Phần bụng của Sở Ninh chiếu rọi ra nguyên hải đã đạt tới mười sáu trượng vuông, khi hắn đạp chân xuống, chân nguyên tinh thuần rót vào mặt đất.
Ầm!
Mặt đất như mặt biển sóng cả mãnh liệt, gợn sóng khuếch tán, tạo ra từng tiếng chấn động ầm ầm, vô số máu tươi bắn tung tóe.
Lấy thân hình Sở Ninh làm trung tâm, cận vệ của Minh Vương bị cuốn lên không trung, sau đó ngã xuống bốn phương tám hướng.
Một giây sau.
Sở Ninh tung chưởng về phía mười lăm vị thống lĩnh Vũ Cảnh.
Giờ phút này hai cánh tay hắn chấn động, có thể bộc phát ra lực lượng mạnh hơn bốn vạn cân, hai chưởng như thiên thạch đánh tan trời cao, mỗi một chưởng rơi xuống đều sẽ có một vị thống lĩnh nổ tung thân thể.
Ầm!
Vào lúc mấu chốt, một cây trường côn màu đen đập về phía Sở Ninh.
Còn chưa báo mối thù giết con.
Hai ngàn cận vệ đẫm máu, thống lĩnh dưới trướng cũng liên tiếp chết đi, sao Minh Vương có thể chịu đựng được.
Sở Ninh nhấc cánh tay chấn động, cản lại trường côn.
"Đại ca cẩn thận, đây là Minh Vương Côn!"
Yến Tử Lăng đang xem chiến vội vàng nhắc nhở.
Tám vị Vương của Đại Hạ đều có vũ lực trác tuyệt, đều am hiểu về một loại binh khí.
Ví dụ như Minh Vương rất am hiểu về côn pháp.
Ông ta từng dùng Minh Vương Côn giết chóc khiến đám tu giả khắp Đại Hạ phải sợ hãi, lúc này mới có thể lập vương vị.
Yến Tử Lăng vừa mới dứt lời đã thấy trường côn đột nhiên chuyển qua chấn động, lấy khí thế càn quét tất cả lao về phía Sở Ninh.
"Ta đi thử Minh Vương Côn một chút!", Sở Ninh quát khẽ, nhấc quyền đỡ đòn.
"Đồ ngông cuồng!"
"Đừng nói là trong Đại Hạ Vũ Triều, cho dù là Siêu Phàm ở trong những Vũ Triều khác, cũng không có mấy ai dám dùng tay không đỡ Minh Vương Côn của ta đâu!", vẻ mặt Minh Vương vô cùng dữ tợn, côn ảnh nối thành một dải liền mạch.
Đây là tuyệt kỹ của Minh Vương, Tuyệt Côn Pháp.
Thế công kéo dài, côn này mạnh hơn côn kia, một khi bị cuốn lấy sẽ rất khó tránh thoát.
Minh Vương xưng vương mười năm, Tuyệt Côn Pháp có thể nói là đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Sở Ninh vẫn không thay đổi động tác, chân nguyên phun trào ở giữa quyền phong, như nắng gắt trên không trung, có một loại quyền ý thẳng tiến không lùi.
Mỗi một lần ra quyền đều sẽ ngăn cảnh côn ảnh một cách chính xác, chân hắn như mọc rễ, không hề lùi lại.
Những tiếng côn quyền giao kích giống như lôi đình nổ vang, khiến Minh Vương biến sắc.
Tốc độ phản ứng của Sở Ninh quá nhanh, có thể đuổi theo côn pháp của ông ta.
Giờ phút này hắn đang thi triển một loại quyền pháp cũng vô cùng bá đạo như Thập Bộ Đoạt Mệnh, chấn động khiến bàn tay ông ta run lên.
Sau khi đánh nhau hơn mười chiêu, gan bàn tay của Minh Vương đã nứt ra, máu tươi chảy dài.
"Hắn ở trong Hạ Lăng chẳng những nhận được linh đan, còn tu thành võ kỹ như thế!", Minh Vương vô cùng sợ hãi.
Vị vương này còn trẻ như vậy, rốt cuộc thiên phú phải mạnh đến mức nào.
"Khó hiểu lắm sao?"
"Mấy năm nay ta chinh chiến thành vương ở biên quan Bắc Cảnh, mà ngươi lại đang làm cái gì?"
"Nếu như tu giả chúng ta sợ hãi cái chết, ham thích hưởng thụ thì chẳng khác gì hổ mất răng nanh!"
"Cho dù không lấy được truyền thừa của Hạ Tổ, không quá nửa năm, ta vẫn có thể thắng ngươi!"
Sở Ninh đột nhiên lấn người tiến lên, một bàn tay thon dài lóe ra hào quang, nắm về phía trước.
Vô số côn ảnh trực tiếp tiêu tán.
Chỉ thấy Minh Vương Côn đã bị một tay của Sở Ninh nắm chặt.
"Buông tay ra cho ta!"
Sắc mặt Minh Vương biến đổi, bắp thịt cả người nhô lên cao, nguyên hải ở phần bụng bạo động, lực lượng ba vạn cân bộc phát toàn diện, nhưng vẫn không rút Minh Vương Côn lại được.
"Đáng chết!"
Minh Vương gào thét, trong tim hiện lên sự sợ hãi.
Điều động Vương quân tiến đánh đất phong Bắc Vương là điều ông ta làm lúc đang giận dữ, vì thế mà Đại Hạ Vũ Chủ đã liên tiếp hạ chiếu lệnh, tiến hành ngăn cản.
Nhưng mà.