– Thật vui được gặp lại cô.
Cảnh Nghi nhìn gã lướt qua nhưng chẳng mảy may quan tâm.
– Cô không nhận ra tôi?
– Tôi không có xu hướng nhớ người xa lạ.
Cô vẫn đi băng băng thì hắn đứng chặn trước mặt.
– Cô đang có chuyện gì sao?
– Chuyện của tôi không liên quan đến anh, phiền anh đừng bám theo tôi nữa được không?
Hắn liếc qua cũng đoán được lí do cô nổi cáu nhưng lại bình thản coi như không, cũng không có ý định rời đi.
– Dù sao chúng ta cũng có duyên, cô không nên quá khắt khe như vậy? Tôi ở đây không có bạn bè nên… chỉ muốn làm bạn với cô thôi mà.
Cảnh Nghi thở dài, xoay người lại nhìn gã.
– Anh nói mình tên là gì ấy nhỉ?
– Mạnh Hải, đây là danh thiếp của tôi.
Cảnh Nghi cầm lấy danh thiếp vừa định bước đi thì hắn lại lên tiếng.
– Cô có muốn biết về mối quan hệ của chồng cô và tình cũ?
….
Hải Phong đi ra ngoài hút thuốc nhìn thấy Cảnh Nghi cùng gã đàn ông đang nói chuyện thì mặt biến sắc. Anh lấy điện thoại gọi cho Trạch Dương nhưng không thấy hắn bắt máy thì suốt ruột đi tìm.
– Lan, em có thấy Trạch Dương đâu không?
– Không ạ.
– Em với con ngồi im trong đây không ra ngoài nhé!
– Có chuyện gì sao anh?
– Bảo bối, nghe lời rồi về anh nói sau.
Anh chạy đi tìm Trạch Dương, điện thoại vẫn bật chế độ gọi đi nhưng hắn không nghe máy bức anh muốn phát điên. Kéo tay Khang Nam ra chỗ vắng, anh nhíu mày.
– Mạnh Hải đã xuất hiện, tìm Trạch Dương ngay.
Khang Nam ngẩn người.
– Cậu thấy hắn ở đâu? Chính xác không?
– Hắn đang nói chuyện với Cảnh Nghi, đi tìm Trạch Dương đi.
– Gọi điện thoại cho cậu ta, Cảnh Nghi đâu?
– Chúng ta không thể đánh động hắn được, ở đây hắn sẽ không dám động đến cô ấy đâu. Đi tìm Trạch Dương với tôi.
Cả hai chia nhau đi tìm, khách sạn lớn quá, lúc này tìm người chỉ khiến người khác phát cáu. Khang Nam tìm một hồi không thấy thì ra quầy lễ tân hỏi thăm khách thuê phòng nhưng không có tên Trạch Dương.
Hải Phong ra ngoài khuôn viên chạy một vòng thì thấy hắn đang đứng hút thuốc một mình liền cáu kỉnh.
– Cậu còn đứng đây, điện thoại đâu mà gọi không nghe máy hả?
Hắn lấy điện thoại ra bình thản lên tiếng.
– Hồi nãy tắt chuông nên không để ý, có chuyện gì mà cậu cáu ngậu lên vậy?
– Mạnh Hải đang ở đây? Tôi thấy hắn nói chuyện với Cảnh Nghi.
Điếu thuốc trên tay Trạch Dương rơi xuống chân, đôi mắt sâu thẳm hằn nên sự khó chịu.
– Họ đang ở đâu?
– Bên vườn hoa.
Trạch Dương gọi điện thoại đi và nhanh chân bước theo Hải Phong.
– Bao vây khách sạn Hoàng Gia, hắn có ở đây rồi nhanh lên.
Khang Nam nhìn thấy hai người thì lại gần, khuôn mặt cũng tối sầm, cau có.
– Tôi tưởng cậu lên giường với người cũ rồi. Mẹ kiếp, vợ không bảo vệ mà đi đâu vậy?
Bước chân của Trạch Dương không dừng lại mà sải chân nhanh hơn, cả người mang sát khí lạnh lẽo.
– Bớt nói nhảm đi.
Cả ba chạy ra vườn hoa nơi Hải Phong nhìn thấy hắn ta nhưng chẳng thấy ai, Trạch Dương phát cáu.
– Người đâu? Cảnh Nghi đâu?
– Vừa nãy họ còn đứng đây, nơi đây đông người nên hắn sẽ không manh động đâu.
– Chia ra đi tìm đi.
Trạch Dương gọi cho Cảnh Nghi nhưng không thấy cô nghe máy. Lúc này mới nhớ ra cô để điện thoại ở nhà.
Tống Vinh từ ngoài đi vào, nhìn mặt hắn khó đoán được hiệu quả công việc. Hắn nhìn Trạch Dương nhưng không dám nhìn thẳng.
– Em đã truy mọi góc nhưng không thấy dấu của họ.
Trạch Dương ném vào cậu ta ánh nhìn khó chịu.
– Lục tung khách sạn này lên cũng phải tìm được cô ấy cho tôi.
Khang Nam đăm chiêu đi lại cũng suốt ruột.
– Tại sao hắn lại biết Cảnh Nghi? Ai cho hắn lá gan lớn đến mức dám sang đây, các cậu nói xem nào.
Trạch Dương thấy sự nghi ngờ trong mắt Khang Nam thì khó chịu.
– Có phải cậu đang nghi ngờ Cảnh Nghi quen biết hắn?
Hải Phong đứng lên phán đoán.
– Cậu có thấy lạ là hôm nay Ngọc Linh xuất hiện thì hắn cũng xuất hiện. Họ cùng từ Ấn Độ tới, các cậu nghĩ có sự trùng hợp như vậy. Còn tôi tin Cảnh Nghi không quen biết hắn.
– Nhất Phẩm đã xuất hiện cách đây một tuần nên họ không thể có liên quan được hơn nữa cậu quên chính hắn đã sát hại bố cô ấy sao?
– Cô ta đâu? Cậu mất công một chút sẽ tra ra ngay thôi. Đừng nói với tôi cậu vẫn còn rung động với cô ta đấy.
Khang Nam giễu cợt.
– Yêu nhau sâu đậm lắm cơ mà.
– Bây giờ tôi chỉ có Cảnh Nghi thôi, hai cậu đừng nói linh tinh.
Tống Vinh lục tung khách sạn, kiểm tra từng phòng vẫn không thấy Cảnh Nghi đâu thì mặt mày u ám. Anh ta xuống sảnh đứng trước mặt Trạch Dương nặng nhọc lên tiếng.
– Không thấy người, chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút.
– Khách sạn này không có camera sao?
Khang Nam lên tiếng.
– Hôm nay chỉ có camera ở hội trường được mở để bảo mật đồ đấu giá và người mua thôi còn ngắt hết.
Điện thoại của Trạch Dương vang lên là bác Lam gọi.
– Cảnh Nghi vừa về nhà rồi, cậu yên tâm ạ.
– Vâng, cảm ơn bác.
Tắt điện thoại, hắn quay sang nhắc mọi người về còn dặn Tống Vinh đi điều tra thêm xem Ngọc Linh sang Việt Nam làm gì?
Lời Hải Phong nói không phải không có căn cứ, nhất là sau chuyện Khánh Phi và Mỹ Anh thì hắn càng phải đề phòng. Dặn dò mọi việc xong, hắn nhanh chóng ra xe về nhà với tốc độ của gió.
Trên chiếc xe đen tuyền, người đàn ông trở về với vẻ mặt vốn có, đôi mắt xanh biếc hung ác nhìn chiếc xe máu bạc vừa rời đi lạnh lùng ra lệnh.
– Điều tra về cô gái có tên Cảnh Nghi cho tôi? Mua nhà gần nhất chỗ cô ấy sống.
– Tại sao ngài lại quan tâm đến vợ sắp cưới của Trạch Dương? Có phải chúng ta sẽ xử lí cô ta trước?
Những ngón tay thon dài của hắn chạm lên màn hình điện thoại có ảnh của Cảnh Nghi, anh mắt hung ác bỗng trở nên ấm áp, một cô gái đẹp mang nụ cười thiên thần. Trong phút chốc khuôn mặt hắn lại trở về với dáng vẻ vốn có, lời nói mang phần hiểm ác.
– Không được động đến một sợi tóc của cô ấy. Vợ của Trạch Dương thì sao chứ? Ta sẽ có cách biến cô ấy thành của mình.
– Ngài… tôi nghĩ…
– Im ngay
Nhất Phẩm im lặng không dám lên tiếng thêm, lái xe rời đi.
Cảnh Nghi về nhà mà không báo với Trạch Dương. Trước lúc đi, liếc thấy họ vẫn đang đứng trong tư thế ám muội thì cô quyết định tự về. Có thể hôm nay hắn sẽ không về nhà, làm sao cô so sánh được với một người đã từng khiến trái tim của anh ta chết vơi nửa. Sau nhiều năm gặp lại, chắc chắn họ có rất nhiều chuyện cần nói với nhau.