• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muốn chết!"

Lúc này, hai nắm tay của Võ Hoàng Yến đã siết chặt lại với nhau, đồng thời từ trong kẽ răng của cô phát ra từng trận âm thanh rít gào.

Thế nhưng, trong tay đang nắm giữ lấy con tin, nữ sát thủ hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong ánh mắt của đối phương lóe lên một tia tàn nhẫn. Đồng thời, khóe môi của ả nhếch lên, lộ ra một tia bén nhọn.

"Muốn chết? Tôi thật sự rất muốn biết, là cô đang muốn chết hay là tôi? Chỉ cần cô dám nhích lên một bước, cô có tin là tôi sẽ đem con nhãi ranh này bóp chết ngay tại chỗ hay không?"

Vừa nói, năm đầu ngón tay của ả lại lần nữa siết mạnh.

"Khụ khụ..."

Bị siết đến khuôn mặt trở nên trắng bệch, cô bé Khánh Ngọc lúc này đang không ngừng giãy giụa, ho khan.

Thế nhưng, chỉ dựa vào một chút sức lực yếu ớt của mình, cô bé làm như thế nào cũng không thể tránh thoát được. Ngược lại, tròng mắt còn trở nên trợn to, vẻ mặt lộ ra vô tận hoảng sợ.

Răng rắc...

Mà lúc này, mười đầu ngón tay của Võ Hoàng Yến đã báu chặt vào với nhau, âm thanh xương cốt vang lên răng rắc, từ trong lòng bàn tay của cô còn đang không ngừng chảy máu tươi.

"Thả cô bé ra, tôi có thể để cho các người rời khỏi nơi này!"

Cắn răng hô lên một tiếng, lúc này toàn bộ tròng mắt của Võ Hoàng Yến đã tức giận đến muốn nứt ra.

Nhưng mà, cô cũng không dám đánh cược, để cho con gái của Trần Lâm gặp phải nguy hiểm.

"Muốn tôi thả người?"

Đột nhiên, ánh mắt của ả sát thủ lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, nhìn về phía Võ Hoàng Yến. Sau đó, khóe môi của ả ta bỗng dưng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khẩy.

"Được thôi, vậy cô tự mình phế bỏ đi hai tay hai chân, tôi sẽ lập tức đem cô bé này thả ra ngoài."

Vừa nghe được lời này của ả ta, sắc mặt của Cửu Vĩ có chút hoảng sợ, kêu lên.

"Đừng nha! Tuyệt đối không thể nghe lời của bọn chúng!"

Đoành!



Cậu ta vừa mới nói ra lời này, ả sát thủ đột nhiên nổ súng, đem bat vai của cậu ta bắn thủng.

Thân hình lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt của Cửu Vĩ có chút khiếp sợ, nhìn về phía đối phương.

Nữ nhân này so với hai người còn lại càng không thèm nói lý lẽ, một lời không hợp liền nổ súng. Hơn nữa, tốc độ của ả ta còn rất đáng sợ, cậu ta vậy mà không có một chút phát hiện nào, liền bị thương.

"Sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn, sau khi tôi đếm ba tiếng, cô còn không tự đem tay chân của mình phế đi, thì khẩu súng này của tôi chỉ không đơn giản bắn bị thương đồng bọn của cô không đâu."

Sau khi bắn ra một phát đạn để cảnh cáo, ả sát thủ lúc này đem đầu nòng súng kê sát lên trên đỉnh đầu của cô bé Khánh Ngọc, trong con ngươi tản ra vô rận sát khí.

Thấy được một màn này, Võ Hoàng Yến không khỏi hít vào một hơi. Sau đó, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm về phía đối phương.

"Tôi..."

Cô chỉ vừa mới dự định mở miệng lên để nói chuyện, ả sát thủ đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

"Một!"

Nhất thời, sắc mặt của Võ Hoàng Yến liền trở nên cực kỳ khó coi.

Thế nhưng, lúc này đối phương không có ý định dừng lại, bắt đầu tiếp tục hô lên.

"Hai!"

Nghe đến tiếng hô này của đối phương, rốt cuộc Võ Hoàng Yến cũng không nhịn được thở dài ra một hơi.

Ngay sau đó, cô vung tay lên đập mạnh lên bả vai của mình.

Bành!

Một cỗ cự lực truyền đến, trực tiếp đem xương cốt ở trên cánh tay của cô đánh gãy.

Thấy được một màn này, đứng ở một bên Cửu Vĩ có chút nhịn không được, kêu lên.

"Chị Yến!"

Thế nhưng, lúc này Võ Hoàng Yến cũng không có định dừng lại, cô lần nữa vung tay muốn đem xương đùi của mình đánh gãy.

Chỉ là, lần này động tác của cô vừa mới thực hiện được một nửa, đột nhiên lại bị một bàn tay ngăn lại. Sau đó, một trận âm thanh có chút lạnh lùng, phát ra.

"Ai dám đúng vào vợ con tôi, đều phái chết!"

Nghe được âm thanh này, Võ Hoàng Yến hơi có chút giật mình, muốn xoay đầu nhìn lại.

Thế nhưng, thân ảnh ở phía sau lưng của cô đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mà lúc này, đồng tử của ả sát thủ có chút mở lớn. Đồng thời, một cỗ rét lạnh từ phía sau ót truyền đến, để cho ả ta cảm thấy vô cùng kinh hoảng, nhón tay đang đặt ở trên cò súng cũng bắt đầu siết chặt.

Đoành!

Tiếng súng nổ lên vang trời, trái tim của Cửu Vĩ cùng với Võ Hoàng Yến đều không khỏi siết chặt.

Nhưng mà, cảnh tượng ở trong suy nghĩ của bọn họ không có xảy ra. Ngược lại, một tay của Trần Lâm đang ôm lấy con gái, một tay cầm lấy khẩu súng, hương về phía nữ sát thủ để bóp cò.

Tiếng súng vừa rồi, cũng là do anh gây ra. Đồng thòi, vị trí vừa trước ngực của nữ sát thủ hiện ra một cái lỗ máu, ánh mắt của ả ta lộ ra cực kỳ khó tin, nhìn về phía vết thương của mình.

"Làm sao... có thể..."



Trong miệng kêu khẽ lên một tiếng, ngay sau đó thân hình của ả ta cấp tốc ngã xuống, ngay tại chỗ tuyệt khí bỏ mình.

Thấy được cảnh tượng này, hai tên sát thủ còn lại đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Ban đầu, ánh mắt của bọn chúng mang theo vô tận hoảng sợ, không cách nào có thể tưởng tượng được thực lực của Trần Lâm đã cường địa đến như vậy. Nhưng qua giây lát, ánh mắt của bọn chúng bỗng dưng trở nên cực kỳ điên cuồng.

Đến cuối cùng, khi cả hai lần nữa đưa mắt nhìn nhau, trong miệng của bọn chúng đồng thời phát ra những tiếng cười gằn.

"Đi chết đi!"

Đột nhiên, thân hình của hai tên sát thủ hướng về phía cha con Trần Lâm lao nhanh tới. Sau đó, trên người của bọn chúng phát ra một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo.

Thấy được một màn này. cả Cửu Vĩ cùng với Võ Hoàng Yến đều tỏ ra cực kỳ hoảng sợ, vừa lao nhanh tới vừa cấp tốc hô lên.

"Đội trưởng, cẩn thận!"

Oành!

Tiếng hô của hai người bọn họ còn chưa có kết thúc, cơ thể của cả hai tên sát thủ đều nổ lên tung tóe, cảnh tượng vô cùng thảm liệt.

"Không!!!"

Trong miệng phát ra một tiếng rít gào, mặc cho vết thương trên người truyền đến từng trận đau nhức, Võ Hoàng Yến lúc này tỏ ra vô cùng điên cuồng, lao nhanh về phía vụ nổ.

Thế nhưng, Cửu Vĩ đã nhanh chân chạy đến trước, vội vàng đưa tay của cô kéo lại.

"Chị Yến, chị muốn làm gì? Mau dừng lại đi!"

"Tránh ra!"

Cho dù một tay đã bị đánh gãy, lúc này Võ Hoàng Yến lại không một chút nể tình nào, trực tiếp vung ra một chưởng, đem Cửu Vĩ đánh bay ra ngoài.

Sau đó, thân hình của cô lại một lần nữa cấp tốc lao nhanh, như con thiêu thân lao vào bên trong ánh lửa.

Chỉ là, bước chân của cô chỉ mới đi về phía trước được nửa bước, cổ tay của cô đã một lần nữa bị giữ chặt lại.

"Cậu đang muốn chết có phải không?"

Tức giận gầm lên một tiếng, Võ Hoàng Yến đem chân khí tụ ở trên lòng bàn tay, một lần nữa đem một chưởng đánh ra.

Oành!

Lần này, chưởng lực của cô vô cùng hùng hậu, đừng nói là một người đang bị thương nặng giống như Cửu Vĩ, cho dù lúc cậu ta ở trạng thái đỉnh phong cũng không dám tiếp một chưởng này của cô.

Nhưng mà, sau khi đánh ra một chưởng này, sắc mặt của Võ Hoàng Yến không khỏi kịch biến, vội vàng xoay người nhìn lại.

Ngay sau đó, hai mắt của cô không khỏi trừng lớn, vẻ mặt lộ ra có chút khó tin khi nhìn thấy được cảnh tượng đang hiện ra ở trước mặt.

"Đội... đội trưởng?"

Không biết từ lúc nào, Trần Lâm đã đứng ở phía sau lưng của cô, hơn nữa trước người của anh còn lưu lại một phần chưởng ấn mà cô vừa mới đánh ra.

"Khụ khụ..."

Ho khan lên một trận, lúc này sắc mặt của Trần Lâm hơi có chút tái nhợt.



"Anh... anh không có sao chứ?"

Lúc này, thần sắc của Võ Hoàng Yến mang theo mấy phần bối rối, cô cũng không có nghĩ đến, một chưởng vừa rồi của mình lại đánh trên người của anh. Hơn nữa, nhìn thấy sắc mặt của anh lúc này sợ rằng là đã bị thương không nhẹ?

Mà chứng kiến đây hết thảy, trong lòng của Cửu Vĩ hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Vốn dĩ, cậu ta đã nhìn thấy được Trần Lâm chạy thoát ra khỏi vụ nổ, thể nên mới lên tiếng khuyên can Võ Hoàng Yến không cần phải đi lên mạo hiểm.

Lúc này thì hay rồi, Trần Lâm vừa rồi còn không có bị thương, nhận lấy một chưởng của cô lập tức liền muốn phun máu?

Tất nhiên, Cửu Vĩ chỉ dám ở trong lòng âm thầm tự nhủ mà thôi. Lúc này, cậu ta cũng không dám để cho Võ Hoàng Yến phát hiện ra dự thật. Nếu không, hậu quả nhất định là sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Cửu Vĩ đột nhiên không khỏi rùng mình một cái. Ngay sau đó, cậu ta thấy được ánh mắt của Võ Hoàng Yến đang vô cùng hung ác nhìn về phía mình. Nhất thời, trong lòng của cậu ta không khỏi lạnh toát.

"Bố ơi, con muốn về nhà!"

Lúc này, cô bé Khánh Ngọc hơi có chút sợ hãi từ phía sau lưng của Trần Lâm chui ra, trong đôi mắt mang theo mấy phần cảnh giác, nhìn về phía Võ Hoàng Yến đang đứng ở phía trước mặt.

"Ừm!"

Tình huống đang vốn vô cùng lúng túng, lúc này nghe được tiếng hô của cô bé, tất cả mọi người đều không khỏi khôi phục lại tâm tình.

Mà Trần Lâm thì hơi cúi thấp đầu xuống, cưng chiều xoa lấy đầu của cô bé.


"Con gái ngoan! Bây giò bố đưa con trở về nhà nhé?!"


"Vâng ạ!"


Cô bé ngoan ngoãn đáp lại.


Mà Trần Lâm lúc này cũng đem con gái của anh bế lên, ôm vào trong lồng ngực.


Vốn vừa mới trải qua một trận sợ hãi, để cho tâm tình của cô bé cảm thấy vô cùng bất an. Nhưng vừa tựa vào trong lồng ngực của Trần Lâm, cô bé giống như tìm được một nơi an toàn, bắt đầu chậm rãi thiếp đi.


Thấy thế, Trần Lâm không khỏi cưng chiều hôn nhẹ lên mặt của con bé. Sau đó. anh tự mình lái xe trở về.


Mà hai ngươi Võ Hoàng Yến cùng với Cửu Vĩ bắt đầu liên hệ với người ở bên dưới, bắt đầu thu dọn hiện trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK