Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Vương quân.

Trong đất phong của Bắc Vương, lại dám giơ kiếm với Bắc Vương.

Chỉ dựa vào điểm này đã đáng chết rồi, chưa kể Bắc Vương đã bày tỏ thái độ của mình.

Xôn xao!

Chỉ một thoáng, một luồng khí bay ra khỏi cơ thể của Nhân Đồ.

Đó là nội lực được sinh ra bởi huyết khí thịnh vượng, khiến Nhân Đồ nâng tay nhấc chân đều có thêm hàng ngàn cân sức lực.

Giữa những tiếng bùm bùm xen lẫn lưỡi kiếm tàn bạo.

Chỉ trong vòng mấy lần hít thở.

Nhân Đồ giống như lê đình tảo huyệt, hàng ngàn Minh Vương quân đều ngã xuống đất, máu chảy khắp mặt đất, mọi người nhìn thấy đều rùng mình.

Trước sơn môn của Liệt Dương Tông, phát động chiến tranh, giết chết Minh Vương quân.

Vị này của Sở gia đang tát vào mặt Minh Vương, thật là to gan!

Có một sự yên lặng trong chớp mắt.

Bên trong Liệt Dương Tông tỏa ra luồng sáng lạnh lẽo, có rất nhiều Minh Vương quân nghe được tin nên chạy tới.

Đích thân Tiểu Minh Vương đi tới Liệt Dương Tông, còn có hai vạn Minh Vương quân đi theo.

Tay áo Sở Ninh tung bay, không hề dừng lại một giây nào, hắn dẫn người Sở gia tiến vào sơn môn.

Nhân Đồ nhếch miệng cười.

Hôm nay, hắn ta muốn thay mặt Bắc Vương lật đổ Minh Vương quân!

"Sở Ninh được mời đến đây. Nếu ngài ấy muốn dẫn theo tộc nhân của mình đến xem lễ thì cứ để ngài ấy đi đi".

Vào khoảnh khắc giương cung bạt kiếm, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ xa.

Đây là giọng nói của Dư Vi.

"Tiểu Minh Vương phi, phong thái kinh người!"

Thấy Minh Vương quân lĩnh mệnh rút lui, đám người trước sơn môn xôn xao nghị luận.

"Sở Ninh, không đơn giản..."

Đưa mắt nhìn bóng lưng Sở Ninh, Phạm Huyền Cơ khẽ nhíu mày, trong lòng càng ngày càng bất an.

Mười ngày trước.

Ông ta cũng từng chứng kiến khoảnh khắc Nhân Đồ ra tay.

Lần này đứng quan sát.

Thân thể của Nhân Đồ cường tráng, nội tức mạnh mẽ, tệ lắm cũng thuộc tu vi Vũ tầng tám.

Cường giả như vậy lại cam tâm hộ vệ cho Sở Ninh.

Chỉ có thể hiểu rằng Sở Ninh còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ông ta.

Dư Vi có lẽ cũng nhận ra được điểm này, cho nên mới nén cơn tức giận, đánh lui Minh Vương quân.

Liệt Dương Tông ngày nay đã có một diện mạo hoàn toàn mới.

Tông đạo bị Sở Ninh giẫm nát đã được khôi phục, nhưng trận pháp trấn sơn đã bị mất đi, tăng thêm vài phần vắng vẻ.

Đi qua tông đạo chính là quảng trường trung tâm.

Sau khi tu sửa, quảng trường càng thêm hoành tráng, có trọng binh canh gác nghiêm ngặt, võ hội Đại Hạ đều được tổ chức ở nơi này.

Lôi đài được dựng trên quảng trường, mấy trăm vị khách ngồi quanh những chiếc bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương.

Những người có tư cách để ngồi vào.

Hoặc là đại quan ở biên giới, hoặc là trưởng lão của đại giáo, hoặc tệ nhất cũng là một cường giả thành danh đã lâu trong Địa bảng, còn có đan sư.

Xung quanh quảng trường có hàng ngàn vị khách, trong đó không thiếu nhiều người ngạo mạn thuộc mọi tầng lớp xã hội.

"Quả nhiên có không ít quận trưởng đến đây!"

Nhân Đồ đi theo Sở Ninh vào bàn, trong mắt mang theo tia lạnh lùng.

Thân là quần thần của Bắc Vương được phong đất mà không ngại tị hiềm, bước đến giúp đỡ Tiểu Minh Vương phi, đúng là chê sống quá lâu mà.

"Ở nơi này dự lễ đi".

Sở Hồng tự giác dẫn theo tộc nhân đứng xem lễ.

Những vị khách phía trước đều là những người cao cao tại thượng, ông ta theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.

"Đại bá".

Sở Ninh ngăn cản Sở Hồng: "Sở gia vì nể mặt Tiểu Minh Vương phi mới đến dự lễ, sao có thể không có chỗ ngồi?"

Đại bá lăn lộn trong thương trường, biết rõ Sở gia đã không còn như trước nữa, nhưng không có nhuệ khí, sau này làm sao quản lý lãnh thổ thương nghiệp của đất phong đây?

Hôm nay.

Hắn dẫn người của Sở gia đến đây cũng vì mục đích này.

Nói xong, Sở Ninh bước lên phía trước.

"Sở Ninh, ngươi ngồi ở đây là được".

Một đệ tử Liệt Dương Tông miễn cưỡng sắp xếp một chỗ ngồi trong góc.

Nào ngờ.

Sở Ninh cũng không dừng lại, đi đến phía trước.

"Phiền nhường chỗ", Sở Ninh đưa mắt nhìn một nam tử mặc áo bào xám có mái tóc dày.

"Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không!"

Nam nhân ngước mắt nhìn, giống như một tảng băng muôn đời không đổi.

Ông ta là võ cường giả xếp hạng 49 trong bảng, lần này tới tham gia võ hội Đại Hạ vì muốn được gia nhập vào Minh Vương môn.

"Nghe không hiểu sao? Bảo ngươi nhường chỗ ngồi đấy. Nói nhảm cái gì thế!"

Không khí bùng nổ ầm ĩ, bàn tay to như quạt của Nhân Đồ quét tới khiến nam tử mặc áo bào xám bật dậy khỏi mặt đất, lăn đi thật xa, máu tươi đầy miệng.

"Ngươi!"

Ông ta nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét nhưng cũng không dám tấn công.

Nhân Đồ ra tay quá nhanh.

Ông ta biết mình còn lâu mới là đối thủ của người này.

"Đại bá, người ngồi ở đây".

Sở Ninh mỉm cười ấm áp, đẩy Sở Hồng ngồi xuống vị trí kia.

"Từ đâu có một tên dã tử đến vậy!"

Những vị khách xung quanh lần lượt nhìn sang.

Trong mắt bọn họ, Sở Hồng cũng không khác gì người bình thường, sao có tư cách ngồi cùng với bọn họ?

"Nhường chỗ".

Lại thấy Sở Ninh bước tới trước mặt một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng.

"Khi dễ đến trên đầu bổn quận trưởng?"

Nam nhân trung niên cười khẩy.

Ông ta là đại quan biên giới, quản lý hàng trăm thành trì, có thể điều động thành vệ quân của hàng trăm thành trì.

Vị quận trưởng này còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ áo bị siết chặt, sau đó đột nhiên xoay người, bị Nhân Đồ ném ra xa.

"Mẹ kiếp!"

"Tên này thật kiêu ngạo!"

Những vị khách đang ngồi cũng ồn ào bàn tán, tiếng nghị luận xôn xao.

Ngay lập tức.

Tiếng vang của bạt tai rất lớn, người nào lên tiếng mắng đều bị Nhân Đồ tát.

Mái tóc của Sở Ninh tung bay, vì tộc nhân của mình tìm những chỗ ngồi có tầm nhìn không tệ, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc miệng.

Tên này của Sở gia quá khốc liệt.

Vừa làm cho sơn môn của Liệt Dương Tông dính máu, lại phớt lờ quy tắc của Tiểu Minh Vương phi, mạnh mẽ tìm chỗ ngồi cho tộc nhân.

Chấn động hơn rất nhiều.

Trên mặt các vị khách bắt đầu đông cứng lại.

Trong số những người bị đuổi đi có khá nhiều cường giả trong bảng, nhưng ở trước mặt Nhân Đồ thì không chịu nổi một đòn.

Ngay vào lúc này.

Trong số khách mời, Phi Ưng lão nhân đột nhiên nảy sinh cảnh giác.

Sở Ninh đã sắp xếp tốt chỗ ngồi cho các tộc nhân, sau đó dẫn Sở Dao đi về phía ông ta.

"Muội muội của ta còn nhỏ, ngồi ở đây là vừa phải".

Khóe miệng Sở Ninh khẽ nhúc nhích, một lời nói nhẹ nhàng lại khiến Phi Ưng lão nhân bùng nổ.

Ông ta là cường giả đứng thứ hai trong bảng nổi tiếng từ lâu, hiện tại còn phải nhường chỗ cho một nha đầu miệng còn hôi sữa sao?

"Tiền bối Phi Ưng, đừng tức giận".

"Sở Ninh là nhân tài tuyệt thế, hắn đến tham gia võ hội Đại Hạ là để hành lễ với phu quân Tiểu Minh Vương của ta".

Khi Phi Ưng lão nhân sắp bùng nổ, Dư Vi trong một bộ trường bào thêu hình phượng xuất hiện, vẻ mặt đầy xin lỗi.

"Hành lễ với Tiểu Minh Vương?"

Phi Ưng lão nhân hơi ngẩn người.

Có thể khiến Tiểu Minh Vương phi ra mặt, hiển nhiên Sở Ninh có sức ảnh hưởng rất lớn với Tiểu Minh Vương.

"Thôi quên đi, nể mặt Tiểu Minh Vương phi, lão phu tạm thời nhịn xuống".

Phi Ưng lão nhân âm trầm nhìn Sở Ninh: "Chờ khi cuộc thi võ đạo bắt đầu, lão phu sẽ đích thân kiểm tra năng lực của ngươi".

Nói xong, Phi Ưng lão nhân đứng dậy.

"Chư vị, xin lỗi, là do ta sắp xếp không tốt".

Dư Vi cúi đầu hành lễ, sau đó bảo các đệ tử của Liệt Dương Tông chuẩn bị thêm bàn ghế, sắp xếp chỗ ngồi cho những vị khách đã bị Sở Ninh chiếm chỗ.

"Sở Ninh, đừng làm càn nữa".

"Nếu không, ta cũng không thể bảo vệ được ngươi!"

Dư Vi nhìn về Sở Ninh.

Nàng ta dùng thân phận của Tiểu Minh Vương phi mở võ hội Đại Hạ là để chứng minh năng lực của mình.

Nàng ta cảm thấy rất khó chịu khi bị Sở Ninh gây rối như vậy.

Sở Ninh liếc nhìn Dư Vi, kéo Sở Dao ngồi xuống.

Dư Vi không còn cách nào khác ngoài việc nở một nụ cười thật tươi, bắt chuyện với các vị khách.

Những nữ tử đi theo các trưởng lão đều nhìn thân ảnh của Dư Vi với ánh mắt hâm mộ.

Việc tu hành võ đạo của Dư Vi cũng chưa đến mức xuất sắc.

Nhưng bởi vì leo được lên giường của Tiểu Minh Vương, đã bước lên giới thượng lưu của Đại Hạ Vũ Triều, có thể nói chuyện cười đùa với các võ tu, khiến các quận trưởng đối đãi lịch thiệp với mình.

"Nhìn người tình cũ nắm tay người khác, bản thân phải khom lưng bái lạy, quả thực là một sự châm chọc quá lớn".

"Chỉ sợ hắn đoạt vị chỉ để trút giận thôi".

Khi ánh mắt của các nàng dừng trên người Sở Ninh thì trên mặt tràn đầy đồng tình.

Dù năng lực có mạnh đến đâu, trừ khi đạt được thành tựu siêu phàm, nếu không thì làm sao có thể so sánh với Tiểu Minh Vương được?

"Ca, nàng ta không xứng với ca".

Ánh mắt của Sở Dao vẫn luôn không ngừng nhìn về phía Dư Vi, thái độ thù địch ngày càng mạnh hơn khi nghe thấy những tiếng nghị luận xung quanh.

"Ồ?"

Sở Ninh mỉm cười: "Vậy ai có thể xứng với ta đây?"

"Một nữ nhân có dung mạo khuynh thành, tư chất vô song, chứ không phải loại người chỉ giỏi luồn cúi".

Sở Dao trừng mắt nhìn, rất nghiêm túc.

"Dao Nhi tỷ, bên cạnh ca của tỷ quả thực có một nữ tử như vậy, tỷ sẽ sớm có thể gặp được nàng ấy", Nhân Đồ không nhịn được ngắt lời, đồng thời mỉm cười xấu xa.

"Hả?"

Sự hứng thú của Sở Dao càng tăng thêm, muốn truy hỏi đến tận cùng.

"Cái tên này!"

Sở Ninh liếc nhìn Nhân Đồ, người kia vội vàng im lặng.

Mặt trời đã lên cao.

Dòng người đông đúc hơn ngàn người ở quảng trường trung tâm nhưng vẫn không thấy Tiểu Minh Vương xuất hiện.

Các vị khách cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Dựa vào thân phận của Tiểu Minh Vương, sao có thể tùy tiện lộ diện, có lẽ đã sớm ở phía sau bức màn rồi.

Khi Phạm Huyền Cơ tóc bạc trắng mặt mày hồng hào bước lên đài, tuyên bố võ hội Đại Hạ bắt đầu.

Phi Ưng lão nhân đột nhiên đứng dậy, nhắm thẳng vào Sở Ninh: "Sở gia tử, có gan bước lên đài giao chiến với lão phu không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK