“Đây… đây không phải là người chết hiện hồn trở về đúng không?”
Ánh mắt của Cửu Vĩ hơi có chút hoảng sợ, nhìn về phía hai bản thư viết tay đặt ở trên bàn, trong giọng nói còn mang theo mấy phần run rẩy.
Nhưng lúc này, Võ Hoàng Yên lại đột nhiên lắc đầu nói ra: “Tất nhiên là không phải như vậy, hơn nữa người chết thì làm sao có thể sống lại? Với lại, tôi chỉ nói là chữ viết ở trên hai bức thư này rất giống nhau, cũng không khẳng định đều từ một người viết ra.”
Nghe Võ Hoàng Yên nói như vậy, mọi người đều đồng loạt âm thầm thở ra một hơi. Nhưng mà, lời nói tiếp theo của hắn ta, lại để cho tất cả những người có mặt ở đây thêm một lần nữa giật mình.
“Nhưng mà, cũng không thể không nói, thủ pháp của người này thật sự là rất cao minh. Cho dù là tôi đã quan sát một đêm nhưng vẫn không có cách nào phát hiện ra được bút tích trên bản thư viết tay thứ hai chỉ là có người đang cố ý làm giả.”
Lần này, Cửu Vĩ trực tiếp từ trên chỗ ngồi của mình đứng bật dậy. Sau đó, cậu ta lại nhịn không được, vội vàng cầm lấy hai bản thư viết tay, giơ lên ở trước mặt.
“Này, cậu muốn làm gì? Cẩn thận một chút, kẻo hư mất đồ của tôi bây giờ.”
Thấy động tác của Cửu Vĩ, Võ Hoàng Yên không khỏi vội vàng kêu lên một tiếng. Lúc này, sau khi xem qua một hồi, cũng không nhìn ra được thứ gì, Cửu Vĩ mới cầm lấy hai bức thư viết tay, đưa trả lại cho Võ Hoàng Yên. Đồng thời, cậu ta hơi có vẻ buồn bực, gãi đầu nói ra.
“Chữ viết ở trên này có gì đặc thù? Tôi nhìn cả hai đều rất giống nhau, cũng không phải là anh đang muốn lừa gạt chúng tôi đấy chứ?!”
Vừa nói, Cửu Vĩ vừa cố ý trừng mắt nhìn về phía Võ Hoàng Yên. Nhưng đối mặt với ánh mắt của cậu ta, Võ Hoàng Yên cũng không hề lộ ra bất kỳ sợ hãi nào. Ngược lại, hắn ta còn rất khinh bỉ, liếc mắt nhìn về phía Cửu Vĩ một cái.
Sau đó, âm thanh của Võ Hoàng Yên mang theo mấy phần ngạo nghễ, nói ra: “Cậu tất nhiên là không thể nào nhìn ra được chữ viết ở trên hai bức thư này có chỗ khác biệt. Thế nhưng, tôi là chuyên gia, đối với việc này hoàn toàn có thể nắm chắc.”
Nghe thế, Cửu Vĩ biết mình cũng không còn gì để nói, chỉ có thể im lặng ngồi ở một bên.
Mà lúc này, Võ Hoàng Yến đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Vậy anh có thể xác định, là ai đã giả chữ viết ở trên bức thư này hay là không?”
“Chuyện này…”
Bộ dáng của Võ Hoàng Yên giống như muốn nói lại thôi, hơi nhìn về phía Trần Lâm, cũng không biết hắn lại muốn giở ra trò gì.
“Thế nào? Còn có chuyện gì anh không thể nói ra được hay sao? Có đội trưởng của tôi ở đây, anh ấy có thể bảo đảm an toàn cho anh!”
Nghe Cửu Vĩ lên tiếng nói chuyện, Võ Hoàng Yên vẫn không có đáp lại. Ánh mắt của hắn ta, vẫn một mực nhìn về phía Trần Lâm.
“Có chuyện gì, anh cứ nói đi!”
Thần sắc của Trần Lâm vẫn rất bình tĩnh, chỉ đưa tay nâng ở trước cằm, sau đó nhẹ nhàng nói ra.
Nghe được lời này của anh, Võ Hoàng Yên mới nhẹ nhàng thở ra, cười lên một tiếng.
“Kỳ thật, chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao tôi lại muốn anh đến đây để gặp mặt nói chuyện. Tôi có một chút nghi ngờ, chữ trong bức thư này, rất có thể là một người trong nhà họ Tôn viết ra.”
“Ồ?!”
Nhận được đáp án từ đối phương, Trần Lâm không khỏi nhẹ ồ lên một tiếng. Mà hai người còn lại, cũng lộ ra thần sắc hết sức giật mình, nhìn về phía Võ Hoàng Yên.
“Tôi cũng không quá xác định về chuyện này. Nhưng mà, trước đây tôi có nghe sư phụ của tôi nhắc qua, Tôn phu nhân là một vị tài nữ, không những giỏi trong việc kinh doanh, còn rất thông thạo thư pháp cùng với cổ cầm. Đặc biệt, tài nghệ thư pháp của bà ấy vô cùng kiệt xuất, cho dù là sư phụ tôi cũng không thể sánh bằng. Thế nên, muốn giả được chữ viết của bà ấy một cách tinh xảo như vậy, thì người này một là vô cùng thân quen với bà ấy. Hai là, trình độ thư pháp của đối phương cũng thuộc vào hạng thượng thừa. Như thế kết hợp lại, tôi suy đoán ra chỉ có người của nhà họ Tôn mới có thể làm được việc này. Hơn nữa, đối phương đối với Tôn phu nhân còn rất quen thuộc!”
Nghe Võ Hoàng Yên tự mình phân tích, cả Cửu Vĩ cùng với Võ Hoàng Yến, đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Trần Lâm.
Lúc này, Trần Lâm đã đưa hai tay đặt ở dưới cằm. Cũng không ai biết trong đầu anh đang suy nghĩ đến thứ gì. Nhưng lúc này, anh bỗng dưng đứng lên, nhìn về phía hai người Cửu Vĩ, nói ra.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây. Hai bức thư viết tay nay, tôi tạm thời giữ ở trên người. Còn anh, có thể tự mình rời đi, chúng tôi sẽ không tiếp tục giám sát anh nữa!”
Dứt lời, Trần Lâm liền đem hai bức thư viết tay ở trên bàn thu hồi. Mặc dù Võ Hoàng Yên rất muốn ngăn lại, nhưng khi thấy được ánh mắt của Cửu Vĩ cùng với Võ Hoàng Yến nhìn đến, hắn ta lập tức thu hồi ánh mắt, cũng không dám tiếp tục mở miệng lên tiếng nói chuyện.
“Đi thôi!”
Đem hai bức thư cất ở trong người, Trần Lâm lúc này trực tiếp xoay người rời đi. Mà lúc này, hai người Cửu Vĩ cũng theo phía sau lưng của anh, nhanh chóng rời khỏi đình Uyên Định.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Ngồi lên trên xe ô tô, Cửu Vĩ có chút tò mò, nhìn về Trần Lâm để hỏi thăm. Trần Lâm không có lập tức đáp lại, mà đưa mắt lần nữa nhìn về phía trước cổng đình Uyên Định. Lúc này, Võ Hoàng Yên đứng ở trước cổng đình, ánh mắt đang nhìn theo xe ô tô của ba người bọn họ.
“Đội trưởng, chúng ta cứ như thế bỏ qua cho hắn thật sao? Theo tôi thấy, người này nhất định là có vấn đề.”
Cửu Vĩ đối với Võ Hoàng Yên dường như hơi có chút bất mãn, thế nên lúc này mới có chút khó chịu, lên tiếng đề nghị.
Đối với lời đề nghị của cậu ta, Trần Lâm làm như không thấy. Cuối cùng, anh mới thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía Võ Hoàng Yến, nói ra.
“Đưa tôi đến sàn đấu giá ở Đông Thành!”
“Ừm? Đội trưởng, anh muốn đến đó để làm gì?”
Võ Hoàng Yến vốn đang lái xe rời đi, nghe được lời này của anh, cô hơi có chút kinh ngạc. Đối với việc này, Trần Lâm cũng không có ý định giấu giếm, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lại.
“Tôi muốn đến đó để đấu giá một vài thứ!”
Mặc dù đáp án này của anh thật sự rất tùy tiện, nhưng lúc này Võ Hoàng Yến cũng không có tiếp tục hỏi thêm gì nữa, cô liền trực tiếp lại xe rời đi. Chỉ có Cửu Vĩ là vẫn cảm thấy có chút hiếu kỳ, hơi thấp giọng nói ra.
“Đội trưởng, em nghe nói ở đó chỉ đấu giá một vài thứ chẳng có chút giá trị gì. Bọn họ chủ yếu là muốn quyên góp để kiếm tiền từ thiện mà thôi. Anh đi đến đó, chẳng phải là làm việc vô bổ hay sao?”
Nghe Cửu Vĩ nói như vậy, Trần Lâm cũng không có đáp lại, mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không còn để ý đến những cảnh vật xung quanh.
Thấy bộ dáng này của anh, Cửu Vĩ không khỏi thất vọng, thở dài một hơi. Quả thật, đội trưởng thật sự quá mức bất công, hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề của mình.
Nhưng mà, cậu ta cũng chỉ thở dài mà thôi, cũng không dám thật sự đi làm phiền Trần Lâm.
Qua khoảng chừng hơn nửa giờ phút, chiếc xe ô tô của bọn họ cuối cùng cũng đi đến Đông Thành.
Lúc này, phía bên ngoài khách sạn Đông Thành, đang tụ tập rất nhiều xe ô tô sang trọng. Phần lớn chủ sở hữu của những chiếc xe này, đều là những doanh nhân thành đạt, vô cùng có danh tiếng ở Tân Hải. Cho dù là Cửu Vĩ, lúc này nhìn nhiều xe sang như vậy, cậu ta cũng có chút kinh ngạc, trừng trừng hai mắt nhìn ngó bốn phía xung quanh.
“Wow wow, đội trưởng, anh nhanh nhìn đem, đây là một chiếc 812 Superfast phiên bản giới hạn của Ferrari. Nghe nói, muốn mua được chiếc xe này, cần phải đặt trước của hãng xe hơn nửa năm. Hơn nữa, tính luôn cả giá nhập khẩu, thì chiếc xe này ít nhất cũng hơn hai chục tỷ!”
Nhìn thấy được một chiếc xe màu đỏ booc-đô vô cùng bắt mắt đang đậu ở gần ngay cổng chính của khách sạn, lúc này Cửu Vĩ có phần hưng phấn, kêu lên thành tiếng.
Mà tiếng kêu này của cậu ta, nhất thời để cho không ít người ở đây quăng qua ánh mắt nhìn tới. Vừa thấy được mái tóc nhuộm đỏ, cùng với mấy đôi khuyên đeo ở quanh tai của cậu ta, bọn họ liền khỏi khịt mũi xem thường. Rất rõ ràng, ở trong mắt của những người này, Cửu Vĩ chỉ là một tên thanh niên ăn chơi chưa từng trải việc đời, thế nên mới đứng ở trước cổng của khách sạn kêu to gọi nhỏ như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, rất nhiều người đều tỏ ra cảnh giác, đề phòng. Sợ cậu ta làm ra hành vi gì quá khích, gây ảnh hưởng xấu đối với xe của bọn họ.
Chính vì thế, nhóm bảo vệ ở vòng ngoài của khách sạn, lúc này cũng cấp tốc đi tới, nhìn về phía ba người Trần Lâm nói ra.
“Xin hỏi, các anh là ai? Các anh có nhận được thiệp mời hay không?”
Nhìn thấy thái độ của bọn họ lúc này, Trần Lâm không khỏi liếc mắt, nhìn về phía Cửu Vĩ một cái. Nhất thời, Cửu Vĩ có chút sợ hãi vội vàng rụt đầu trở về. Đương nhiên, cậu ta cũng nhìn ra được, vừa rồi hành động của mình hơi có chút thái quá, thế nên mới để cho đám vệ sĩ này cảnh giác như vậy.
“Tôi không mang theo thiệp mời!”
Hơi do dự một chút, Trần Lâm vẫn là quyết định nói ra. Nghe đến đây, đám vệ sĩ cuối cùng cũng nhịn không được, trực tiếp vung tay xua đuổi.
“Đi đi, nếu đã không có thiệp mời, vậy thì đừng đứng ở nơi này. Nơi này, không phải là chỗ cho bất kỳ ai cũng có thể tiến vào được.”
Nhìn thấy mình vậy mà bị đám vệ sĩ này xua đuổi. Rốt cuộc, Cửu Vĩ cũng nhịn không được, tức giận nói ra.
“Các anh muốn làm gì vậy? Các anh có quyền gì mà xua đuổi chúng tôi. Với lại, các anh có biết đội trưởng của tôi là ai hay không?”
Thấy Cửu Vĩ hung hổ dọa người như vậy, đám vệ sĩ lúc này cũng hơi có chút giật mình, hoảng sợ. Nhưng qua một lúc, bọn họ đều bắt đầu nổi giận, xắn lên tay áo, tức giận quát lên.
“Mày là cái thá gì? Ông đây bảo mày cút, mày có nghe hay không hả?!”
Vừa mới dứt lời, một gã vệ sĩ ở trong đó, đột nhiên cầm lấy dùi cui, hướng về phía đỉnh đầu của Cửu Vĩ đập xuống.