Ngô Ái Trân vừa mới đi, Kỳ Bác Ngạn đột nhiên nhảy vào nói một câu, biểu tình Mạnh Dao lập tức liền phát ngốc.
Trùm cuối chủ động nhóm lửa?
Cô lên trấn có mua đồ để ăn, không đói lắm, tạm thời chưa định nấu.
Đúng rồi, còn bánh bao nữa, lúc nãy cô đã quên đưa cho Kỳ Văn Diệp ăn lót dạ.
Thôi, lát nữa cậu về thì đưa.
Chắc là trùm cuối sẽ không ăn
Mạnh Dao trực tiếp bỏ qua Kỳ Bác Ngạn, dừng trên người Khương Văn Lỗi.
"Vị này, anh có thể giúp tôi bỏ đồ lên bếp không? Cảm ơn anh!"
Khương Văn Lỗi nhìn Kỳ Bác Ngạn, thấy anh không phản đối, trực tiếp gật đầu.
Nhưng lúc Khương Văn Lỗi mang đồ vào bếp lại không chú ý đến sếp mình mím môi lại.
Mạnh Dao nãy giờ đã trông mong đồ mình mua đã lâu, Khương Văn Lỗi vừa đặt đồ xuống cô liền sà vào mấy món đồ.
Khương Văn Lỗi không giống Đào Phóng lúc nào cũng thân thiện, cũng không có nhiều tò mò, anh ta bỏ đồ xuống liền đi ra.
Anh vừa đi ra, Kỳ Bác Ngạn đi vào bếp.
Khương Văn Lỗi nhìn Kỳ Bác Ngạn hướng vào nhà bếp vừa do vừa loạn, không khống chế được mà lộ ra vẻ kinh ngạc, "Kỳ tổng, anh...."
Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt quét mắt nhìn Khương Văn Lỗi, không nói gì, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Việc này, lòng hiếu kỳ của Khương Văn Lỗi không nhịn được mà dâng lên. Người luôn có thói quen sạch sẽ như Kỳ tổng, tại sao lại đột ngột thay đổi?
Mạnh Dao không để ý đến, cô còn bận kiểm tra đồ mình mua được.
Cô mua rau củ, kỳ thật mấy thứ này trong nhà vẫn có, nhưng cô sợ mình buôn bán dùng đồ trong nhà, anh chị cả sẽ bất mãn.
Rửa sạch thịt, xắt rau, chặt thịt,...Trời ơi, thật là công trình vất vả mà.
Mạnh Dao không ngẫm thì thôi, ngẫm lại liền phát sầu, khẽ thở dài một hơi.
Theo thanh âm thở dài của anh, Kỳ Bác Ngạn lạnh nhạt lên tiếng, "Cần giúp đỡ không?"
Ách, trùm cuối nãy giờ vẫn ở trong bếp?
Bất quá, lao động có sẵn lại miễn phí, dại gì không dùng!
Mạnh Dao chớp mắt lại chớp mắt, nở ra một nụ cười, nói như đinh đóng cột: "Có!"
Kỳ Bác Ngạn lột hành, tách da, lặt rau hẹ, Khương Văn Lỗi rửa củ cải. Hai người đàn ông cao to nồi ngoài sân, một người so với một người còn nghiêm túc hơn.
Nghiêm túc đến nỗi, Mạnh Dao cũng cảm thấy ngại ngùng.
Đầu tiên, cô phải ủ bột bánh bao cho tốt, bằng không bánh hấp lên sẽ không ngon.
Mỗi người đều bận rộn việc của mình, nhất thời trong nhà cực kỳ an tĩnh, cho đến khi Kỳ Văn Diệp đeo cặp sách về nhà, kêu quát quát, mới đánh vỡ không khí này.
"Em đã về, có cơm chưa, em đói muốn chết...."
Kỳ Bác Ngạn ngồi đối diện cửa cổng, Kỳ Văn Diệp vừa chạy vào thì thấy anh, sợ đến mức mà không nói được gì.
Đến nỗi, người xa lạ như Khương Văn Lỗi ngồi đây cậu cũng trực tiếp bỏ qua, dù sao anh ta cùng cậu không có quan hệ.
"Hắc hắc, anh hai, anh sao lại...làm việc, bà béo kia đâu?".
Trong bếp, Mạnh Dao nghe câu "bà béo", trực tiếp trợn trắng mắt.
Thằng nhóc này, xưng hô kiểu gì?
Cô đứng lên, từ cửa sổ ló đầu ra, cảnh cáo Kỳ Văn Diệp, "Còn xưng hô kiểu đó, coi chị đánh em thế nào, về sau kêu là chị!"
Kỳ Bác Ngạn nghe xưng hô này thì ngước mắt lên, Kỳ Văn Diệp quệt miệng, lẩm bẩm: "Bằng chị, còn muốn làm chị của em?"
Bất quá Kỳ Văn Diệp cũng không cảm thấy có gì lớn, liền đáp: "Được được, đã biết, hung quá đi mà, chị có nấu cơm không? Em đói bụng!"
Mạnh Dao nhớ đến lúc nãy trước khi đi, chị dâu Ngô Ái Trân có để đồ lại cho Kỳ Văn Diệp một phần, gật đầu, "Trong nồi, em tự mình ăn đi!"
"Được thôi!"
Kỳ Văn Diệp cởi cặp, nhảy nhót tung tăng vào bếp.
Vui vẻ mở nồi ra, cậu trực tiếp kêu la thảm thiết, "Cái gì a, này là, rõ ràng là đồ chị dâu cả làm!"