Nhìn thấy một đám thanh niên trai tráng nằm lăn lộn ở dưới mặt đất, vẻ mặt của đội trưởng Long không khỏi co rúm lại. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng nhanh chóng liếc nhìn về phía người phụ nữ với thân hình mảnh khảnh, hai chân thon dài nhưng mang theo mấy phần bạo tạc, đang đứng nghiêm túc ở phía trước mặt.
Cho dù là người từng trải qua không ít sóng gió, nhưng quả thật phong cách chiến đấu vừa rồi của Lý Nhã Kỳ để đội trưởng Long có chút không dám nhìn thẳng. Mỗi một đòn của cô đều rất chuẩn xác, hơn nữa đều đánh về phía hạ bộ của đối phương.
Nói thật, loại cảm giác này đội trưởng Long cũng không biết phải miêu tả như thế nào cho phải. Nhưng mà, hiệu quả thì lại cực kỳ cao. Nếu không, đám thanh niên đi theo gã Đặng thiếu gì đó làm sao lại trở nên thê thảm như vậy.
“Tôi… tôi không có việc gì!”
Bị ánh mắt của đội trưởng Long nhìn đến, trên khuôn mặt của Lý Nhã Kỳ không khỏi lộ ra mấy phần lúng túng. Vừa rồi trong lúc nguy cấp, cô cũng không có suy nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ theo thói quen tung ra đòn chân quen thuộc.
Thế nhưng, bị người khác để mắt đến, cô vẫn là có cảm giác không chút mặt mũi.
“Đúng là một lũ ăn hại!”
Nhìn thấy đám đàn em cứ như vậy bị một người phụ nữ đánh gục. Hơn nữa, bộ dáng còn rất thảm hại, lúc này trong lòng của Đặng thiếu gia không khỏi cực kỳ phẫn nộ, chỉ muốn quát to một tiếng.
Nhưng mà, cổ họng của hắn lúc này đã bị một bàn tay chặn ngang, nhấc cao giơ lên không trung.
“Khụ khụ… khặc khặc… uông… uông… ay… a…”
Cổ họng bị bóp chặt, lúc này gã Đặng thiếu gia chỉ có thể vùng vẫy giãy chết, cố gắng đem bàn tay của đối phương gạt ra. Thế nhưng, chỉ dựa vào một chút sức lực của hắn, làm sao có thể đánh mở được cổ tay của đội trưởng Long?
Trong lúc nhất thời, âm thanh của Đặng thiếu gia có chút hoảng sợ khàn khàn. Mà sắc mặt của đội trưởng Long lúc này đã lạnh băng, không một chút biểu tình.
“Cút!”
Cảm giác cùng với đám người này đứng chung ở một chỗ thật sự quá mức bẩn thỉu ánh mắt của mình. Suy nghĩ một hồi, đội trưởng Long quyết định đem Đặng Thiên Bình ném qua một bên. Đồng thời, trong cổ họng của anh phát ra một tiếng rống to, dọa cho đám thanh niên vô cùng hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng bò dậy, chạy ra khỏi này.
Chỉ có điều, trước lúc rời đi Đặng Thiên Bình vẫn không quên bỏ lại một câu.
“Họ Trịnh, mày hãy chờ đấy, Đặng Thiên Bình tao, nhất định sẽ còn quay lại tìm mày để tính sổ!”
Nói xong, hắn cũng không dám lưu lại, chỉ có thể thúc giục đám đàn em của mình nhanh chóng chạy thoát thân.
Mà lúc này, ở trong hành lang ánh mắt của cả ba người phụ nữ đều chăm chú nhìn về phía Trịnh Vân Long.
Vừa rồi còn một bộ khí thế vô cùng ngất trời, nhưng khi bị ánh mắt của ba người phụ nữ này nhìn đến, trên khuôn mặt của đội trưởng Long vậy mà chuyển sang đỏ bừng, vô cung xấu hổ đưa tay gãi gãi lên cái ót của mình.
“Mọi người đừng có như vậy, tôi thật sự sẽ rất ngại!”
Nghe đội trưởng Long nói ra lời này, cả ba người phụ nữ trong lúc nhất thời đều nhịn không được, bật cười. Tiếng cười của ba người bọn họ đều giống như là chuông bạc, để cho đội trưởng Long càng thêm xẩu hổ đỏ mắt, cũng không dám đi nhìn thẳng ba người bọn họ.
Trong một tòa biệt phụ nằm trên đường số 13, thuộc khu phía bắc của thành phố Tân Hải, Đặng Thiên Bình mang theo vẻ mặt vô cùng tức giận, đứng ở trước mặt của một người đàn ông trung niên, khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng mang theo mấy phần nho nhã, nói ra.
“Bố, chuyện lần này bố nhất định phải làm chủ cho con. Tòa văn phòng địa ốc đó rõ ràng là tài sản thế chấp mà nhà họ Tôn muốn giao ra cho chúng ta. Đám khốn kiếp đó là cái thá gì, vậy mà còn muốn giành ăn với chúng ta. Hơn nữa, bọn chúng thật sự là quá phách lối, còn không đem bố của con để vào mắt. Chuyện này mặc dù bố có thể nhịn được, nhưng con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”
Nghe xong con trai của mình hùng hồn tố cáo, thần sắc của Đặng Kiến Long vẫn không một chút biến hóa nào. Ngược lại, gã thanh niên mặt trắng, bộ dáng hơi có mấy phần thư sinh, ngồi ở một bên vừa gõ nhịp, vừa mỉm cười nói ra.
“Đặng thiếu, chuyện gì cậu phải tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một tòa nhà mà thôi. Nếu như cậu muốn, tôi có thể đưa tặng cho cậu một tòa khác nha! Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của đối phương, trong lòng của Đặng Thiên Bình không khỏi sinh ra mấy phần chán ghét. Bất quá, thân phận của người này hơi có chút đặc thù, tạm thời Đặng Thiên Bình cũng không muốn chọc vào. Thế nên, hắn chỉ có thể tức giận, hừ lên một tiếng.
Mà lúc này, Đặng Kiến Long quan sát đây hết thảy, thế nhưng ông ta cũng không lên tiếng nói với con trai của mình bất kỳ lời nào. Ngược lại, ánh mắt của ông ta quay sang, nhìn về phía gã đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở ngay bên cạnh, thấp giọng nói ra.
“Cậu chủ kêu cậu đến đây tìm tôi là có việc gì?!”
m thanh của Đặng Kiến Long vô cùng trầm thầm. Đồng thời, trên người của ông ta cũng toát ra một cỗ khí thế, để cho nụ cười trên mặt của gã đàn ông trẻ tuổi không khỏi nín bặt lại.
Cuối cùng, đối phương chỉ co thể liếc mắt, nhìn về phía Đặng Thiên Bình một chút. Mặc dù trong miệng không nói, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
“Mặc dù đứa con trai này của tôi thường ngày cũng chẳng làm ra việc đàng hoàng gì. Nhưng mà, có một số việc sớm hay muộn thì nó cũng sẽ biết. Chính vì thế, nếu như cậu chủ có lời gì nhắn nhủ, cậu cứ việc nói thẳng ra, cũng không cần phải che lấp!”
Nói xong mấy lời này, ánh mắt của Đặng Kiến Long tỏ ra vô cùng bình thản, nhìn về phía con trai của mình.
Lúc này, trong lòng của Đặng Thiên Bình không khỏi lộp bộp, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Mặc dù từ nhỏ hắn đã từng chứng kiến cha mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nhưng có một số chuyện, Đặng Thiên Bình vẫn loáng thoáng nghe cha mình nhắc qua.
Kỳ thật, nhà họ Đặng của bọn họ chỉ là một chi nhánh nhỏ ở trong một gia tộc cực kỳ lớn của Thủ Đô. Hơn nữa, gia tộc này có một vị thiếu chủ cực kỳ đáng sợ, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn.
Để có thể đạt được vị thiếu chủ này tín nhiệm, năm đó cha hắn đã bỏ ra không ít công sức. Đồng thời, cũng mượn nhờ vào lực lượng của gia tộc này, mà mấy năm gần đây nhà họ Đặng của bọn họ mới một đường phất nhanh, không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Hiện tại, nghe cha mình nhắc đến vị thiếu chủ thần bí kia, trong lòng của Đặng Thiên Bình không khỏi chờ mong, xen lẫn với một chút phức tạp.
Thế nhưng, lúc này gã đàn ông trẻ tuổi mặt trắng cũng không có trực tiếp lên tiếng đáp lại. Mà ánh mắt của hắn chăm chú, nhìn về phía Đặng Thiên Bình.
Qua một hồi lâu, gã này mới mở miệng nói ra: “Được rồi, kỳ thật chuyện này cũng không phải là bí mật gì quan trọng. Ít hôm nữa, cậu chủ sẽ đi đến Tân Hải. Chỉ là, chuyến đi này của cậu chủ còn kèm theo một số nhân vật đặc biệt. Thế nên, cậu ấy muốn ông chuẩn bị tâm lý, chờ tiếp đón bọn họ. Khi nào cậu ấy đến nơi, sẽ cho người đến để liên lạc với ông sau.”
Nói xong lời này, gã đàn ông mặt trắng cũng không có ý định lưu lại, mà đứng thẳng người dậy, bước nhanh ra ngoài.
Lúc ngang qua người của Đặng Thiên Bình, gã này không khỏi nhếch môi lên cười khẽ một tiếng. Nụ cười này của hắn mang theo một chút quái gỡ, nhất thời nhịn không được để cho Đặng Thiên Bình không khỏi rùng mình một cái.
Mà lúc này, ánh mắt của Đặng Kiến Long cũng xoay chuyển nhìn theo. Đợi cho bóng lưng của đối phương đã đi khỏi, ông ta mới một lần nữa nhìn về phía con trai của mình.
“Bố… con…”
Còn không đợi Đặng Thiên Bình nói hết câu, bàn tay của Đặng Kiến Long đã tát lên trên mặt của hắn. Sau đó, âm thanh của ông ta mang theo mấy phần tức giận, quát ầm lên.
“Ngu xuẩn, tao đã bảo với mày bao nhiêu lần rồi? Không có việc gì thì cũng đừng có chạy ra bên ngoài gây sự. Hiện tại mày còn muốn tao ra mặt, đem rắc rối của mày giải quyết. Mày nhìn xem, mày có giống là con trai của Đặng Kiến Long này hay không?”
Đột nhiên bị một cái tát giáng thẳng lên trên mặt, đầu óc của Đặng Thiên Bình có chút quay cuông. Đồng thời, vẻ mặt của hắn thật sự vô cùng khó tin, đưa mắt nhìn thẳng về phía cha mình.
“Hôm nay, tao nhất định phái đánh chết mày!”
Lần nữa quát lớn, bàn tay của Đặng Kiến Long đột nhiên vung ra, hướng về phía mặt bàn vỗ mạnh.
Ầm!
Mặt bàn lập tức liền bị một chưởng này của ông ta vỗ nát. Mà Đặng Thiên Bình lúc này cũng kịp phản ứng lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
“Bố…”
“Im miệng!”
Cứ như vậy, hai cha con bọn họ nháo trò một hồi rất lâu, cũng không biết gã đàn ông mặt trắng kia đã đi được bao xa. Bàn tay của Đặng Kiến Long chậm rãi thu hồi, mà vẻ mặt của Đặng Thiên Bình cũng mang theo mấy phần căng cứng.
“Bố…”
Lần này, Đặng Kiến Long phất phất tay, ra hiệu cho Đặng Thiên Bình không cần phải lên tiếng nói chuyện. Qua một lúc sau, ông ta mới ngẩng mặt, đưa mắt nhìn về phía con trai của mình.
“Thiên Bình à, vừa rồi cũng không phải là chúng ta đang đóng kích. Mà có một số lúc, một số người rất đáng sợ. Bọn họ chỉ cần chờ đợi hai cha con chúng ta lộ ra sơ hở, bọn chúng nhất định sẽ lao tới cắn xé, giống như là một đám sói đói đang chờ đợi thức ăn. Thế nên, sau này có việc gì cũng cần phải cân nhắc cho kỹ lưỡng, cũng không nên việc gì cũng đâm đầu vào một cách lỗ mãng, có hiểu chưa?!”
“Vâng, con hiểu rồi thưa bố!”
Đặng Thiên Bình lúc này hơi cúi thấp đầu xuống, chậm rãi lên tiếng đáp lại. Chỉ có điều, trong lòng của Đặng Kiến Long lại không khỏi thở dài một hơi. Ông ta làm cha đã nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu được tâm tư của con trai mình. Thế nhưng, tình huống hiện tại cũng không dễ dàng, chỉ cần ông ta xảy ra một chút sai lầm gì, thì toàn bộ sự nghiệp mà ông ta đã vất vả nhiêu năm xây dựng, sẽ thoáng chốc rơi vào trong tay của kẻ khác.