Hải Phong lại gần, anh không lường trước được hắn còn chút sức lực cuối cùng cũng lôi Cảnh Nghi theo, biết thế đã nhắm lên đầu hắn cho chết bất đắc kì tử.
– Các cậu xuôi dòng thả dây xuống cho họ đi.
Anh ngồi xuống bên cạnh bà Dung an ủi.
– Bác về viện trước đi, đừng lo gì cả. Hai người họ đều được huấn luyện bơi ngược dòng sóng biển thì sông này là gì chứ? Họ sẽ cứu được con dâu bác còn…
– Cháu ngập ngừng cái gì?
– Nếu có ma nữ nào mê trai đẹp thì cháu cũng không chắc có lôi họ xuông không nữa.
Anh cố tình trêu để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng bà. Chỉ lo họ không bám được Cảnh Nghi chứ Trạch Dương và Mạnh Hải đều cao thủ lặn, họ được huấn luyện nhiều năm như vậy thì nước không là đối thủ.
Bốn người họ được kéo lên bờ, cả người Cảnh Nghi run cầm cập vì sợ, ôm chặt lấy Trạch Dương không buông. Mạnh Hải lệnh cho thuộc hạ mang Nhất Phẩm đi. Trước khi đi, hắn quay lại nhìn Cảnh Nghi chằm chằm.
– Đừng có nhớ thương vợ của người khác.
Trạch Dương nhìn hắn gườm gườm. Hải Phong chứng kiến màn này thì khóe miệng không khỏi kéo lên ý cười.
Mạnh Hải không vì câu nói của Trạch Dương mà dời tầm mắt đi, đôi mắt xanh biếc ủ rũ như lan ra lớp sương mù đặc quánh.
– Cậu hãy chăm sóc cô ấy cho tốt và đừng bao giờ để tôi thấy mặt. Ân oán này một ngày chưa được kiểm chứng thì giữa cậu và tôi vẫn còn mối thù truyền kiếp.
– Vợ là của tôi cớ gì cậu phải dặn dò. Cậu thích thì cứ kiểm chứng đi, khi nào quay lại hoặc gặp lại chưa chắc cậu đã toàn thây đi như này đâu.
– Cảnh Nghi, hẹn gặp lại em.
Trạch Dương mặt xám xịt, hắn ta nhắc anh không gặp lại mà đòi gặp lại vợ người ta là thế nào? Vẫn còn tơ vương?
– Nếu ân oán không hóa giải thì tôi không mong gặp lại anh.
Bóng lưng Mạnh Hải cứng lại, bước chân vì thế mà hẫng nhịp nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rời đi thật nhanh.
Trạch Dương vỗ vỗ vào má Cảnh Nghi nhắc nhở.
– Coi như em biết điều.
– Ây da… từ chối trai đẹp thật không dễ chịu chút nào?
Trạch Dương hất tay nhắc Hải Phong đưa người rời đi, anh hung hăng cúi xuống, giữ lấy mặt Cảnh Nghi hôn.
– Á, sao anh cắn em?
– Cho em nhớ lâu một chút, tránh xa đàn ông ra.
Cảnh Nghi gật đầu ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ anh đòi bế đứng lên. Trạch Dương lườm cái âu yếm mới nhấc cô lên đi theo mọi người lên xe về nhà.
Tống Vinh kiểm tra lại quanh nhà một lượt thì ra ngoài báo cáo. Dù không muốn nhìn vợ chồng người ta thân mật mà nó vẫn hiển thị trước mắt. Người đàn ông đang nằm gối lên đùi người phụ nữ nhắm mắt nghe vợ đọc sách.
– Anh, đã gỡ hết rồi.
– Ừ, về đi. Tội của cậu xử lí sau.
Cảnh Nghi nhíu mày, búng vào trán anh.
– Người ta dốc lòng vì anh, không thưởng còn xử lí cái đầu anh ấy.
Hắn nắm lấy tay cô đặt trên ngực.
– Vì bà xã tôi đã lên tiếng nên cậu được ân xá. Lát sẽ có tiền vào tài khoản.
Lần đầu tiên Cảnh Nghi thấy tên trợ lí này của Trạch Dương nói chuyện với cô lại còn nở nụ cười nữa.
– Cảm ơn chị dâu.
Bác Lam đi chợ về nhìn thấy hai người đang nói cười thì đứng hình mất một lúc, tự cấu vào tay mình thấy đau mới hoàn hồn.
– Cậu chủ, Cảnh Nghi, hai cháu…?
Cảnh Nghi đứng dậy, đến gần giúp bác xách đồ.
– Anh ấy không cho cháu ly hôn, vậy nên lại về đây ạ.
– Thật là tốt quá! Tốt quá! Hai đứa làm bác thối ruột từ sáng đến giờ.
Trạch Dương đứng dậy đi về phòng lên tiếng.
– Làm bác sợ rồi, vợ chồng cháu chơi trốn tìm chút thôi.
Bác Lam hồ hởi, tất bật đi vào bếp.
– Tối nay phải ăn mừng mới được.
Trạch Dương bước lên vài bậc thang không thấy Cảnh Nghi đi theo mình thì hắng giọng.
– Nghi
– Dạ
– Lên anh bảo.
Cảnh Nghi xếp xong đồ giúp bác Lam vào tủ lạnh thì lon ton chạy lên phòng. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Cô liền mang đồ của mình xếp lại vào vị trí vốn có. Sau nhiều ngày bị người khác theo dõi, hôm nay có thể thở bình thường, thoải mái tự do như này thật là thích. Cô không phải diễn kịch nữa, người như trút được gánh nặng đến ngộp thở.
Trạch Dương ra ngoài, trên người tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm ở hông, nước còn ướt lấp loáng trên cơ bụng rắn chắc. Anh lại gần, đứng trước mặt, Cảnh Nghi thấy tim loạn nhịp. Hai vợ chồng vì diễn kịch mà lâu lắm rồi chẳng có phút giây tình tứ thế này. Chiếc khăn tắm hờ hững, cô đảm bảo chỉ cần chạm nhẹ liền rơi ra.
Mùi hương sữa tắm mát lạnh thoang thoảng, Cảnh Nghi vừa định đứng lên thì tay anh đặt trên vai kéo lại, vừa vặn mặt cô dính vào bụng anh, cằm chạm vào thứ gì đó khiến mặt cô đỏ dựng.
– Em…chưa tắm. Lúc nãy anh định bảo em gì?
Anh cúi xuống, kề sát mặt cô.
– Lên trả bài cho anh, nhịn đói hơi lâu rồi.
Cảnh Nghi bá vai anh nháy mắt.
– Nhưng em thì đói bụng phải làm sao?
– Cảnh Nghi, anh nhớ em… có biết đêm nào ở văn phòng anh cũng chỉ muốn chạy về ôm em ngủ không hả?
– Em cũng không ngủ được nên hôm nay chắc sẽ ngủ ngon.
Hắn nháy mắt đầy ma mị, ngón tay miết nhẹ trên môi cô.
– Liệu có thể?
Hắn cúi xuống chiếm lấy môi cô cắn mút một hồi mới buông ra cho cô đi tắm.