MC trong hội trường lên tiếng mời khách vào ghế ngồi để buổi đấu giá bắt đầu thì mọi người rục rịch chuẩn bị đi nhưng Ngọc Linh lại níu tay Trạch Dương.
– Anh ngồi đâu? Em có thể ngồi cùng anh được không?
– Hôm nay ai cũng có số ghế cố định của mình, em cứ về chỗ đi, nói chuyện sau.
Nói rồi anh đưa Cảnh Nghi về vị trí ở hàng ghế đầu tiên. Cảnh Nghi quay mặt nhìn lại, thấy mặt mũi cô ta cau có không hài lòng vậy mà chẳng hiểu sao ghế cô ta ngồi lại ngay phía sau họ. Được thể, Cảnh Nghi càng ngồi sát Trạch Dương, bám anh không cho quay lại mỗi lần cô ta gợi chuyện.
Có lúc cô cũng nói mát với anh.
– Nếu anh muốn nói chuyện với tình cũ thì em nhường ghế cho chị ấy nhé!
– Ngồi im đi, ai bảo em nhường.
– Tại em thấy anh cũng đang lưu luyến còn hẹn nhau nói chuyện sau thì chi bằng em ngồi sau cho hai người nói chuyện còn hơn là để anh gặp riêng người yêu cũ.
Trạch Dương quay sang nhìn Cảnh Nghi nhưng cô lại không nhìn anh mà nhìn lên sân khấu nơi đang diễn ra đấu giá. Trạch Dương đưa tay lên xoa đầu cô, ánh mắt âm trầm, ngạo nghễ.
– Em đúng là cô bé ngốc.
Cảnh Nghi hừ một cái, mang tay anh ở eo mình ném ra nhưng ngay lập tức nó lại trở về và ôm chặt hơn.
– Nhìn xem em thích bộ trang sức nào anh sẽ đấu giá lấy về cho em.
– Đừng có mà lấy lòng em bằng vật chất, em không hám của.
Đuôi mắt dài khẽ vươn lên, cô đúng là người phụ nữ duy nhất không nhìn vào túi tiền của hắn và không coi trọng trang sức được tặng.
– Vậy tặng anh cho em thì em sẽ lấy chứ?
– Không… à có.
Cả hai cùng nhìn nhau cười, Cảnh Nghi còn cố tình quay sang tựa vai anh khiến người ngồi sau nóng mông, hai con ngươi muốn nổ ra vì ghen tức.
Cảnh Nghi chăm chú nhìn chiếc vòng cổ có thiết kế hai cành hoa lồng vào nhau với viên kim cương xanh làm điểm nhấn vừa được đưa lên kệ đấu giá.
” Vòng cổ này có tên “Tình yêu vĩnh cửu” – là thiết kế còn lại duy nhất của nhà thiết kế lừng danh Van – Diego lấy cảm hứng từ tình yêu thủy chung của Vua Wiliam với nữ hoàng Mary. Sản phẩm làm hoàn toàn bằng thủ công được chế tác từ vàng trắng kết hợp viên kim cương xanh và 26 viên cẩm thạch ngọc lục bảo – giá khởi điểm cho chiếc vòng cổ này là 500 nghìn USD”
– Nó thật đẹp.
Thấy Cảnh Nghi nhìn không chớp mắt, miệng reo lên xuýt xoa thì Trạch Dương ghé tai hỏi.
– Em thích chứ?
– Nó rất đẹp nhưng mà giá cao quá!
– 520 nghìn – Một phụ nữ trung niên giơ bảng đấu giá.
– 600 nghìn – Hải Phong lên tiếng.
Trạch Dương quay sang vỗ vai Hải Phong.
– Cậu cũng thích nó sao?
– Âu Lan thích.
– E là chúng ta phải giành với nhau rồi.
Trạch Dương nhếch miệng cười.
– 650 nghìn – một người đàn ông ngoại quốc đứng dậy.
– 700 nghìn – Trạch Dương lên tiếng.
– 900 nghìn – Hải Phong đá mắt sang Trạch Dương.
Cảnh Nghi lay tay anh.
– Để cho chị Âu Lan đi anh.
– Nhưng đây là thứ duy nhất em thích. Ngồi im đi, anh lấy nó cho em đeo vào ngày cưới.
Người đàn ông ngoại quốc lại lên tiếng.
– 1 triệu
MC điều khiển lên tiếng: 1 triệu lần thứ nhất
– 1 triệu 2 – Hải Phong giơ bảng
Trạch Dương nheo mắt, giơ bảng.
– 2 triệu.
Ồ – Cả hội trường đều ồ lên thích thú. Khang Nam ngồi ghế bên trái cạnh Khương Diệp nhìn hai thằng bạn bĩu môi. Hắn quay sang Khương Diệp.
– Chị thích không?
– Cậu sẽ đấu giá nó.
– Nếu chị muốn.
– Không? Tôi không thích lấy đồ của chính công ty mình mang ra đấu giá.
Cảnh Nghi nắm cổ tay Trạch Dương.
– Anh chỉ cần lên một chút thôi sao lại lên giá cao như vậy?
Hắn nói như mua mớ rau ngoài chợ.
– Đỡ mất công nói nhiều.
– 2 triệu USD lần 1 – 2 triệu lần 2 – 2 triệu lần..
– 2 triệu 2 – Quý bà lúc đầu đứng lên tranh giành.
Cảnh Nghi lắc đầu nhìn Trạch Dương.
– Thôi anh.
– 3 triệu
Cảnh Nghi thốt lên.
– Anh điên à? Quá đắt.
Lúc này cả hội trường không còn im lặng được nữa, toàn bộ những con mắt đều đổ dồn về phía Trạch Dương bàn tán xôn xao.
Người phụ nữ lắc đầu dừng lại, người đàn ông ngoại quốc định lên tiếng thì cũng bị vợ giật áo lắc đầu chỉ còn Trạch Dương và Hải Phong tham gia. Trạch Dương quay sang bạn.
– Cậu mà đấu giá tiếp tôi đốt nhà cậu đấy.
– Sau này chán bán lại đấy.
– Hỏi vợ tôi.
MC chốt phiên đấu giá chiếc vòng cổ về tay Trạch Dương. MC mời anh lên sân khấu kí nhận. Trạch Dương nắm luôn tay Cảnh Nghi đi lên lấy vòng cổ thay ngay cho cô trước ánh mắt của nhiều người.
– Tôi đấu giá nó để tặng vợ sắp cưới của mình.
Nói xong, anh kí nhận lại đưa Cảnh Nghi rời xuống. Ánh mắt của các quý bà quý cô thầm ghen tị, có người ngưỡng mộ và người khó chịu nhất là Ngọc Linh.
– Em không dám đeo nó ra ngoài mất.
– Vì sao?
– Bị cướp mất.
– Anh bên cạnh em ai dám động vào.
Sau phiên đấu giá là tiệc đứng được tổ chức. Ăn xong, Cảnh Nghi không thấy Trạch Dương đâu thì đứng lên đi tìm. Ngoài khuôn viên khách sạn, ánh đèn không đủ sáng chỉ hơi mờ ảo nhưng cô vẫn nhìn ra phía bên hồ Trạch Dương đang đứng cùng Ngọc Linh. Nhìn thấy cảnh này, trái tim cô như bị ngừng đập. Họ đứng rất gần nhau. Chỉ nhìn phía sau cũng thấy họ vô cùng xứng đôi. Cô mỉm cười nhưng lòng ngập tràn chua xót, mắt cay xè định quay vào trong thì tim đau nhói khi thấy Ngọc Linh xoay người bám tay lên cổ Trạch Dương.
Cảnh Nghi xoay người bỏ đi, trong lòng mang một nỗi sợ vô hình “Tình cũ không rủ cũng tới.”