Amy biết mình đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, nhưng nàng không hối hận về sự lựa chọn này mà ngược lại còn có chút vui mừng.
Trong lần tua lại thứ tư, cuộc nói chuyện với Bologo giống như đã tháo gỡ một nút thắt nào đó trong lòng Amy, giúp nàng cuối cùng cũng có thể bộc lộ nội tâm của mình không chút đắn đo, kể cả khi Bologo sẽ không nhớ bất cứ điều gì.
Bây giờ Amy đã từ bỏ kinh nghiệm tích lũy được trong mấy lần tua lại trước đó và chọn một con đường chạy trốn mới.
Trong lần tua lại lần thứ năm này, Amy sẽ phải đối mặt với một tình huống hoàn toàn chưa rõ, nàng không biết khi nào thì Cận vệ Lá Chắn sẽ đuổi đến, và cũng không biết liệu Bologo có tìm được mình lần nữa hay không.
Amy đã không còn quan tâm đến những thứ đó nữa, kể từ khi có ý thức, Amy đã sinh hoạt trong Khe nứt lớn, kèm theo đó là làm bạn với sương mù suốt ngày.
Nàng đã chịu đủ rồi.
Amy không muốn trở thành đứa trẻ ngoan trước sự thương hại của người khác như vậy nữa, nàng không còn trông chờ vào sự lựa chọn của người khác mà sẽ nắm chắc tất cả trong tay.
Nàng biết mình thực sự hy vọng tiến đến một viễn cảnh đẹp đẽ nào đó trong lời kể với Bologo, nhưng bây giờ Amy có thể cảm nhận được sức mạnh của Hạt giống không tưởng đang dần suy yếu, nó chỉ có thể hỗ trợ việc tua lại thêm vài lần.
Mặc dù đã không còn nhiều cơ hội, nhưng Amy không quan tâm!
Đôi mắt nàng vô cùng kiên định, không thèm để ý đến hạt giống không tưởng trên ngực của mình.
Sau năm lần tua lại, Hạt giống không tưởng đã phát triển rất nhiều so với hình dạng ban đầu. Nó giống như một hạt giống lóe sáng, lấy cơ thể của Amy làm nền để lan rộng ra.
Đám rễ của nó dễ dàng mọc xuyên qua khung máy, quấn quanh cấu trúc cơ học bên trong, thậm chí còn mò vào lõi vĩnh cửu.
Amy đang bị hạt giống không tưởng ăn mòn từng chút một, nàng đã đoán trước được tình cảnh này.
Khi Aether của chính hạt giống không tưởng cạn kiệt, nó sẽ tiếp tục tiêu thụ Aether của Amy cho đến khi điều ước được hoàn thành.
Nếu là một Người thăng hoa bình thường, sau khi Aether của bản thân cạn kiệt thì mọi thứ sẽ dừng lại, tuy nhiên Amy thì khác, nàng là một con rối giả kim, và Aether, theo một ý nghĩa nào đó, chẳng khác nào oxy duy trì sự sống của Amy.
Hạt giống không tưởng đã chạm đến Lõi vĩnh cửu, Amy biết điều gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục tua ngược thời gian...
Amy không nghĩ đến những điều này nữa, nàng chỉ nghĩ rằng đó là một giao dịch rất có lời.
Giống như một viên đá lăn xuống từ đỉnh núi, từ lúc lăn, hoặc là ước nguyện sẽ thành, hoặc là tan xương nát thịt, đây là cái giá mà hạt giống không tưởng cần có.
Nhưng liệu điều ước của Amy thực sự có thể trở thành hiện thực?
Nàng biết.
Amy biết điều đó ngay từ đầu.
Hạt giống không tưởng không có khả năng biến mình thành còn người mà nó chỉ có thể đưa ra một khả năng.
Biến điều tuyệt đối không thể thành có thể, giống như cho phép cái gọi là "phép màu" được sinh ra trên thế giới bị ràng buộc bởi thiết luật này.
Nếu nói phải bắt đầu gieo mầm hạt giống không tưởng với một điều ước nào đó, thì Amy thấy rằng đó hẳn là điều ước “sống sót”.
Lúc chuẩn bị tua lại thời gian chính là lúc Taida đang bắt đầu hồi sinh Alice, đúng lúc này thì Cận vệ Lá Chắn cũng bắt đầu tấn công vào xưởng giả kim.
Để sống sót trong cuộc chiến của cả hai, Amy, người bị cô lập và bất lực, đã sử dụng hạt giống không tưởng với tâm lý thử một lần, để rồi đến bây giờ, nàng đã trốn thoát thành công.
"Đúng là một sự bắt chước vụng về..." Nghĩ đến điều này, Amy cảm thấy bi thương.
Người đầu tiên nghiên cứu ra hạt giống không tưởng rốt cuộc đã nghĩ gì? Để hiện thực hóa một điều ước nào đó, hắn sẵn sàng hy sinh bản thân để tạo ra một trái cây vụng về như thế.
Nhưng Amy không buồn bã quá lâu, nàng học theo Bologo, cố gắng lấp đầy ý chí của mình bằng những cảm xúc khác.
Chẳng hạn như tức giận trước hiện trạng, hay mong chờ về một cuộc sống mới.
"Điều ước của ngươi, điều ước của hắn, điều ước của mọi người, nhưng không ai quan tâm đến điều ước của Amy."
Amy học hỏi rất nhanh, nàng vừa mắng vừa leo lên thang sắt.
Nàng biết mình thật ra là một người tự ti, dù đã cố gắng làm hài lòng Taida đến thế nào nàng vẫn bị Taida chối bỏ một cách lạnh lùng. Nỗi thất vọng dần phủ kín trái tim của Amy, khiến nàng nghi ngờ về thứ gọi là mối quan hệ này.
Bước chân của Amy ngừng lại, nàng nghĩ đến Bologo, Amy luôn có ý thức ngụy trang để hòa đồng với những người khác, nhưng khi ở bên Bologo thì nàng hiếm khi mới lộ ra dáng vẻ vốn có.
Bologo rất đặc biệt với Amy, nhưng càng đặc biệt thì Amy càng không dám đặt kỳ vọng bởi vì nàng sợ lặp lại cái kết giống như Taida.
Hồi tưởng lại những việc xảy ra trong quá trình tua lại thời gian, Amy tự trách vỗ mạnh đầu.
"Quả nhiên mình vẫn làm hỏng mọi thứ..."
Amy lẩm bẩm một mình.
Có người dành cả cuộc đời để hàn gắn tuổi thơ, còn Amy thì ở trong bóng tối của nó. Nàng hoàn toàn không tin tưởng vào bất kỳ mối quan hệ nào, thậm chí Amy còn không muốn có bất kỳ mối quan hệ với bất kỳ ai nếu không phải vì kế hoạch của bản thân.
Miễn là không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng.
Nàng biết ngay từ đầu nên bước đi một mình, như thế sẽ không ai nhìn thấy mình, cũng không có ai bị tổn thương, dù có phải trả giá cũng chỉ cần một mình mình gánh chịu là đủ.
Lần này ý chí của Amy cực kỳ kiên định, cho dù có bị tàn tật thì Amy vẫn sẽ làm theo ý mình.
Đúng, không cần trở thành một con người, cho dù không thể nếm thử món bánh ngọt, không thể cảm nhận được làn gió mát rượi thổi qua làn da, cũng không thể biết thứ gọi là giấc mơ là như nào…
Amy không quan tâm, nàng không quan tâm đến kết quả, điều duy nhất nàng quan tâm là quá trình.
Chỉ cần đã làm thì coi như đã thực hiện!
Amy nhanh chóng chạy đến rìa ngoài của Khe nứt lớn, so với loài người thì nàng vẫn có rất nhiều lợi thế, ví dụ như Amy không biết mệt mỏi, chỉ cần khung máy không bị tổn thương thì nàng có thể chạy cả ngày.
Nàng đã biết phải làm gì tiếp theo, Amy đã đọc qua rất nhiều sách, nàng biết có một nơi ở Opus được gọi là ga xe lửa, con tàu sẽ đưa ngươi đến bất kỳ nơi nào có đường ray miễn là dùng tiền mua vé .
Chết rồi, Amy đột nhiên nhận ra rằng mình không có tiền, nhưng đó không phải là vấn đề, kỹ năng chiến đấu của Amy rất tuyệt vời, chỉ cần tìm một số người qua đường xui xẻo và mượn một ít từ hắn.
Sau đó Amy nhận ra rằng mình không biết giá vé, vì vậy chỉ có thể mượn càng nhiều càng tốt.
Sau đó, Amy nghĩ rằng có thể làm điều gì đó khác trong khi chờ tàu, chẳng hạn như đi ăn một vài món bánh ngọt hay gì đó...
Nghĩ là làm, Amy đến một con phố của Opus sau khi đi xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Giờ vẫn còn rất sớm, bầu trời của Opus phủ một tầng mây u ám, vài tia ánh sáng lọt qua kẽ hở trên tầng mây khiến người ta không khỏi nhìn chằm chằm vào đó như đang chờ mong rằng có một thiên đường thánh khiết nằm ngay phía sau đám mây đen đó.
Thành phố vắng lặng, chỉ có một vài chiếc ô tô và người đi bộ trên đường, mùa đông lạnh giá đã tô điểm thêm một nét tàn lụi cho thành phố nhộn nhịp này.
Amy đang chạy trốn, nhưng lại đi rất bình tĩnh như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.
Sau khi được Bailey cải tạo, nhìn từ xa Amy đã giống như một con người nên nàng không còn phải lo lắng về ánh mắt dòm ngó của người khác nữa.
Amy bước xuống phố với tâm trạng vô cùng hớn hở, tò mò quan sát mọi nơi.
Xét theo mấy lần tua lại trước, Cận vệ Lá Chắn phải mất một ít thời gian để tìm thấy mình, cho nên mình có thể lãng phí chút thời gian quý báu đó.
Tâm trạng của Amy rất thoải mái, đây là lần đầu tiên nàng công khai dạo phố ở Opus một mình.
Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy như thể mình thực sự là một con người, nàng có thể cảm nhận được những điều mà mình chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Amy chậm rãi dừng lại, nàng đang đứng ở ngã tư đường, không biết phải đi đâu.
Amy chợt cảm thấy rất khó chịu, nàng biết trên thế giới này còn rất nhiều nơi có cảnh đẹp mà nàng chưa được nhìn thấy, nhưng nàng lại không biết chúng ở đâu.
Amy thậm chí còn không biết ga xe lửa của Opus ở đâu.
Nàng thấy mình hệt như một chú chuột hamster đã sống trong lồng bao năm qua, rồi được thả vào thế giới rộng lớn này vào một ngày đó và bị choáng ngợp giữa đường chân trời vô định.
Amy biết mình có thể thích nghi, nàng là một người rất ham học hỏi, cho nên chỉ cần có thời gian là nàng có thể giải quyết mọi vấn đề.
Amy bước đến trước một cửa hàng, kệ trưng bày phía sau cửa sổ kính đầy ắp các món bánh ngọt khác nhau, cửa hàng khóa chặt. Tuy nhiên hiện giờ còn rất sớm nên hầu hết các cửa hàng đều chưa mở.
Amy do dự vài giây, nàng biết mình không thể đợi lâu như vậy nên sau khi nói lời xin lỗi trong lòng, nàng đấm vỡ khóa cửa và bước thẳng vào.
"Buổi sáng tốt lành."
Amy chào cửa hàng không một ai, rồi lấy chiếc ghế đang dựng ngược trên bàn và đặt nó sang một bên.
"Ta muốn cái này, cái kia nữa."
Amy lẩm bẩm một mình, rồi lấy hết món bánh ngọt này đến món bánh ngọt khác từ trên kệ trưng bày và đặt lên trên bàn, sau đó bước đến quầy và lấy túi ra.
Amy không có tiền, trên đường đi cũng không gặp tên quỷ xui xẻo nào để cướp nên sau khi nghĩ một lúc, nàng đặt Quyền Trượng Gọi Lửa lên trên quầy như muốn dùng nó này để trả tiền.
Ngồi lại chỗ của mình, Amy cầm một cái nĩa, xiên một miếng rồi nhét vào miệng, nhai vài lần, nhưng không hề có mùi vị nào.
Lấy một cái đĩa khác, Amy nhổ những thứ trong miệng ra. Không giống như con người, nàng không có cơ quan tiêu hóa nên không thể nuốt những thứ này.
Nhưng Amy vẫn ngoan cố ăn hết món bánh ngọt này đến món bánh ngọt khác, sau đó nhai và nhổ chúng ra một bên, như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó. Như này thì có thể coi như mình đã ăn nó, dù chẳng có mùi vị gì.
Chỉ có mình Amy ăn bữa ăn nực cười này trong cửa hàng.
Amy không hề cảm thấy khổ sở, nàng biết về sau mình sẽ ở một mình nên cần làm quen với những điều này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa của cửa hàng lại bị đẩy ra, một người khác bước vào sau những tiếng chuông lanh lảnh.
Hắn đang thở hổn hển như vừa mới chạy thục mạng từ một khoảng cách xa đến, sau đó hắn với lấy một chiếc ghế khác và ngồi xuống.
"Biết không? Các món bánh ngọt được đặt trên quầy trưng bày này được làm chỉ để trưng bày, không phải để ăn."
Người khách nhìn hành vi hài hước này của Amy và nở nụ cười.
"Bologo, ngươi thực sự giống như một con chó hoang đuổi mãi không đi a."
Amy lau miệng, nỗi buồn thoáng qua vừa rồi tan biến, nàng lạnh lùng nhìn cái tên không mời mà đến này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng chín, 2022 07:13
Hệ thống tu luyện bộ này như nào vậy các bác
28 Tháng tám, 2022 19:28
Với trường phái cận chiến thiên về tốc độ và linh hoạt như Bologo t thấy lấy "hẹp sắc" ngon hơn mà :v, thêm nữa là về sau thăng cấp lên vẫn sửa được, tỉa dần theo hướng "rộng cùn" không vấn đề gì
28 Tháng tám, 2022 18:39
năng lượng đâu ra chưa kể hồi sinh cũng tốn năng lượng nữa, chọn rộng cùn bất lợi về chiến đấu, hết năng lượng mất thêm thời gian hồi sinh
28 Tháng tám, 2022 04:19
hơi thất vọng việc tk main chọn hẹp và sắc. Vốn dĩ với cơ thể bất tử là lợi thế thì nó có thể chọn rộng và cùn để có thể khả năng vô hạn làm mọi thứ
26 Tháng tám, 2022 22:15
Khà khà bé này trước giờ vẫn giả trân mà bác, chứ thật ra tính cách ác liệt cũng chả kém cạnh Bailey :V
26 Tháng tám, 2022 17:59
truyện hay, nhưng mấy đoạn có amy cảm giác nó thế nào ấy, gượng gượng
17 Tháng tám, 2022 22:43
Lướt thấy trên mạng, không biết về sau tác có viết tình tiết nào liên quan đến cái này không :V
Lemegeton – Di sản của Vua Solomon
Lemegeton, hay Bảy hai con quỷ của Solomon, là một cuốn sách không rõ tác giả có từ thế kỷ mười bảy, bên trong gồm hướng dẫn chi tiết để triệu hồi quỷ dữ, thậm chí là thiên thần.
Lemegeton có năm phần, phần đầu tiên về bảy mươi hai con quỷ từng phục dịch vua Solomon thời xưa để xây đền thờ Jerusalem và cách triệu hồi chúng. Đây được coi như là một "bản hướng dẫn" cụ thể và phổ biến nhất về cách triệu hồi quỷ, tuy nhiên thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Thậm chí kể cả khi đã triệu hồi được quỷ, ít ai có được bản lĩnh như vua Solomon xưa mà biến chúng thành nô lệ.
10 Tháng tám, 2022 00:52
Bác edit nuột quá
04 Tháng tám, 2022 18:08
Ngục Thánh là truyện Việt Nam mà bro :)))
01 Tháng tám, 2022 21:58
Tui convert thô xong thì vừa đọc vừa edit luôn cho ae ấy mà
01 Tháng tám, 2022 12:41
Cho mình hỏi bác CV , bác dịch luôn truyện hay sao mà cảm giác văn phong mượt thế
31 Tháng bảy, 2022 23:40
Phê thực sự , hy vọng tác giả cao bút hơn bộ trước , mặc dù bộ trước hay nhưng còn có chỗ thiếu sót, bộ này đọc cảm giác chắc hẳn ra.
Mà phải nói cv có tâm đấy, cảm giác như đọc Ngục Thánh
30 Tháng bảy, 2022 23:13
Truyện hay mà mới ra, thôi để dành vậy
29 Tháng bảy, 2022 23:33
https:__www(.)facebook(.)com/reel/1080962539200287?fs=e&s=cl Vãi có món này thật lun, khi nào phải đến đó ăn thử xem có "thơm ngon" thiệt như lời đồn không :V
27 Tháng bảy, 2022 01:19
cv đừng có thêm "rồi" này "rồi" kia đọc sượng vãi, văn phong của tàu mà thêm mấy từ thuần việt đọc k ra hồn
26 Tháng bảy, 2022 08:03
shit đến lúc gay cấn nhất thì hết c
26 Tháng bảy, 2022 07:59
i
lị0
25 Tháng bảy, 2022 21:46
Ơ giờ mới để ý, cám ơn bác Songcau đã đề cử, để tui tranh thủ làm thêm 1c cho ae ^^
25 Tháng bảy, 2022 11:43
Vậy là đc rồi (≧▽≦)
24 Tháng bảy, 2022 22:02
Bình quân ngày 2c, thỉnh thoảng gộp 2c làm 1, đôi khi có việc/mệt quá thì xin nghỉ phép hoặc 1c. Yên tâm là tui làm còn chậm hơn nhiều so với tác :V
24 Tháng bảy, 2022 20:54
Mà 1 tuần lão tác ra mấy chương vậy bác
24 Tháng bảy, 2022 18:59
Hồi đấy mới convert nên chưa quen bác thông cảm :v Về sau ko bị thừa từ "và" nữa đâu, tầm hơn chục chương đầu thui, mấy lần tui định sửa rồi mà lười quá ấy :V
24 Tháng bảy, 2022 18:23
Tôi góp ý chút này từ" họ " ông nên đổi thành "mọi người " còn từ " và " thì tui thấy ông nên bỏ luôn từ này hay ông thấy khúc nào hợp thì thêm vào chứ nhiều lúc đọc nó cấn cấn không đc tự nhiên cho lắm tui chỉ mới đọc đc 10 chương à còn thấy chỗ nào không đc tự nhiên lắm thì tui sẽ góp ý ( bộ này thì tui thấy cũng hay đáng để mong đợi mong lão edit sẽ để ý còn quyền sửa lại hay ko là của ông :))
22 Tháng bảy, 2022 20:29
chắc đh ấy nói về mấy chương đầu, cvt dịch thành hẳn tiếng việt, nhưng mấy chương về sau bình thường rồi, k cần lo đâu cvt
22 Tháng bảy, 2022 17:12
à thì mình vừa làm vừa đọc nên tiện tay edit luôn cho mn, ai không hạp có thể lên wikidich hoặc stv đọc mà, cần thì bảo mình đưa file name cho không lại phí mất một bộ hay ^^
BÌNH LUẬN FACEBOOK