• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào trung tâm thương mại, Cảnh Nghi giúp Vũ Đan chọn mua đồ rồi cũng mua cho mình hai bộ váy bầu, dù chưa có bụng lớn nhưng quần áo cô cũng bắt đầu chật chội.

Vào quầy hàng sơ sinh, nhìn gì cũng muốn mua, Cảnh Nghi giơ lên một đôi giầy vải.

- Đẹp nhỉ? Chúng ta mỗi người lấy một đôi đi, sau này sẽ cho bọn chúng dùng giống nhau.

- Mẹ tôi nói không nên mua đồ sơ sinh sớm, người ta kiêng đấy. Đợi đến tháng thứ 7 rồi chúng ta cùng mua, lúc ấy sẽ mua đồ đôi cho hai đứa dùng.

Nhưng vì đôi giầy xinh quá sợ đến lúc ấy không còn mẫu này nên Cảnh Nghi vẫn lấy hai đôi mua về. Tối buồn cô sẽ mang ra ngắm nghía để nói chuyện với con.

Sau khi ăn uống, hai người khoác tay nhau đi xuống hầm gửi xe, chất hết đồ đã mua lên cốp xe, Vũ Đan lên tiếng.

- Hôm nay tôi có hẹn đi chọn váy cưới, cô đi cùng tôi chứ?

- Cô nên gọi Khánh Phi đi cùng, dù sao cũng là chuẩn bị cho đám cưới mà?

- Nếu anh ấy muốn thì tôi báo lịch anh ấy đã gọi rồi. Đến giờ này chưa gọi là anh ấy không muốn đi, mà không muốn thì tôi cũng không ép nữa. Cô đi với tôi đi.

- Vậy cũng được, tôi sẽ giúp cô chọn.

Hai người vừa lên xe, cài xong dây an toàn, chưa kịp đi thì bị chặn đầu xe bởi một nhóm đàn ông đều cao to vạm vỡ, bọn chúng nhìn chằm chằm vào trong xe. Chúng chậm rãi mà không vội vàng đến gần, ở tầng hầm B3 này tự dưng vắng lạ, đến một người cũng không có, muốn kêu bảo vệ phải lên được tầng hầm trên cùng. Vũ Đan cũng như Cảnh Nghi đều đoán được bọn chúng đang hướng đến mình.

- Cô ngồi vững nhé! Chỉ cần lên được bên trên là sẽ an toàn.

Nói rồi, Vũ Đan mở khóa xe, ấn chân ga lao thẳng vào đám người phía trước, bọn chúng nhanh nhẹn tránh sang một bên, chạy đuổi theo. Tưởng đã cắt được chúng nhưng gần đến lối lên tầng hầm trên thì một chiếc xe lao ra đâm vào đầu xe của Vũ Đan không cho cô lên. Vũ Đan đành quay xe đi lòng vòng trong bãi, cô lấy điện thoại đưa cho Cảnh Nghi.

- Ấn số 2 gọi cho bố tôi, nói với ông cho người cứu chúng ta.

Cảnh Nghi run rẩy ấn số nhưng điện thoại chỉ là hồi chuông dài không ai nghe máy. Càng lúc chiếc xe càng đuổi sát, những gã đàn ông bên dưới cũng chia ra chặn các lối. Vũ Đan chỉ còn biết liều lĩnh lái xe, chúng chặn lối thì cô cứ lao thẳng mặc kệ có đâm phải hay không?

Lúc này trong đầu Cảnh Nghi hiện lên hình ảnh của Trạch Dương. Dù cô không biết hắn có quan tâm sống chết của mình hay không nhưng vẫn gọi đi. Ngay lập tức anh ta đã bắt máy.

- Trạch Dương, cứu tôi... anh mau đến cứu tôi.

Tiếng phanh xe chói tai, lúc này lại xuất hiện thêm một chiếc xe nữa vây lấy xe của hai người.

- Nói, em đang ở đâu?



Lời nói như muốn níu lại đầu lưỡi, người cô run lập cập.

- Tầng hầm B3... trung tâm thương mại Hà Thành, tôi và Vũ Đan đang bị người ta đuổi bắt... anh mau đến giúp chúng tôi đi.

- Bình tĩnh, đừng xuống xe, anh sẽ đến.

Vũ Đan xoay xe liên tục, dù đã có dây an toàn nhưng cả hai vẫn không ngừng bị va chạm. Dù không nói ra nhưng điều họ lo sợ nhất là hai đứa trẻ trong bụng họ.

Chiếc xe của họ bị chặn tứ phía, vòng đi đâu cũng có xe chặn đầu, cả hai bắt đầu hoảng hốt, sợ hãi. Bọn chúng manh động, liên tục lao thẳng vào xe của hai người.

Trạch Dương lao ra khỏi phòng họp, gọi điện cho Tống Vinh.

- Cậu cho người đến tầng hầm B3 trung tâm thương mại Hà Thành ngay. Liên hệ bảo vệ ở đó xuống tầng hầm B3, có người đang bị ám sát.

Hắn không còn đi nữa mà là chạy, sự suốt ruột hằn lên trong từng động tác, chỉ trong nháy mắt, chiếc xe màu bạc lao vút đi, lạng lách trên đường lớn, bỏ mặc cả đèn đỏ mà vút qua.

Nhìn thấy bảo vệ xuất hiện, Vũ Đan liền lái xe nhanh đến chỗ họ nhưng bất ngờ một chiếc xe lao ra cố tình đâm vào bên hông, nhấc xe của hai người nghiêng đi, mất đà đâm thẳng vào cột trụ.

Ngay sau đó, bọn chúng liền nhanh chóng rời đi trước khi bảo vệ chạy lại. Đám người của Trạch Dương cũng vừa tới, thấy mấy chiếc xe rời đi liền đuổi theo.

Vũ Đan vươn tay lắc tay Cảnh Nghi.

- Cảnh Nghi, cô không sao chứ? Tôi đau quá!

Khi thấy có người đang cố đập cửa, Vũ Đan cố gắng ấn mở cửa kính xe bên mình xuống rồi ngất đi.

Tống Vinh mở được cửa xe cùng bảo vệ đưa được Vũ Đan ra ngoài nhưng Cảnh Nghi bị mắc kẹt phía bên kia, họ buộc phải nghiêng xe lại sau khi đã chắc chắn không làm cho Cảnh Nghi bị nguy hiểm.

Trạch Dương dừng xe lại, vứt chỏng chơ giữa đường chạy lại, đẩy Tống Vinh ra, rồi trườn người vào xe, cởi dây an toàn bế Cảnh Nghi ra.

- Nghi, mở mắt ra cho tôi.

Xe cứu thương đến, bác sĩ mang cáng cứu thương xuống, kiểm tra các phần trên cơ thể chắc chắn không có gẫy xương mới đặt họ lên cáng.

- Hình như cả hai người đều đang có thai. Mau gọi người nhà họ đến bệnh viện đi.

Trạch Dương nắm lấy cánh tay vị bác sĩ nọ, hét lên.



- Cô vừa nói cái gì? Có thai sao?

- Buông ra, anh điên à? Có muốn cấp cứu hay để họ chết.

Trạch Dương quay sang Tống Vinh.

- Bằng mọi giá tóm sống chúng về cho tôi.

Anh chạy lên xe cứu thương của Cảnh Nghi rời đi. Nhìn cô bị thương, máu chảy thấm ướt hết váy, hơi thở dường như rất chậm khiến anh lo lắng. Nắm lấy bàn tay gầy gò của cô áp lên má mình, trong lòng không khỏi sợ hãi. "Tại sao có con mà em không nói với tôi?"

Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Trạch Dương ngồi ngoài đi lại suốt ruột, gia đình của Vũ Đan cũng đã tới. Mẹ cô nước mắt lưng tròng, bám tay Trạch Dương hỏi thăm.

- Con gái tôi sao rồi? Đứa bé nữa, nó có sao không?

- Họ đang được bác sĩ cấp cứu nên chưa biết thế nào cả?

Bà khóc lóc, quay sang chồng trách cứ.

- Ông làm gì mà con gọi ông lại không nghe máy hả? Ông suốt ngày công việc chẳng quan tâm đến con gì cả. Ôi, con tôi, cháu tôi... mong tổ tiên phù hộ cho chúng.

Khánh Phi cũng vừa vào tới, nhìn thấy Trạch Dương thì ngạc nhiên.

- Sao anh lại ở đây?

Trạch Dương nhìn hắn ta, lòng đầy lửa giận, nếu đây không phải bệnh viện thì sẽ cho hắn ta một trận. Nếu không vì hắn thì anh đã không để Canh Nghi rời đi, cô sẽ không gặp phải chuyện này.

Thấy Trạch Dương không nói gì, Khánh Phi nhíu mày.

- Có phải Cảnh Nghi...tại sao hai người họ lại đi cùng nhau?


Nhìn hắn ghét bỏ, Trạch Dương xoay người về ghế ngồi nhưng Khánh Phi kéo lại.


- Anh nói đi, có phải do anh làm?


Dù đã cố kiềm chế nhưng câu hỏi kia như giọt nước tràn ly, Trạch Dương xoay người hạ xuống mặt Khánh Phi một đòn khiến anh ta ngã xuống, máu trào ra từ khóe miệng. Trạch Dương không để cho Khánh Phi kịp ngồi dậy, lao đến ngồi lên người anh ta nhưng thuộc hạ của bố Vũ Đan đã đến can ngan. Anh hét lên chỉ vào mặt Khánh Phi.


- Câm miệng chó của anh lại, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, cứ chờ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK