Cảnh Nghi đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra. Cô không muốn tiếp tục đối diện với hắn nên lóp ngóp bò dậy xuống khỏi giường nhưng lại bị hắn túm hai chân ngã sấp xuống giường, kéo lê đến bên người hắn. Chẳng mất sức, hắn lật người cô lại, ép chặt cứng.
- Buông tôi ra.
Chóp mũi cao thẳng chạm vào mũi cô, ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vào mắt cô. Cảnh Nghi hít thở sâu, không cho mình được phép chùn bước trước ánh mắt ấy. Cô kiên định không nhân nhượng:
- Anh còn nhớ ngày sinh nhật mình đã hứa gì với tôi không?
Trạch Dương nhíu mày, cuối cùng thì cô đã chịu thừa nhận. Cô đã bám lấy yêu cầu ấy mà muốn rời đi.
- Em vẫn muốn rời đi sao? Tôi cho em sống sung sướng mà em không muốn?
- Tôi không muốn nữa, tôi muốn rời khỏi đây cho anh muốn đưa ai về thì đưa không phải tốt hơn sao? Tôi chán phải thấy anh ân ái cùng người phụ nữ khác rồi, chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy buồn nôn lắm.
Cô biết lời nói này của mình khiến anh ta nổi cáu nhưng cô cần nhắc hắn nhớ. Thật lòng rời đi cô cũng không có tâm trạng, anh ta có thể đối xử với cô thế nào cũng được nhưng việc cùng lúc anh ta lăn giường với người khác lại về chạm vào mình thì cô không muốn. Cô nghiêng đầu, tránh ánh mắt hắn.
Hắn chạm lên khuôn mặt của cô, buộc cô phải nhìn mình.
- Thật lòng em muốn rời đi? Buổi tối hôm ấy, vì sao em lại khóc?
Cảnh Nghi thở khó nhọc khi bị đè trên người, hốc mắt phiếm hồng.
- Vì tôi thấy thất vọng với anh, không nghĩ anh lại bẩn đến vậy? Và tôi khóc vì sẽ được rời khỏi anh đấy?
- Không đúng, em yêu tôi không? Tôi hỏi em có tình cảm với tôi không?
Cảnh Nghi cười nhạt.
- Anh đang muốn nghe điều gì? Không, tôi đâu có ngu ngốc mà yêu một người như anh để tự chuốc lấy đau lòng. Ngay từ đầu tôi đã xác định được kết quả việc mình làm thì sao phải yêu anh? Anh nói đi, không phải đó cũng là điều anh muốn sao? Anh liên tục nhắc tôi đừng có yêu anh còn gì?
Nói một hơi dài, cuối cùng cô cũng không kìm được mà rơi nước mắt, hai môi mím chặt, ánh nhìn sắc lạnh.
Nhìn cô khóc, hắn bóp mạnh cằm cô muốn vỡ vụn, bất ngờ ngồi bật dậy, mặc lại quần áo, không nói thêm một lời, đi nhanh ra khỏi phòng không nhìn lại. Bây giờ, hắn rất sợ nhìn cô khóc.
Hắn đi khuất, cô mới co người, gục mặt xuống giường khóc nấc. Dù trong lòng rất đau nhưng cô không nghĩ mình đã yêu hắn.
Cả đêm, Trạch Dương lại không về nhà. Cô vẫn nằm trên giường lớn, ôm chăn gối ngủ một mình. Không hiểu trong lòng mình muốn gì nữa, chẳng lẽ cô lại thay đổi đến mức chính mình không còn nhận ra mình nữa. Sống trong ảo vọng cũng đến lúc phải ngừng lại rồi.
Hắn không về nhà, cô vùi đầu vào công việc. Cô nhắc mình phải kiếm tiền để rời khỏi sự xa hoa này, rời khỏi hắn càng nhanh càng tốt để lòng không còn đau đớn nữa.
Sau khi Cảnh Nghi gửi bản thiết kế đi cho chị Hạnh thì điện thoại nhận được tin nhắn. Mở lên là hình ảnh Trạch Dương ôm eo cô gái trẻ đi ra từ quán bar. Lồng ngực cô nhói lên đau đớn nhưng không muốn tiếp tục rơi nước mắt nữa. Những ngày hắn không về là ở bên người khác vậy mà cô thì nhớ thương đến quay quắt. Khẽ cười hắt thê lương nhìn bức ảnh rồi tự giễu mình đã quá hi vọng. Cô hít thở sâu đưa ra quyết định dứt khoát.
Cô đứng dậy dọn hết đồ của mình đã mang đến vào vali. Những thứ hắn mua dù là thứ nhỏ nhất cô cũng không mang theo. Đến như nào thì ra đi như vậy. Dù hắn không cho nhưng lần này cô sẽ làm theo những gì mình muốn, sẽ tự giải thoát cho chính mình.
Bác Lam gọi cô xuống ăn cơm. Vừa ngồi xuống bàn thì cô thấy tiếng động cơ xe đi về. Cô không chào đón mà lặng lẽ ngồi ăn cơm. Trạch Dương tiến lại bàn vừa định cúi xuống hôn thì cô quay mặt đi lành lạnh nói:
- Chúng ta kết thúc ở đây đi, tôi muốn dừng lại mối quan hệ này. Dù chúng ta không yêu đương nhưng tôi không muốn dùng chung đàn ông. Anh có người khác thì cứ đá tôi đi được không?
Lòng bàn tay Trạch Dương xiết chặt, anh nhìn cô đau đáu:
- Cảnh Nghi, thật lòng cô muốn rời đi?
- Đúng vậy? Tại sao anh vẫn cố giữ tôi lại làm gì?
- Cảnh Nghi, cô đang muốn làm loạn phải không? Cô nghĩ tôi không buông bỏ được cô sao?
Cảnh Nghi không hề nao núng, trừng mắt nhìn anh:
- Anh cho rằng tôi muốn làm loạn sao? Anh đã lên giường cùng người khác vậy mà vẫn muốn chạm vào tôi, anh có biết tôi thấy kinh tởm thế nào không hả?
Trạch Dương nhìn cô tức giận nhưng lại tỏ ra vô cùng bình thản. Anh sẽ cho cô thấy, cô dám bày trò thì sẽ bị vần đến không kịp giẫy giụa. Cô sẽ không dễ dàng rời khỏi hắn mà đến với Khánh Phi. Hắn sẽ không để hai người đến với nhau, sẽ để cô toàn tâm toàn ý mà trở về. Dù cô có đi khỏi đây thì cũng không thể thoát khỏi hắn. Hắn nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh.
- Cô dọn đồ rời khỏi đây đi.
Cảnh Nghi nghe hắn nói nhẹ bẫng như vậy thì sững người. Cô hoàn toàn không nghĩ hắn lại dễ dàng cho cô rời đi như thế. Cảnh Nghi đã nghĩ như mọi lần, họ sẽ lại cãi vã một trận nhưng bây giờ hắn dễ dàng để cô đi như vậy nên không biết phải phản ứng thế nào?
- Bây giờ cô lại muốn ở lại?
- Không, tôi sẽ đi khỏi mắt anh, cảm ơn.
Cô bỏ bữa đi về phía phòng ngủ. Mặc dù đã nghĩ sẽ bước đi hiên ngang nhưng chân lại lảo đảo, cô càng bước nhanh càng muốn ngã quỵ.
Trạch Dương nhìn sự cam chịu của cô, nghe hai chữ "cảm ơn" mà càng tức giận, trong lòng hắn cũng như có một vật nhọn đâm thấu.
Bác Lam nhận được ánh mắt Trạch Dương vội vàng đi lên phòng Cảnh Nghi.
Vào phòng, nhìn Cảnh Nghi đã dọn xong đồ. Bác nắm tay cô giữ lại khuyên nhủ.
- Cháu với cậu ấy hãy nói chuyện lại với nhau được không? Đừng đi như vậy?
- Đây là điều cháu muốn nên khi anh ta đồng ý chẳng phải cháu nên làm ngay sao? Cảm ơn bác trong thời gian qua. Cháu đi rồi, bác dọn sạch phòng này, bỏ hết những gì liên quan đến cháu đi. Phòng này sẽ đón chủ mới, họ sẽ không dùng đồ của người cũ đâu.
Biết chẳng thể thay đổi được điều gì nhưng bà vẫn thấy buồn lòng. Cảnh Nghi đi rồi, bà cũng sẽ rời đi, chẳng biết có còn gặp lại.
- Cháu sẽ đi đâu?
- Chắc là về nhà ạ, rồi cháu sẽ đi làm, chăm sóc mẹ và Cảnh Anh. Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Dù là vẽ ra một mộng tưởng bình yên như thế nhưng sao nước mắt lại rơi. Cô cũng chẳng hiểu nổi mình. Chẳng lẽ giữa họ chỉ là say đắm lẫn nhau, chỉ là ham muốn thể xác của đối phương còn lại thì chẳng có gì nữa.
Cô không hiểu anh hay là cô thay đổi nhanh quá, thích ứng nhanh quá.
Khi rời khỏi đây, giữa họ chẳng là gì cả. Liệu cô sẽ quên được hay là day dứt trong lòng thì cần phải đợi thời gian trả lời. Nhưng cô không muốn nhớ, anh nói dù đau đến chết cũng phải nhớ nhưng cô không có nghĩa vụ ấy, không muốn làm mình đau đến chết.
Mở tủ đầu giường, lấy chiếc thẻ anh đưa, cô đặt lại ngay ngắn lên mặt bàn, đồ trang sức cũng không lấy thứ gì chỉ cầm duy nhất chiếc nhẫn mà họ cùng nhau mua rồi đứng dậy kéo vali ra khỏi phòng. Đứng lặng trước cửa phòng hồi lâu, ngắm nhìn lại nó một lần cuối.
Bên sofa đặt nơi ban công phản chiếu hình ảnh của họ, anh hay có thói quen ngồi ôm cô mỗi khi đi làm về. Cả căn phòng này có lúc là cãi vã nhưng không thiếu những giây phút mặn nồng.
Lúc mới về đây, anh từng nói "Không chỉ một đêm mà em phải ở đây đến khi tôi chán thì thôi.", "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho em những gì em muốn"