Ngay lúc mọi người đều bị tiếng nổ lớn ở trong đại sảnh làm cho tập trung sự chú ý. Lúc này, người đàn ông trung niên vốn bị Trần Lâm tình nghi là hung thủ thật sự sau cái chết của Tôn Nguyệt Kiều, đột nhiên ném ra một quả bom khói. Sau đó, một làn khói trắng bốc lên cao đầu, đem phạm vi mấy mét ở xung quanh che đậy, ngay cả thân hình của đối phương cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Không tốt, hung thủ đang muốn chạy trốn. Nhanh, cho người kiểm tra vị trí của hắn ta, không được để cho hung thủ chạy ra khỏi nơi này!”
Lúc này, Tôn Hải Bằng trực tiếp hạ lệnh, để cho vệ sĩ đứng ở xung quanh nhanh chóng lao tới. Thế nhưng, từ trong khói trăng đi ra ngoài, bọn họ chỉ kịp giữ lại người đàn ông trẻ tuổi, còn người đàn ông trung niên thì đã tìm không thấy tăm hơi.
“Đừng… đừng có bắt tôi! Tôi thật sự không biết gì cả! Tôi thật sự không hề biết gì cả!”
Bị bắt giữ, người đàn ông trẻ tuổi tỏ ra vô cùng hoảng sợ, đối với mấy người vệ sĩ không ngừng hét ầm lên.
Nhưng lúc này, Tôn Hải Bằng cũng không thèm để ý đến đối phương. Bởi vì, ánh mắt của Tôn Hải Bằng đang khóa chặt lấy một thân ảnh, đang cấp tốc hướng về phía bên này chạy tới.
Người này chính là lão quản gia của nhà họ Tôn, tên là Cao Bình. Ông ta đã làm việc cho nhà họ Tôn mấy chục năm. Mặc dù năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn vô cùng cường tráng. Hơn nữa, Cao Bình là một trong số những người thân cận nhất với gia chủ của Tôn gia.
Thế nên, vừa nhìn thấy Cao Bình chạy tới, Tôn Hải Bằng liền lễ phép, hướng về phía đối phương để chào hỏi.
“Bác Bình, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bước chân của Cao Bình hơi thoáng dừng lại một chút. Sau đó, ông ta mới gật đầu, đáp lại câu hỏi của Tôn Hải Bằng.
“Chuyện này trên đường trở về, tôi sẽ giải thích cho thiếu gia sau. Hiện tại, gia chủ muốn gặp cậu. Ông chủ có một ít chuyện quan trọng, muốn để cho cậu tự mình đi làm!”
Nghe thế, sắc mặt của Tôn Hải Bằng không khỏi trở nên vô cùng nghiêm nghị, thấp giọng nói ra.
“Bác Bình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bây giờ bác có thể nói cho cháu nghe được không?”
Lần này, Cao Bình không có đáp lại, còn liên tục lắc đầu, ra hiệu cho Tôn Hải Bằng không nên hỏi. Thấy thế, sắc mặt của Tôn Hải Bằng biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Đồng thời, ánh mắt của Tôn Hải Bằng mang theo mấy phần áy náy, nhìn về phía Trần Lâm cùng với Cửu Vĩ. Sau đó, hắn cũng không dám lưu lại cùng với mấy người bọn họ, mà trực tiếp đi theo lão quản gia, cấp tốc trở về từ đường của nhà họ Tôn.
“Đội trưởng, chuyện này chúng ta phải tính sao bây giờ?!”
Nhìn thấy Tôn Hải Bằng rời đi, vẻ mặt của Cửu Vĩ hơi có chút khó chịu, quay đầu nhìn về phía Trần Lâm để hỏi thăm. Nhưng Trần Lâm lúc này lại lắc đầu, ra hiệu để cho cậu ta cũng không cần phải manh động, cứ tùy theo kế hoạch mà thực hiện.
“Khụ, chào anh! Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Hoàng Quân. Cho tôi hỏi thăm một chút, rốt cuộc chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
Thấy chủ nhà đã bỏ đi, hung thủ cũng chạy trốn không thấy tung tích. Lúc này, kỳ thật trong lòng của Hoàng Quân hơi có chút hoảng. Thế nên, anh ta mới vội đi tới bên cạnh của Cữu Vĩ, thấp giọng nói ra.
Nghe thế, Cửu Vĩ không khỏi tức giận trừng mắt nhìn về phía đối phương.
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai bây giờ? Nơi này anh là cảnh sát, tôi chỉ đến để phối hợp với các anh điều tra mà thôi!”
Bị mắng cho một trận, thần sắc của Hoàng Quân hơi có chút khó coi. Thế nhưng, thân phận của đối phương hơi có chút đặc thù, Hoàng Quân cũng không dám đắc tội với Cữu Vĩ.
Chính vì thế, lúc này Hoàng Quân chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại, nhìn về phía thi thể của Tôn Nguyệt Kiều, trong đầu đầy một đám dấu hỏi rất lớn.
“Bố, bố gọi con trở về là có chuyện gì?!”
Đứng ở trong từ đường, nhìn thấy Tôn Dật cùng với hai người đàn ông trung niên đang ngồi ở ngay trước sảnh lớn, Tôn Hải Bằng lúc này không khỏi gấp gáp, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Thấy thế, Tôn Dật không khỏi trừng mắt nhìn về phía con trai của mình, âm thanh có chút tức giận nói ra.
“Mày còn hỏi là có chuyện gì xảy ra? Trước đó tao đã dặn dò mày như thế nào hả? Là tao để cho mày tổ chức sinh nhật cho con bé, chứ không phải để cho mày bày trò, rồi đến em gái của mày bị người ta bắt cóc, mày còn không biết, giờ chạy về đây hỏi tao là có chuyện gì xảy ra? Xảy ra cái gì mà mày vẫn còn không biết hay sao hả?!”
Tức giận đến mức râu tóc đều dựng ngược lên, Tôn Dật lúc này cũng mặc kệ bên cạnh có người ngoài hay không, ông ta trực tiếp cầm lấy ống trúc, quất thẳng lên trên người của Tôn Hải Bằng.
Bành!
Bị ống trúc quất trúng, Tôn Hải Bằng lúc này đều không có một chút phản ứng nào. Ngược lại, sắc mặt của hắn hơi có chút trắng bệch, giọng nói mang theo mấy phần lắp bắp, nói ra.
“Băng Băng… Băng Băng bị bắt cóc rồi?!”
Trong lòng của Tôn Hải Bằng lúc này vừa sợ vừa giận. Hắn dù nghĩ đến nát óc cũng không có nghĩ ra, mục tiêu của đối phương lại là Tôn Băng Băng.
Thế nhưng, em gái của hắn chưa từng đắc tội với bất kỳ một ai. Hơn nữa, con bé chẳng phải vẫn luôn ở trong phòng của chính mình hay sao? Làm như thế nào lại bị bọn họ bắt được?
Nhìn thấy Tôn Hải Bằng một mặt sững sờ, đứng chết trân tại chỗ. Lúc này, trong lòng của Tôn Dật càng thêm tức giận. Ông ta rốt cuộc lại nhịn không được, vung lên gây trúc, hướng về phía cơ thể của Tôn Hải Bằng, quật lên tới tắp.
“Thằng khốn này, hôm nay tao muốn đánh chết mày! Mày có biết là bọn bắt có đó đã nói như thế nào hay không? Bọn chúng muốn tao phải nộp lên cho bọn chúng năm chục tỷ. Hơn nữa, bọn chúng còn muốn ngay trong đêm nay phải để tao đưa tiền cho bọn chúng. Nếu không, tối nay bọn chúng sẽ ra tay với em gái mày, bọn chúng sẽ giết chết con bé. Mày thử nghĩ xem, tao làm sao kiếm ra được số tiền đó trong một đêm để giao cho tụi nó. Một khi con bé con mệnh hệ nào, mày nghĩ tao làm sao phải đối mặt với linh hồn của mẹ mày ở dưới suối vàng đây hả?!”
Càng nói, âm thanh của Tôn Dật càng thêm phẫn uất, gậy trúc càng thêm không ngừng ra sức hướng về trên người của Tôn Hải Bằng nện xuống.
Bành!
Bành!
Bị gậy trúc nện trúng, trên người của Tôn Hải Bằng rất nhanh liền truyền đến từng trận đau nhức. Nhưng lúc này, hắn lại chẳng có một chút phản ứng gì, thậm chí không dám hé răng kêu rên nửa lời, chỉ im lặng đứng ở một chỗ, chịu đứng lấy từng cơn phẫn nộ của Tôn Dật.
“Ông chủ, đánh như thế cũng đã đủ rồi. Chuyện này cũng không thể trách thiếu gia được. Hơn nữa, việc ở trước mắt lúc này, chính là tìm ra biện pháp tốt nhất, đem tiểu thư an toàn cứu trở về.”
Nhìn thấy Tôn Dật đã phát tiết một hồi, trên người của Tôn Hải Bằng cũng lưu lại không ít vết roi. Lúc này, lão quản gia Cao Bình không khỏi đi tới, đem gậy trúc ở trên tay của Tôn Dật ngăn lại, sau đó thấp giọng nói ra.
Mặc dù trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng nghe lão quản gia nói như thế, động tác của Tôn Dật cũng thuận thế dừng lại. Bất quá, Tôn Dật vẫn nhịn không được, trừng mắt nhìn lấy con trai của mình, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, một trong số hai người đàn ông trung niên đang ngồi ở trong đại sảnh cũng ứng tiếng đứng dậy nói.
“Anh Tôn, việc này kỳ thật cũng là một phần sơ suất của chúng tôi. Tôi thật sự không có nghĩ đến, đám người này lại dám cả gan như vậy, ở ngay dưới mí mắt của chúng ta đem con gái của anh bắt đi. Mặc dù Lưu Thăng tôi không giàu có gì, nhưng cũng nguyện ý bỏ ra năm trăm triệu, giúp anh đem con gái chuộc về. Tất nhiên, nếu như anh thật sự cần đến sự giúp tỡ, chúng tôi cũng sẽ phối hợp, đem những tên tội phạm này đưa ra ánh sáng!”
Người lên tiếng nói chuyện lúc này là phó chủ tịch thành phố Tân Hải, Lưu Thăng.
Ngay sau đó, người đàn ông còn lại cũng đánh nhịp, nói ra.
“Theo tôi nghĩ, nếu như bọn chúng đã dám đưa ra con số tiền chuộc lớn như vậy. Hơn phân nửa là không sợ bị chúng ta điều tra ra được hành tung của bọn chúng. Thậm chí, bọn chúng đòi tiền chuộc chỉ là lấy cớ, mục đích thật sự cũng không có đơn giản như những gì chúng ta tưởng tượng!”
Nghe được lời này của đối phương, bầu không khí ở trong đại sảnh lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Kỳ thật, việc nộp tiền chuộc đối với nhà họ Tôn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Năm mươi tỷ, chỉ cần Tôn Dật chịu gật đầu đồng ý, trong một đêm liền có thể lấy ra được. Tất nhiên, chuyện này đối với nhà họ Tôn cũng là một sự đả kích rất lớn. Thế nhưng, để đánh đổi lại với tính mạng của con gái, Tôn Dật tuyệt đối là không do dự một chút nào.
Chỉ là, trong lòng Tôn Dật lo lắng nhất, vẫn là vấn đề mà người đàn ông trung niên vừa rồi nói ra. Ông ta thật sự rất sợ, đám người bắt cóc mục đích cũng không phải bởi vì tiền chuốc, mà chỉ muốn nhằm vào ông ta và nhà họ Tôn mà thôi. Đến lúc đó, cho dù có thể lấy ra được tiền chuộc, sợ rằng tính mang của con gái ông cũng bị đe dọa.
“Bố, con nghĩ là có một người, có thể giúp chúng ta giải quyết được chuyện này!”
Ngay từ đầu, ngoài việc chịu đòn không hé răng kêu rên ra nửa lời. Lúc này, Tôn Hải Bằng đột nhiên lên tiếng, để cho ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây, đều không khỏi đổ dồn nhìn về phía hắn.