Sở Ninh ra lệnh.
Bách Tuế quân Bắc Vương lập tức cất đao.
Trận đánh này đã mất mấy canh giờ, càng đánh càng tàn khốc.
Bách Tuế quân chết mấy chục người.
Nhưng đó cũng chỉ là một phần xác phủ kín đường máu xương họ đang đi.
Sau khi xử lý xác chết xong, Bách Tuế quân lại lên đường với Sở Ninh.
Ánh sáng nhô lên ở phương Đông.
Bắc Vương Đại Hạ xuất chinh khí thế ngút trời, suốt chặn đường đi qua từng đôi mắt đều đổ dồn lên Sở Ninh.
Họ ở biên giới Đại Càn Vũ triều mất canh giờ, đã có rất nhiều tu giả chạy đến đây để xem.
“Bổn vương khởi hành từ đại hạ, thống lĩnh Bách Tuế quân sáng lập đường máu cho đại quốc”.
“Tu giả nào dám đứng trên đường máu này, đều là địch của ta”.
Lời nói của Sở Ninh vang vọng khắp nơi, rung động mấy chục dặm.
“Bắc Vương làm thế, chẳng lẽ không sợ chúng ta huy động quân đánh vào Đại Hạ sao?”. Có một giọng nói tắc lưỡi trong đám quần chúng vang lên.
Bắc Vương Đại Hạ mới đứng đầu Thiên Tuyệt Thanh Châu không lâu, đã để tay liên tiếp bị nhuộm máu.
Trước khi các cường giả Động tụ lại, không ai có thể đảm bảo mình sẽ thắng
“Đại Hạ ta mà chết một người, bổn vương sẽ tự tay lấy đầu của hùng chủ Đại quốc đó đến tế điện”.
“Ta muốn cho cường giả ở Thanh Châu thấy, lỡ như giết không được ta mà kết oán thì kết quả ra sao. Các ngươi tự nghĩ đi”. Sở Ninh đáp lại, giọng nói thấm đầy lạnh lùng.
Người vừa đặt câu hỏi lập tức đổ mồ hôi đầy trán.
Đúng thế.
Thiên kiêu ngang ngửa với yêu nghiệt bán thuần huyết.
Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đuổi tận giết tuyệt, hai là đừng bao giờ đụng vào hắn.
Nếu không, sẽ để lại họa rất lớn về sau.
Đại La Vũ triều, Bạch Lộc Vũ triều chính là ví dụ thực tế nhất!
Bắc Vương chém giết đến Đại Hạ Vũ triều, ai oán đi có giết cả bá tánh Đại Hạ cũng chẳng mấy vấn đề gì với hắn, mà còn chọc điên hắn lên.
“Chẳng lẽ các ngươi đến đây không phải vì Siêu Phàm Vương Quân bí à?”
Ánh mắt của Sở Ninh trở nên rét lạnh và u ám: “Bí quyết ở trong người ta, giỏi thì cứ việc đến lấy”.
Hắn chỉ mới hai mươi tuổi đã khiêu chiến rất nhiều siêu cường đại quốc ở Thanh Châu, người ta nghe danh đều nói hắn ngu ngốc, chả biết suy nghĩ.
Nhưng hắn không hối hận.
Vì hắn còn muốn bảo vệ Tần Hoa Ngữ…
Sở Ninh dẫn đầu Bách Tuế quân đi băng băng về phía trước, áo giáp chiếu sáng cả vùng, chiến ý ngút trời.
Vài vị Hùng chủ Động đóng giữ đằng trước họ, chỉ có thể im lặng suy nghĩ rồi rút quân.
Quãng đường Bắc Vương đi này, toàn rửa bằng máu Động.
Lời nói của hắn vẫn còn âm vang bên tai bọn chúng, chỉ cần nghĩ đến thôi đã sợ hãi nên không dám lấy thân chắn đường tôn giả Bắc Vương nữa.
Hai ngàn dị chủng Siêu Phàm bay rợp cả một trời, hóa thành một cái bóng lớn xẹt qua đùa của họ, bay thẳng về phía trước.
Vụt! Vụt! Vụt!
Từng bóng người nối đuôi nhau đi vào rừng rậm, mặt đất bên dưới cũng ùn ùn rung lên.
Đại Hạ Siêu Phàm bí quyết truyền đi, rất nhiều siêu cường giả đã rục rịch. Bọn họ đến gần nhất với đường máu, nên mới muốn đuổi đến đây để hớt tay trên trước.
Họ tin chắc.
Chắc chắn có người chống lưng cho đám quân phản loạn này, họ muốn nhìn thấy kẻ đó là ai.
“Khà, xem ra lần này chiến trận quậy hơi lớn á!”
Yến Tử Lăng nhếch môi xinh đẹp cười.