• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh lao đến thì thở phào nhẹ nhõm, người trên xe đã kịp thời phanh lại nên chỉ có va chạm nhẹ. Anh lại gần, đỡ Cảnh Nghi đứng lên vào lề đường rồi lại gần xin lỗi chủ xe.

Ngồi bên vỉa hè, Cảnh Nghi vẫn ngơ ngác như người mất hồn. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không muốn chết, nếu vừa nãy chiếc xe kia đâm vào cô thì sao?

Khánh Phi lại gần, cô mới giật mình nhìn anh bằng đôi mắt hoang mang. Cô vẫn nhớ lời Trạch Dương nói, cô rất muốn nắm lấy tay Khánh Phi nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của Trạch Dương. Vậy nên cô chỉ còn cách duy nhất là buông tay Khánh Phi, cất đi tình yêu chưa kịp nở hoa.

- Nghi, em làm sao vậy?

Cô lắc đầu, đứng dậy nhưng chân lại đau nhức nên lảo đảo muốn ngã. Khánh Phi nhanh tay đỡ cô lại, vòng tay ôm trong lòng mình.

- Để anh đưa em đi viện kiểm tra, chắc chân bị trật khớp rồi.

- Không cần, em tự lo được. Anh về đi đừng theo em nữa.

Nhìn thấy sự hoảng hốt của Cảnh Nghi, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Cơ sự nào đẩy một cô gái đầy sức sống, đầy tự tin, nụ cười luôn nở trên môi thành một người trong mắt đầy sự sợ hãi, lúc nào cũng như một con thú nhỏ bị tổn thương, trốn tránh mọi thứ như vậy.

- Nghi... bình tĩnh nghe anh nói. Có chuyện gì hãy nói với anh được không? Bất kì chuyện gì anh cũng giải quyết cho em được. Đừng sống như vậy, em không phải người như này. Nhìn em thế này anh đau lòng lắm.

Cảnh Nghi lắc đầu, vẫn từ chối cánh tay của người đàn ông ấy.

- Em xin anh, tránh xa em ra. Em không làm sao cả. Đến giờ em phải về rồi.

Không nghe cô nói, anh bế cô ngồi lên ghế, nhẹ nhàng xoa nắn chân cô. Cảnh Nghi đành ngồi im nhìn anh. Hình ảnh người đàn ông này đã khảm vào trong tâm trí, anh đến cả trong những giấc mơ đẹp của cô. Bây giờ anh đang ở trước mặt, đã trở thành người đàn ông trưởng thành, càng ngày càng đẹp. Bất giác cánh tay muốn chạm vào mặt anh nhưng hình ảnh Trạch Dương hiện ra trước mắt khiến cô rụt tay lại.

- Muộn rồi em về đây.

- Để anh đưa em về.

- Không cần, em tự đi được.

Rút chân khỏi tay Khánh Phi, cô tập tễnh đi như chạy, chân đau nhức gần như phải kéo lết trên mặt đường.

Nhìn theo bóng Cảnh Nghi siêu vẹo, cả người cứ run lên, Khánh Phi thấy trong lòng mình như sát muối. Nếu là ba năm trước, cô gái ấy sẽ tự nhiên mà khoác tay anh, nhìn thấy anh đôi mắt sẽ ngập sáng chứ không phải như vậy. "Cảnh Nghi, anh sẽ đưa em rời khỏi hắn."

Bắt xe về Hoa An Viên, cổ chân cô đã sưng tấy đau nhức. Tại sao từ lúc gặp hắn, đời cô cứ gặp hết xui xẻo này đến xui xẻo khác vậy. Cứ chưa lành vết thương này thì lại đến vết thương khác, thương tích đầy mình từ trong lòng đến ngoài cơ thể.

Nghĩ đến Khánh Phi, cô thấy lòng chua xót. Khi họ có cơ hội bên nhau, cô chưa nghe thấy anh tỏ tình cùng mình. Cô đã mong chờ nó nhưng đến tận ngày anh đi vẫn chỉ là một câu nói lập lờ " Chờ anh về". Cô cũng đã chờ nhưng... kết quả đã là một con số 0 tròn trĩnh.

Về đến Hoa An Viên, thấy cả nhà vẫn tối om. Cô thở phào nhẹ nhõm vì Trạch Dương chưa về. Tập tễnh vào đến nhà, cất giầy vào tủ thì thấy đốm lửa lập lòe. Cô sợ hãi hét lên, lảo đảo đứng dựa vào tường như bị người ta bắt trộm.

Đèn được bật sáng, Trạch Dương ngồi phòng khách, hắn dựa người trên sofa, hai tay đặt trên thành ghế, chân đặt trên bàn, dáng ngồi bình thản, ung dung tự tại. Thấy cô hét lên, đầu lông mày có hơi nhíu lại.



- Em làm gì sai trái sao mà lại giật mình?

Cảnh Nghi đứng thẳng dậy, lấy lại bình tĩnh.

- Không có, tưởng anh không có nhà nên...

- Em sợ tôi có nhà thế sao?

Cảnh Nghi lắc đầu, trả lời thật thì không dám mà dối lòng thì lại sợ nên tốt hơn không trả lời. Cô định lên phòng nhưng hắn đã thấy chân cô tập tễnh nên ra lệnh.

- Lại đây

Cô lại đổi hướng, mặt mũi cũng tái đi vì đau. Cái chân phản chủ đã sưng tấy, đau nhức đến tận xương cốt. Vừa ngồi xuống ghế, anh ta với tay nhấc chân cô đặt trên đùi. Nhìn cái chân to tướng, hắn liếc cô ghét bỏ.

- Lại làm sao đây?

- Tôi...không cẩn thận nên ngã.

Hắn nhướng mày lên nhìn, cô giật thót mình, tim muốn rơi ra ngoài.

- Thật chứ? Đã sơ cứu chưa?

- Chưa ạ... ngồi trên xe, tôi mới xoa một chút.

Hắn không nói gì chỉ gật đầu coi như đã chấp nhận lời cô nói. Nhưng cô không biết rằng, ánh mắt hoảng hốt của cô đã tố cáo tất cả.

Bàn tay hắn ấn ấn kiểm tra đã thấy Cảnh Nghi nhăn nhó kêu đau.

- Chịu đau một chút nhé!

- Anh định làm gì?

Hắn chẳng nói chẳng rằng, tay vẫn lắc lắc cổ chân cô, xoa xoa một lát thì cô nghe thấy tiếng xương vỡ. Hắn kéo mạnh chân làm cô đau như chết đi, nước mắt vô thức chảy giàn giụa.

- Á...

Tiếng đau đớn rên rỉ của cô bị giữ lại trên môi hắn. Khi cô hết nức nở, hắn mới từ từ mở mắt rời khỏi môi cô.

Ở với người này, kiểu gì cũng có ngày cô chết, không chết vì sợ thì cũng chết vì sốc. Cách giảm đau của hắn cũng chẳng giống ai, nó làm cô phân tâm mà tạm quên đi đau đớn.

- Mai em sẽ hết đau.

Cảnh Nghi vẫn không nói nên lời. Mặt tái đi vì đau, nước mắt chảy nhưng không dám khóc.



- Lên tắm rửa cho sạch mùi nước hoa của người khác đi.

Nghe hắn nói, cả người cô không lạnh mà rùng mình. Cô mải suy nghĩ mà không để ý mùi nước hoa của Khánh Phi bám trên người mình. Cô định lên tiếng nhưng thấy hắn không truy cứu thì không nói nữa.

Đứng hẳn dậy, cô mới thấy đúng là chân đã không còn nhức nhối trong xương nữa, chỉ còn hơi đau vì bị sưng thôi. Hắn là ma hay quỷ mà cái gì cũng biết làm như vậy nhỉ?

Ngồi trong bồn tắm, nhìn trên người mình đã sạch sẽ các vết thương, sẹo cũng chẳng có, vết bầm đã tan từ bao giờ. Sự kiên trì bôi thuốc của hắn đã đạt được kết quả ngoài mong đợi. Nhớ tới ánh mắt của Khánh Phi, lòng cô lại nhói một cái. Hôm nay cô khỏi rồi nhưng không muốn cùng Trạch Dương nên...mắt nhìn thấy gói băng vệ sinh thì nhoẻn miệng cười.

Ra khỏi nhà tắm, cô mặc trên người bộ đồ ngủ bằng bông màu hồng vô cùng kín đáo và ấm áp.

Trạch Dương ngồi trên giường, mắt đang dán vào máy tính, ngửi thấy mùi hương bên cạnh bèn ngẩng đầu lên thấy cô đang đứng như phỗng, hai tay xoắn vào nhau. Mái tóc cô còn ẩm, được vuốt gọn gàng bên tay. Bộ quần áo kín như bưng, mặt mũi đang nhìn anh có điều muốn nói nên tay nắm chặt, môi cắn vào nhau ửng đỏ. Hắn vươn tay nắm lấy tay cô kéo vào lòng.

Cảnh Nghi run người, lấy can đảm.

- Tôi đến tháng rồi.

Hắn nhíu mày khó chịu, ánh nhìn tia lên người cô thăm dò.

Ngồi ở khoảng cách gần như này, cô sợ hắn phát hiện ra mình nói dối nên không dám nhìn vào mắt hắn. Chỉ cần hắn cố chấp muốn thì cô sẽ chết chắc...trong lòng vừa sợ, vừa hồi hộp, chỉ biết cầu mong thượng đế hãy giúp mình. Mặc dù đã cẩn thận dùng cả băng vệ sinh nhưng nhỡ hắn vẫn muốn thì cô chỉ có nước chết.

- Ngày ấy của em đến thất thường nhỉ?

Tim Cảnh Nghi đập muốn nhảy cả ra ngoài, cô cố nghĩ xem lần gần đây nhất là khi nào? Dạo này biến cố nhiều nên cô không nhớ nữa. Cô cứ trả lời bừa.

- Chắc đợt này căng thẳng nên thất thường. Vừa tắm tôi mới bị thôi.

Hắn đẩy cô ra, giọng nói lạnh lùng.

- Ừ, cẩn thận không dây ra giường.

- Tôi sang phòng khác ngủ nhé!

Cô sợ nhỡ đêm hắn quên lại động chạm thì sẽ lộ nên nín thở chờ đợi.


- Ừ, sang đi


Cô thấy mình như vừa thoát một kiếp nạn. Ở với hắn, cô thấy trình gian dối của mình ngày càng thăng hạng.


Cô đứng bật dậy, vui sướng vì lần đầu đã qua mặt được hắn, thiếu chút nữa cô đã nhảy lên vì vui mừng. Nhưng vẫn kiềm chế, giấu đi tâm tư của mình. Khi quay đi, cô không kìm được mà nở nụ cười, vô tình đã lọt vào ánh mắt hắn.


➡️????????????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK