Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời ngả về tây, tà dương chiếu rọi khắp chốn.

Thanh Sơn thành huyên náo không yên, ngõ phố rộn ràng tiếng bàn tán, hết đợt này đến đợt khác.

Hai canh giờ.

Dân chúng trong thành chứng kiến một đại gia tộc thịnh vượng sụp đổ, bọn họ không chỉ cảm thấy khiếp sợ, mà còn kích động vô cùng.

Ở Thanh Sơn thành, Tề gia một tay che trời, biết bao người căm thù nhà bọn họ đến tận xương tủy.

Bây giờ bị diệt trừ sạch sẽ, như khói mù tản đi.

Ai nhạy bén…

Thì chạy nhanh đến Thái Nguyệt tửu lâu với lòng kính nể.

Người có thể hạ mật lệnh Đại Hạ, chắc chắn là nhân vật đứng trên đỉnh của Đại Hạ Võ Triều.

Ra lệnh diệt trừ Tề gia, có lẽ là một tín hiệu, các thế lực của Thanh Sơn thành sẽ tẩy bài lại một lần nữa.

Bên ngoài Thái Nguyệt tửu lâu nhốn nháo ầm ĩ, bên trong tửu lâu lặng ngắt như tờ.

Các thực khách đứng ngây người tại chỗ, như đang ở trong mơ.

Bọn họ không cần phải đi ra ngoài cũng biết xảy ra chuyện gì.

Khói báo động màu đỏ máu bao trùm toàn quận.

Chàng trai ra mặt cho Phó Vệ ngồi yên ở nơi này, một câu nói, trấn áp Liệt Dương quận, diệt Tề gia.

“Thiếu hiệp…”

Ông chủ tửu lâu hoàn hồn, vội vàng tìm kiếm, song không thấy được bóng dáng người nọ.

Phó Vệ ngồi ở bàn im lặng hồi lâu, rồi mới từ từ mở miệng: “Hắn đi rồi”.

“Vệ lão, ngươi có biết vị thiếu hiệp ấy là ai không?”

Ông chủ tửu lâu thất vọng.

“Không nên hỏi, cũng không nên nhắc tới”.

“Nhớ kỹ, chuyện này chúng ta phải giữ kín như bưng”, Phó Vệ nghiêm mặt nói.

Sở Ninh chưa từng tiết lộ thân phận, dùng mật lệnh Đại Hạ trấn áp Tề gia, người như bọn họ sao có thể bàn luận bừa bãi.

“Ta hiểu”.

Ông chủ tửu lâu cười gượng, đột nhiên nhìn thấy Tề Vân trốn trong góc.

Sở Ninh cứ thế rời đi, không phải bởi vì Tề Vân tội không đáng chết, mà là vì gã ta không đáng để hắn ra tay.

“Không, không thể nào!”

Tề Vân tóc tai bù xù, nằm bò trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.

Tề gia quyền thế là vậy, sao có thể sụp đổ chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi được?

Rốt cuộc gã ta chọc phải ai?

“Ném thằng chó này ra ngoài!”

Ông chủ tửu lâu cười khẩy.

“Đừng… Đừng!”

Tề Vân hoảng sợ gào thét.

Tề gia bị diệt, gã ta không còn chỗ dựa.

Dân chúng bên ngoài tửu lâu có thể ăn tươi nuốt sống gã ta mất.

“Tự làm tự chịu!”

Ông chủ tửu lâu và mấy thực khách lôi Tề Vân đi ném ra ngoài như kéo một con chó chết.

Chỉ một lát sau.

Tề Vân đã bị đám đông bao phủ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

Còn Phó Vệ, ông ta dẫn Đồng Đồng rời đi.

Khuôn mặt ông ta vẫn không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay gầy guộc khẽ run rẩy.

“Gia gia, đại ca ca rốt cuộc là ai thế ạ?”

Đồng Đồng phát hiện sự kích động của ông lão, bèn nghiêng đầu hỏi.

Phó Vệ xoa đầu Đồng Đồng, cười nói: “Ny Nhi, hắn là mặt trời chói chang giữa không trung…”

Ông ta từng trải qua trận chiến phong vương ở Bắc Cảnh.

Dù chưa thấy được diện mạo Bắc Vương, song cũng đã nhìn thấy phong thái của người nọ từ xa.

Sở Ninh ra lệnh, mật lệnh Đại Hạ trấn áp một quận, làm sao ông ta có thể không rõ cho được.

Bắc Vương mà ông ta khát khao được đi theo đang ở trước mắt.

Bắc Vương tài hoa trác tuyệt, vang danh thiên hạ!

Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng.

Bắc Vương đã phủi tay rời đi, làm ông ta cảm thấy thất vọng vô cùng.

“Đại ca ca ấy lợi hại vậy sao ạ?”

Đồng Đồng cái hiểu cái không: “Không biết đại ca ca ấy có phải người Thanh Sơn thành không”.

Một câu nói vô tình của cháu gái lại khiến Phó Vệ chấn động.

Lai lịch của Bắc Vương là thông tin tuyệt mật.

Sau khi bình định Bắc Cảnh, Bắc Vương xuất hiện ở Thanh Sơn thành, có lẽ Bắc Vương xuất thân từ tòa thành này!

Vậy thì.

Ông ta vẫn còn cơ hội yết kiến Bắc Vương.

“Thanh Sơn thành còn có ba đại võ đạo thế gia nữa, không biết Bắc Vương là con cháu nhà nào?”

Phó Vệ kích động không thôi.

Bắc Vương thần bí trở lại cố hương, chắc chắn Thanh Sơn thành sẽ không được yên bình.

Cách đó mấy con phố.

Sở Ninh mặc áo bào trắng đi trên đường.

“Sáu năm rồi…”

Sở Ninh khẽ nỉ non.

Khi bị Liệt Dương Tông trục xuất, hắn không có dũng khí đối mặt với phụ mẫu.

Sau khi đến biên ải, hắn gánh vác quân lệnh, không có thời gian trở lại Thanh Sơn thành.

Mãi cho đến trận chiến phong vương, hắn tàn sát mấy chục vạn quân địch, giải quyết mối họa ở Bắc Cảnh, bấy giờ mới cởi giáo trở về.

Ly biệt sáu năm, chất chứa biết bao nhung nhớ.

“Huynh đệ tốt của ta”.

“Chắc hẳn ngươi không ngờ được Sở Ninh này sẽ quật khởi một lần nữa nhỉ”.

Đôi mắt Sở Ninh ánh lên vẻ lạnh lẽo, chuyện cũ hiện lên trong đầu.

Sáu năm trước, hắn bái nhập Liệt Dương Tông, kiểm tra ra có huyết thống thần linh cực cao, được khen là thiên tài số một Liệt Dương Tông.

Khi ấy, hắn có mỹ nhân làm bạn, đứng dưới hào quang chói lóa, hăng hái tự tin.

Mà không hề hay biết.

Nguy hiểm đang buông xuống.

Đệ tử Liệt Dương Tông xưng huynh gọi đệ với hắn, Lữ Tinh Thần, dùng một ly rượu độc ăn mòn huyết thống thần linh của hắn, hủy diệt tương lai của hắn!

Sở Ninh căm uất tột độ, thỉnh cầu Liệt Dương Tông đứng ra giữ gìn lẽ phải.

Nhưng hắn chỉ nhận được sự xua đuổi tuyệt tình.

Trong mắt tông giáo lớn như Liệt Dương tông, công bằng và chính nghĩa không đáng giá nhắc tới.

Huyết thống thần linh của Sở Ninh biến mất.

Liệt Dương Tông sẽ không vì một phế nhân mà xử trí Lữ Tinh Thần.

Tuy huyết thống thần linh của Lữ Tinh Thần không bằng Sở Ninh, nhưng cũng là nhân tài trong cùng thế hệ.

Sau khi Sở Ninh bị phế bỏ, Lữ Tinh Thần được trọng điểm bồi dưỡng.

Sở Ninh dừng chân, nhìn ra ngoài thành xa xa.

Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo trên bầu trời, đất đai rộng ngút ngàn.

Liệt Dương Tông, một trong những đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều.

Liệt Dương quận lấy tên của tông môn này làm tên quận, bởi vì Liệt Dương Tông cách Thanh Sơn thành chưa đến trăm dặm.

“Lần này trở lại, một là vì thăm thân, hai là để giết người”.

Sở Ninh nói: “Gặp phụ thân, mẫu thân xong thì đến Liệt Dương Tông!”

Khoác giáp sắt, hắn là Bắc Vương tọa trấn Bắc Cảnh, đổ máu để bảo vệ bá tánh.

Cũng là nam nhi cởi giáp về quê, muốn giải tỏa mối hận trong lòng.

Tất cả đều từ bản tâm, không thẹn với lòng là được.

Liệt Dương Tông, không chỉ có Lữ Tinh Thần, còn có người yêu từng thế non hẹn biển.

Sáu năm rồi, nàng vẫn khỏe chứ?

Nghĩ đến đây, Sở Ninh nhoẻn miệng cười.

Xoạt!

Con đường bỗng nổi gió, Nhân Đồ thoắt hiện như u hồn, đứng sau lưng Sở Ninh.

“Vương”.

“Người muốn thanh toán thù cũ, không cần tự mình ra tay”.

“Xin người hãy hạ vương lệnh, ba mươi vạn Bắc Vương quân sẽ thay người san bằng Liệt Dương”.

Nhân Đồ cảm thấy bất bình cho những gì Sở Ninh gặp phải khi xưa.

Sở Ninh phong vương, một trăm năm mươi hai quận phương bắc của Đại Hạ Vũ đều là đất phong của Bắc Vương, bao gồm Liệt Dương quận.

Tất cả thế lực trong các quận, cho dù là thế lực dân gian thì cũng là bề tôi dưới trướng Bắc Vương.

Liệt Dương Tông là đại môn phái, cũng phải tôn kính Bắc Vương, không chống lại được kỵ binh của Bắc Vương quân.

Dùng mật lệnh Đại Hạ đối phó Tề gia, người ngoài cho rằng như thế là làm quá.

Nhưng bọn họ không biết, nếu Bắc Vương quân đến, cả Đại Hạ Vũ Triều sẽ rung chuyển.

“Có một số việc, chung quy phải đích thân làm mới có ý nghĩa”.

Sở Ninh đã khôi phục bình tĩnh: “Đao kiếm của Bắc Vương quân phải nhất trí đối ngoại, uống máu quân thù, chứ không phải ra mặt cho ta”.

“Đã rõ”.

Nhân Đồ gật đầu.

Sở Ninh chẳng những lập được chiến công lừng lẫy, nổi danh như cồn, còn có phong thái vương giả.

Trên chiến trường, hắn có thể thâm nhập ba nghìn dặm doanh trại của địch, chỉ vì cứu một chiến sĩ bình thường.

Sau khi được sắc phong làm vương, hắn không ỷ thế hiếp người, ngay cả khi trở lại cố hương, hắn cũng chỉ mang theo một mình hắn ta.

Người như vậy mới có thể khiến ba mươi vạn Bắc Vương quân quy thuận, làm cho đám tướng sĩ dũng mãnh bọn họ thề chết đi theo.

“Chỉ có điều…”

Nhân Đồ ra vẻ ngập ngừng, hắn ta đang suy nghĩ cách mở lời.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng!”

Sở Ninh cau mày.

“Vừa rồi ta nghe được, mấy năm nay tình cảnh của Sở gia rất khó khăn”.

“Để cho người có thể trở lại Liệt Dương Tông, phụ thân của người không tiếc dùng hết gia tài để kết giao với trưởng lão của Liệt Dương Tông”.

“Kết quả lại bị bỡn cợt, nửa tháng trước bị đánh trọng thương”.

“Không lâu trước đây còn có người nhìn thấy có đệ tử Liệt Dương Tông đi vào Sở phủ, sợ là muốn đến làm khó dễ”.

Nói xong, Nhân Đồ hơi căng thẳng.

Hắn ta đi theo Sở Ninh chinh chiến, biết rõ người nhà chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng Sở Ninh.

Tin tức này sẽ đưa tới mầm tai họa như thế nào, hắn ta không dám nghĩ nữa.

Sở Ninh khựng lại, chim tước rơi xuống đất, côn trùng im tiếng.

Từng chiếc lá rụng xoay tròn theo gió bị nghiền thành bột mịn.

Nhiệt độ giảm xuống, cuồng phong rít gào như dao, khiến người xung quanh kêu lên, vội vàng tránh né.

Sáu năm qua, hắn từng trao đổi thư từ với phụ mẫu.

Sau khi bị Liệt Dương Tông vứt bỏ, Sở Ninh nhận thức sâu sắc một đạo lý, cây cao đón gió.

Hắn quật khởi ở Bắc Cảnh, lập chiến công xuất sắc, bị địch quốc coi như cái gai trong mắt.

Vì vậy, hắn không nhắc nhiều về tình hình gần đây của mình trong thư nhà, sợ để lộ tin tức, tạo thành nguy hiểm cho Sở gia.

Mà phụ thân cũng cẩn thận, chưa bao giờ dám hỏi nhiều, sợ chạm vào vết thương lòng của Sở Ninh.

Sự ăn ý ấy vẫn kéo dài đến lúc Sở Ninh phong vương.

Kết quả, phụ thân đã âm thầm trả giá nhiều như vậy.

Đó là tình yêu của một người cha dành cho con trai của mình.

“Ức hiếp ta còn chưa đủ!”

“Còn muốn ức hiếp phụ thân ta, nỗi hận sáu năm trước, mối thù hiện tại, ta muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK