• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Diệp Lâm Anh vẫn còn đang đứng ở bên ngoài hoài nghi nhân sinh. Lúc này, đứng ở bên trong phòng giám sát, nhìn thấy được tình huống diễn ra, trong lòng của Trịnh Hùng không khỏi lo lắng, hướng về phía Trương Mỹ Lan, vẫn còn ngồi ở một bên, lạnh nhạt xem đây hết thảy, nói ra.

“Bà chủ, vậy chúng ta có còn đấu giá tiếp không?”

Nghe Trịnh Hùng hỏi đến, ánh mắt của Trương Mỹ Lan không khỏi liếc qua. Cái nhìn này của Trương Mỹ Lan vô cùng sắc bén, để cho Trịnh Hùng có chút giật mình, cũng không đám nhìn thẳng.

Chỉ có điều, qua một lúc, sau khi nhấp vào một ngụm nước trà, Trương Mỹ Lan mới chậm rãi nói ra.

“Tiếp tục, vì sao lại không thế tiếp tục? Tôi rất muốn nhìn xem, sau đó anh ta có thật muốn đem viên cẩm thạch kia lấy ra, đưa tặng cho bọn họ hay không?”

Mặc dù lời nói của Trương Mỹ Lan rất lạnh nhạt, bên trong cũng không lộ ra bất kỳ một tia cảm tình nào.

Thế nhưng, là người đi theo bên cạnh Trương Mỹ Lan nhiều năm như vậy, Trịnh Hùng rõ ràng có thể cảm nhận được được, trong lòng của Trương Mỹ Lan lúc này nhất định là đang kiềm nén một cơn lửa giận.

Đối với thủ đoạn của người phụ nữ trẻ tuổi này, Trịnh Hùng đã từng tận mắt chứng kiến qua không phải một lần. Thế nên, chỉ vừa nghĩ đến Trần Lâm sẽ bị Trương Mỹ Lan khiến cho thân bại danh liệt, quỳ xuống như một con chó hướng về phía cô dập đầu, trong lòng của Trịnh Hùng đã nhịn không được, hiện lên một chút hưng phấn.

Bất quá, ở trước mặt của Trương Mỹ Lan, Trịnh Hùng cũng không dám biểu hiện ra quá mức rõ ràng. Ngược lại, ông ta vô cùng thành thật, hướng về phía micro hô lên.

“Bắt đầu đấu giá!”



Vốn đang đứng ở trên sân khấu, trong lòng có chút thất thỏm bất an, lúc này nghe được tín hiệu từ phòng thông tin truyền đến, trên khuôn mặt của Diệp Lâm Anh thoáng có một tia buông lỏng.

Ngay sau đó, cô hướng về phía nhân viên đang đứng ở trong hội trường gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đi về phía các vị khách mời, đưa cho bọn họ giấy bút và thùng phiếu, sau đó sẽ tự mình thống kê, xem ai là người may mắn đấu giá được chiếc vòng tay cẩm thạch mang số hiệu 24 này.

Ban đầu, vị trí chỗ ngồi của Trần Lâm cũng không có ai đi tới. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lưu sư phụ, thế nên nhân viên ở trong khách sạn cũng không thể không mang theo giấy bút cùng với thùng phiếu đi về phía trước mặt của bọn họ.

Lúc này, hầu hết mọi người đã tự mình lựa chọn ra con số phù hợp, bỏ vào bên trong thùng phiếu. Thế nên, nhóm của Trần Lâm có thể xem như là nhóm cuối cùng tham gia lần đấu giá này.

Nếu là lúc trước, Lưu sư phụ nhất định sẽ rất vui vẻ, ghi ra một con số nào đó để thử xem vận may của bản thân. Nhưng lần này, ông ta có chút do dự, đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Lâm.

“Được rồi, nếu như mọi người đều ở đây tham gia lần đấu giá này. Như vậy đi, tôi giúp cho ông chọn lựa một con số. Nếu như chúng ta may mắn có thể đấu giá thành công được chiếc vòng tay cẩm thạch kia, thì ông đưa nó cho tôi. Đổi lai, tôi sẽ dùng khối cẩm thạch này, để tặng cho ông. Ông cảm thấy thế nào?!”

Thấy ánh mắt của Lưu sư phụ nhìn đến, lúc này Trần Lâm chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói ra.

Mà nghe được lời đề nghị này của Trần Lâm, sư phụ Lưu hơi có chút giật mình, vội vàng đứng lên lắc đầu liên tục.

“Không được, tuyệt đối là không thể được! Chiếc vòng tay cẩm thạch kia mặc dù chất lượng không tệ, kỹ xảo điêu khắc cũng rất tốt. Thế nhưng, nó làm sao có thể so sánh được với khối ngọc thạch này của cậu. Bọn chúng, một cái là ở trên trời, một cái thì ở dưới đất, hoàn toàn không có cách nào để có thể trộn chung vào một chỗ được. Thế nên, tôi tuyệt đối sẽ không nhận đồ vật quý giá như vậy. Nếu như cậu muốn, chỉ cần chúng ta có thể may mắn đấu giá thành công, thì chiếc vòng tay này tôi nguyện ý tặng lại cho cậu!”

Nghe vị Lưu sư phụ nói ra những lời này, ánh mắt của mọi người đều không khỏi lộ ra mấy phần quái dị, nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá hôm nay, Diệp Lâm Anh.

Bị nhìn đến, trong lòng của Diệp Lâm Anh kỳ thật cũng tức giận không kém. Mặc dù lời này của ông ta không phải là cố ý, nhưng rõ ràng ai cũng nghe hiểu được, ở trong mắt của vị Lưu sư phụ này chiếc vòng tay cẩm thạch ở trên tay của cô hoàn toàn không thể nào so sánh được với viên cẩm thạch mà Trần Lâm lấy ra. Thậm chí, ông ta còn cảm thấy nó không xứng đáng để sánh cùng với khối cảm thạch đó.

Cho dù là người rất điềm tĩnh, nhưng lúc này Diệp Lâm Anh cũng có chút nhịn không được, rất muốn hướng về phía Lưu Hằng chửi ầm lên một trận. Chỉ là, lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể nào làm như vậy được. Thế nên, ánh mắt của cô chỉ có thể chăm chăm nhìn về phía Lưu Hằng cùng với Trần Lâm, cô muốn nhìn xem con số mà bọn họ đưa ra là bao nhiêu.

“Được rồi, đây là sự lựa chọn của tôi. Hy vọng, lần này chúng ta sẽ là người thắng cuộc!”

Đem mảnh giấy viết tay cẩn thận gấp lại, trên khóe môi của Trần Lâm lúc này hơi có chút nhếch lên.

Đối với người khác, có thể bọn họ không biết những người còn lại lựa chọn như thế nào. Thế nhưng, Trần Lâm lại hoàn toàn khác, anh có thể xem thấu được từng chữ số ở trong thùng phiếu. Thậm chí, ngay khi bọn họ vừa mới viết ra những chữ số này, toàn bộ thông tin đã được gửi đến cho anh.



Thế nên, khi nhìn về phía sân khấu, trong ánh mắt của Trần Lâm không khỏi mang theo mấy phần xem thường.

Mặc dù thủ đoạn của Trương Mỹ Lan cũng có chút cao minh, suýt chút nữa đã làm cho anh bị bẽ mặt ở trước rất nhiều người. Thế nhưng, cô ta lại không hề biết rằng, ngay từ lúc ban đầu anh đã có sự chuẩn bị mà đến. Hơn nữa, mọi cử động của cô ta đều đã nằm ở trong sự kiểm soát của anh.

Chính vì thế, lúc đến đây anh mới cố ý để cho Cửu Vĩ gây sự, đem đám người Lưu Vĩ Hào hoàn toàn bị tập trung sự chú ý, thậm chí còn khiến cho bên ngoài trở nên vô cùng hỗn loạn.

Vào thời điểm đó, người của anh cũng đã đột nhập vào trong phòng giám sát, đem thiết bị theo dõi tráo đổi. Lúc này, sợ rằng chính Trương Mỹ Lan cũng không hề biết, tất cả mọi hành động của cô, đều bị anh giám sát một cách chặt chẽ.

Qua một hồi kiểm tra thùng phiếu, lúc này Diệp Lâm Anh cuối cùng cũng lấy ra được kết quả cuối cùng. Chỉ có điều, khi nhìn lên dãy số được ký hiệu ở trên mảnh giấy viết tay, sắc mặt của cô không khỏi trở nên tái nhợt.

“Này, cuối cùng thì đã có kết quả hay chưa? Làm sao lại lâu như vậy, còn chưa chịu công bố ra ngoài!”

Nhìn thấy Diệp Lâm Anh cầm lấy mảnh giấy ở trên tay, qua một lúc lâu vẫn chưa đọc tên người thắng cuộc. Trong lúc nhất thời, có người nhịn không được, bắt đầu quát ầm lên.

Tất nhiên, Cửu Vĩ cũng nhân cơ hội này, hướng về phía sâu khấu hô lớn.

“Diệp Lâm Anh, nếu như cô cảm thấy không dám đọc, vậy để tôi lên thay cô thông báo kết quả có được hay không?”

Nghe được lời này của cậu ta, ánh mắt của không ít người đều liếc sang, trừng đến. Thế nhưng, cậu ta lại chẳng có một chút sợ hãi nào. Ngược lại, còn nhìn về phía Diệp Lâm Anh, cười lên tủm tỉm.

Thấy bộ dáng của Cửu Vĩ như vậy, trong lòng của Diệp Lâm Anh có chút nghiến răng nghiến lợi.

Bất quá, trước sức ép của rất nhiều người, cô cũng chỉ có thể cắn răng, nói ra.

“Theo như quy định của lần đấu giá này, thì người đưa ra con số 619, chính là người đã ra giá thấp nhất, đồng thời cũng là con số duy nhất trong buổi đấu giá hôm nay. Thế nên, xin chúc mừng sư phụ Lưu, con số mà ông đưa ra đã giành chiến thắng trong buổi đấu giá lần này!”

Lời này của cô vừa mới nói ra, toàn bộ hội trường đều trở nên sôi trào lên. Cho dù là Lưu sư phụ, ông ta cũng có chút giật mình, khe khẽ hô lên một tiếng.

“A, tôi thật sự thắng rồi?!”



Phản ứng này của Lưu sư phụ cũng không phải là đang giả trang, mà ông ta thật sự không có nghĩ đến, mình vậy mà thật sự giành được chiến thắng.

Tất nhiên, ở trước mặt nhiều người như vậy, Trần Lâm cũng không thể biểu hiện rả quá bình tĩnh. Ngược lại, anh hơi có chút mỉm cười, hướng về phía Lưu Hằng, chúc mừng.

“Chúc mừng Lưu sư phụ, chúc mừng ông đã thành công chiến thắng trong lần đấu giá này!”


Nghe thế, lúc này Lưu Hằng mới rốt cuộc phản ứng lại. Tâm tình của ông ta hơi có chút kích động, nhìn về phía Trần Lâm, liên tục lắc đầu không ngừng.


“Không có, không có! Đều là hồng phúc của cậu Lâm, là cậu đã lựa chọn con số này, tôi chẳng qua chỉ là dính chút vận khí của cậu mà thôi!”


“Ha ha ha, sư phụ Lưu, ông cũng không nên khách khí như vậy. Đây là đồ vật mà ông nên có được. Tất nhiên, tôi còn phải đem đồ vật đến trao đổi với ông. Thế nên, lát nữa ông cũng không thể đối ý đâu đấy!”


“Cậu Lâm cứ yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”


Nhìn thấy hai người bọn họ ở bên ngoài nói chuyện vui vẻ như vậy, lúc này ở bên trong phòng giám sát, sắc mặt của Trịnh Hùng đã là một màu tro tàn.


“Làm sao có thể? Làm sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng, rõ ràng chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chẳng phải tôi đã nhắc nhớ cho Tô thiếu gia, để cho cậu ta lựa chọn con số thấp nhất rồi hay sao? Làm như thế nào cậu ấy không phải là người thắng cuộc, lại để cho tên khốn kiếp Trần Lâm ấy lấy được vòng tay cẩm thạch?”


Lúc này, trên thân thể mập mạp của Trịnh Hùng đã đổ đầy mồ hôi. Mặc dù trong miệng không ngừng mắng chửi Trần Lâm, nhưng ánh mắt của ông ta lại không quên nhìn về phía Trương Mỹ Lan, người lúc này cũng có sắc mặt không mấy tốt đẹp gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK