng "rộng cùn" không vấn đề gì
zezopk
28 Tháng tám, 2022 18:39
năng lượng đâu ra chưa kể hồi sinh cũng tốn năng lượng nữa, chọn rộng cùn bất lợi về chiến đấu, hết năng lượng mất thêm thời gian hồi sinh
Hồ Việt Tùng
28 Tháng tám, 2022 04:19
hơi thất vọng việc tk main chọn hẹp và sắc. Vốn dĩ với cơ thể bất tử là lợi thế thì nó có thể chọn rộng và cùn để có thể khả năng vô hạn làm mọi thứ
cyv97
26 Tháng tám, 2022 22:15
Khà khà bé này trước giờ vẫn giả trân mà bác, chứ thật ra tính cách ác liệt cũng chả kém cạnh Bailey :V
jynkai
26 Tháng tám, 2022 17:59
truyện hay, nhưng mấy đoạn có amy cảm giác nó thế nào ấy, gượng gượng
cyv97
17 Tháng tám, 2022 22:43
Lướt thấy trên mạng, không biết về sau tác có viết tình tiết nào liên quan đến cái này không :V Lemegeton – Di sản của Vua Solomon Lemegeton, hay Bảy hai con quỷ của Solomon, là một cuốn sách không rõ tác giả có từ thế kỷ mười bảy, bên trong gồm hướng dẫn chi tiết để triệu hồi quỷ dữ, thậm chí là thiên thần. Lemegeton có năm phần, phần đầu tiên về bảy mươi hai con quỷ từng phục dịch vua Solomon thời xưa để xây đền thờ Jerusalem và cách triệu hồi chúng. Đây được coi như là một "bản hướng dẫn" cụ thể và phổ biến nhất về cách triệu hồi quỷ, tuy nhiên thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Thậm chí kể cả khi đã triệu hồi được quỷ, ít ai có được bản lĩnh như vua Solomon xưa mà biến chúng thành nô lệ.
v0lka
10 Tháng tám, 2022 00:52
Bác edit nuột quá
quangheo
04 Tháng tám, 2022 18:08
Ngục Thánh là truyện Việt Nam mà bro :)))
cyv97
01 Tháng tám, 2022 21:58
Tui convert thô xong thì vừa đọc vừa edit luôn cho ae ấy mà
Nguc thanh
01 Tháng tám, 2022 12:41
Cho mình hỏi bác CV , bác dịch luôn truyện hay sao mà cảm giác văn phong mượt thế
Nguc thanh
31 Tháng bảy, 2022 23:40
Phê thực sự , hy vọng tác giả cao bút hơn bộ trước , mặc dù bộ trước hay nhưng còn có chỗ thiếu sót, bộ này đọc cảm giác chắc hẳn ra. Mà phải nói cv có tâm đấy, cảm giác như đọc Ngục Thánh
julyfunny7
30 Tháng bảy, 2022 23:13
Truyện hay mà mới ra, thôi để dành vậy
cyv97
29 Tháng bảy, 2022 23:33
https:__www(.)facebook(.)com/reel/1080962539200287?fs=e&s=cl Vãi có món này thật lun, khi nào phải đến đó ăn thử xem có "thơm ngon" thiệt như lời đồn không :V
Cauopmuoi00
27 Tháng bảy, 2022 01:19
cv đừng có thêm "rồi" này "rồi" kia đọc sượng vãi, văn phong của tàu mà thêm mấy từ thuần việt đọc k ra hồn
kicakicuc
26 Tháng bảy, 2022 08:03
shit đến lúc gay cấn nhất thì hết c
Hieu Le
26 Tháng bảy, 2022 07:59
i lị0
cyv97
25 Tháng bảy, 2022 21:46
Ơ giờ mới để ý, cám ơn bác Songcau đã đề cử, để tui tranh thủ làm thêm 1c cho ae ^^
khangcf18
25 Tháng bảy, 2022 11:43
Vậy là đc rồi (≧▽≦)
cyv97
24 Tháng bảy, 2022 22:02
Bình quân ngày 2c, thỉnh thoảng gộp 2c làm 1, đôi khi có việc/mệt quá thì xin nghỉ phép hoặc 1c. Yên tâm là tui làm còn chậm hơn nhiều so với tác :V
khangcf18
24 Tháng bảy, 2022 20:54
Mà 1 tuần lão tác ra mấy chương vậy bác
cyv97
24 Tháng bảy, 2022 18:59
Hồi đấy mới convert nên chưa quen bác thông cảm :v Về sau ko bị thừa từ "và" nữa đâu, tầm hơn chục chương đầu thui, mấy lần tui định sửa rồi mà lười quá ấy :V
khangcf18
24 Tháng bảy, 2022 18:23
Tôi góp ý chút này từ" họ " ông nên đổi thành "mọi người " còn từ " và " thì tui thấy ông nên bỏ luôn từ này hay ông thấy khúc nào hợp thì thêm vào chứ nhiều lúc đọc nó cấn cấn không đc tự nhiên cho lắm tui chỉ mới đọc đc 10 chương à còn thấy chỗ nào không đc tự nhiên lắm thì tui sẽ góp ý ( bộ này thì tui thấy cũng hay đáng để mong đợi mong lão edit sẽ để ý còn quyền sửa lại hay ko là của ông :))
zezopk
22 Tháng bảy, 2022 20:29
chắc đh ấy nói về mấy chương đầu, cvt dịch thành hẳn tiếng việt, nhưng mấy chương về sau bình thường rồi, k cần lo đâu cvt
cyv97
22 Tháng bảy, 2022 17:12
à thì mình vừa làm vừa đọc nên tiện tay edit luôn cho mn, ai không hạp có thể lên wikidich hoặc stv đọc mà, cần thì bảo mình đưa file name cho không lại phí mất một bộ hay ^^
BÌNH LUẬN FACEBOOK