Nhưng nhìn Mạnh Dao ngại ngùng nhét lại vào trong túi mình, liền thôi, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hơn nữa còn duỗi tay ra trước mặt cô, "Mau về thôi, kiến trì thêm chút nữa, anh kéo em dậy!"
Mạnh Dao đã cố thử đứng dậy nhưng không được, liền trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay của Kỳ Bác Ngạn. Không biết vì cái gì anh không kéo cô lên, cô đành tự mình nắm chặt tay anh mượn lực kéo cơ thể mình dậy.
Lúc nắm tay, Mạnh Dao cũng không có cảm giác khác lạ, chỉ là như nắm tay với bạn khác giới trong hoạt động ngoại khóa trước đâyNhưng vừa mới đứng lên, còn chưa kịp buông tay, bên kia "A" một tiếng thật to.
Mạnh Dao theo bản năng buông tay, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người kêu lên chính là lái xe của Kỳ Bác Ngạn, tức giận trọn trắng mắt.
Vừa định cùng Kỳ Bác Ngạn mắng người nó, nhưng vừa quay đầu, phát hiện thế nhưng Kỳ Xác Ngạn đột nhiên cách cô ra hai mét.
???
Mô????
Mạnh Dao rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì, nhìn cả người mình đầy mồ hôi, bàn tay lấm bẩn, lại nhìn trùm cuối một lượt, anh vẫn sạch sẽ đứng đó, thì bừng tỉnh ngộ.
Đây là....Ghét bỏ cô!
Được rồi, trùm cuối thích sạch sẽ, sao có thể chịu được cô lôi thôi lếch thếch đầy mồ hôi!
Mạnh Dao vội vẫy vẫy tay với anh, "Tôi sai, tôi sai, về sau tôi khẳng định sẽ chú ý, nếu không anh..."
Mạnh Dao định đem chiếc khăn hồi nãy nhét vào túi cho anh lau tay, bất quá nghĩ đến màu đen của nó, lại ngượng ngùng cất vô.
"Nếu không, anh hỏi bạn anh có khăn tay không, anh dùng lau tay?"
Đào Phóng lúc này đã đi tới.
Bởi vì ở cửa thôn không có bóng râm, cho nên anh quẹo vào chỗ có bóng râm để đậu xe, nghe được bên này có âm thanh thì đi qua, the nhưng không nghĩ là thấy cô gái béo này đang kéo tay Kỳ tổng.
Dọa chết tâm hồn bé nhỏ của Đào Phóng rồi.
Anh ta hét lên một tiếng, cảm thấy hai người này có chút mờ ám, đôi mắt nhìn hai người họ, trong đầu đang chạy số, tự hỏi rốt cuộc hai người này có quan hệ gì!
Lúc trước, vô luận là nghĩ thế nào anh cũng không tưởng tượng ra được người trong lòng Kỳ tổng là anh, Kỳ tổng sẽ cưới người vợ như thể nào.
"Khăn? Tôi không có! Kỳ tổng có, Kỳ tổng có, cô..."
"Không cần!"
Kỳ Bác Ngạn hơi hơi nắm bàn tay lại, lúc tay anh nắm lấy tay cô, anh cảm thấy cả người mình như bị lửa đốt, đến bây giờ cảm giác ấy vẫn còn, quét mắt đầy xấu hổ nhìn Mạnh Dao một cái, mau chóng rũ xuống: "Đi thôi, về nhà!"
Đào Phóng nghe được câu "Về nhà" thì giật mình, trực tiếp xem Mạnh Dao là em gái hay chị gái gì đó của Kỳ Bắc Ngạn.
Nhưng bộ dạng hai người thế này, thể nào cứ cấn cấn ấy nhỉ.
Anh ta áp xuống suy nghĩ trong đầu, hướng Mạnh Dao cười hắc hắc, "Lại gặp nhau rồi, giới thiệu một chút, tôi là Đào Phóng, là trợ lý của Kỳ tổng!"
Trên mặt cô cũng nở nụ cười xán lạn, cũng tự giới thiệu, "Chào anh, tôi là Mạnh Dao"
Giới thiệu tên nhưng lại không giới thiệu mối quan hệ với Kỳ Bác Ngạn.
Đào Phóng vừa nghe Mạnh Dao không cùng họ với Kỳ Bác Ngạn, liền xem cô như chị em họ của Kỳ Bác Ngạn.
"Chào cô, chào cô, rất vui được gặp cô, đúng rồi, đồ của cô còn để trên xe, để tôi lấy xuống giúp cô, túi kia rất nặng, tôi nghĩ cô hẳn là không cầm nổi, như vậy đi, để tôi mang về giúp Cô!"
"Kỳ tổng, anh thấy thế nào?"
Đào Phóng là người lanh lợi, chính mình tự ra quyết định, cuối cùng mới hỏi xem Kỳ Bác Ngạn có đồng ý không.
Có Mạnh Dao ở đây, anh không nghĩ rằng Kỳ Bác Ngạn sẽ không đồng ý.