Không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ đã chết trận, dần dần đến giới hạn tuyệt vọng.
Toàn bộ Vương quân Đại La Vũ Triều đã bị giết đến mức mất hết sĩ khí.
Mà những chiến sĩ này còn đến từ những Vũ Triều khác.
Trừ Đại Phong Võ Chủ đã chết, chín Võ Chủ khác đã gia nhập Đại La Võ Cung.
Hiển nhiên các chiến sĩ đến từ chín Vũ Triều cũng đã nhận được mệnh lệnh, đều lộ ra sát ý với Sở Ninh đang đi từng bước đến.
Sở Ninh nhìn Đồng Đồng một cái.
“Đại ca ca, ta không sợ”, Đồng Đồng cười nói.
Trong một tháng này.
Cô bé chỉ cần mở mắt ra đều nhìn thấy thi thể, nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng không biết vì sao.
Cô bé lại cảm thấy đây là khoảng thời gian yên ổn nhất cả đời này của mình.
Có Sở Ninh ở cạnh, cô bé có thể an tâm.
Đưa mắt nhìn khắp Đại Hạ Vũ Triều, có thể chính mắt chứng kiến hành động vĩ đại của Bắc Vương chỉ có một mình cô bé.
“Được”.
Sở Ninh mỉm cười, cất bước tiến lên.
“Nếu cứ giết như vậy mãi, đến bao giờ mới kết thúc”.
“Đại Hạ Bắc Vương có phong thái cái thế không bằng từ bỏ chấp niệm, thành kính thỉnh tội”.
“Ta sẽ nể mặt tư chất của ngươi, giúp ngươi cầu tình Đại La Võ Chủ, kiếm một con đường sống”.
Một người đàn ông với thân hình khôi ngô hiện thân.
Ông ta mặc long bào trên người, từng bước đi đều có khí thế cường đại của Siêu Phàm, làm cho đám chiến sĩ ven đường đều phải khom người mà bái.
Ông ta là người đứng đầu Đại Lương Vũ Triều, lấy giọng điệu thương xót khuyên nhủ Bắc Vương đầu hàng.
“Ngươi có biết những người xuất hiện trước mặt ta đều chết như thế nào không?”, Sở Ninh cười lạnh, mặt đất dưới chân nổ tung.
Chỉ thấy hắn nhảy dựng lên, tay trái vác quan tài, tay phải mở ra, đè xuống mặt Đại Lương Võ Chủ.
Bắc Vương bước vào Đại La, chỉ có một thái độ.
Người nào cản đường hắn đều phải chết!
“Chàng trai, ngươi lại ngu xuẩn hồ đồ đến mức đó sao!”
Sắc mặt Đại Lương Võ Chủ trầm xuống, khí thế Siêu Phàm hóa thành một vòng khí, làm cho các chiến sĩ bên cạnh phải ngã ngửa.
Huyết khí của ông ta mênh mông giống như nắng gắt, nguyên hải ba mươi lăm trượng bạo động, chân nguyên bám vào hai tay tung ra như mãnh thú.
Ầm một tiếng.
Đại Lương Võ Chủ kêu lên, hai chân hãm sâu, hai chưởng truyền ra tiếng xương nứt.
Chống lại một kích.
Một lực lượng mênh mông cuồn cuộn vọt tới, gần như cắt nát hai tay của Đại Lương Võ Chủ.
Sở Ninh đã mạnh đến mức Đại Lương Võ Chủ cũng không thể đánh lại được!
Điều khiến Đại Lương Võ Chủ cảm thấy sợ hãi chính là lúc Sở Ninh đánh úp lại, đầu ông ta như bị một cây búa lớn đập trúng, ngay cả máu đang lưu thông cũng phải dừng lại.
Đó là khí thế Siêu Phàm cùng với huyết thống thần linh của Sở Ninh đang trấn áp ông ta!
“Ngươi muốn làm chó của Đại La Vũ Triều, tìm kiếm niềm vui cho chủ nhân, khuyên ta nhận tội, nhưng lại không hỏi chính mình xem rốt cuộc có xứng hay không!”