Mạnh Dao trực tiếp xem thường, "Không ăn có thể bỏ xuống!"
"Ăn, ăn, cái này so với cháo chị dâu cả nấu vẫn ngon hơn, cháo cho Hổ Tử ăn cũng được, bất quá....
"Còn phần anh hai đâu, anh hai ăn cái gì?"
Mạnh Dao chớp chớp mắt, tầm mắt nhìn ra bên ngoài
Vừa nhấc đầu lên, có thể nhìn thấy Kỳ Bác Ngạn ngoài sân đang chuyên chú giúp cô làm việc.
Đối với Kỳ Bác Ngạn, Mạnh Dao chưa từng có chút lo lắng nào.
"Anh em còn đơn giản hơn, ở cửa thôn có ô tô, chạy lên trấn, muốn ăn cái gì thì có cái đó!"
Kỳ Bác Ngạn: "......."
Kỳ Văn Diệp: "......."
Kỳ Văn Diệp cắn một ngụm bánh bao, nhai nhai còn chưa kịp nuốt.
Bánh bao đầy một miệng, nhưng vẫn nói: "Cái gì! Anh hai chưa bao giờ ăn cơm trên trấn!"
Mạnh Dao tò mò, lại gần cậu thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
Mạnh Dao biết điều hạ thấp âm lượng, nhưng Kỳ Văn Diệp thì không, cậu nuốt xong bánh bao liền tùy ý nói: "Mẹ nói, anh hai ở trên trấn ăn cơm bị ruồi bọ bu, từ đó không bao giờ ăn bên ngoài!"
Mạnh Dao không nhịn được liếc nhìn trùm cuối.
Bán đồ ăn, thu hút ruồi bọ là điều hiển nhiên.
Mùa hè tình huống này thường xuyên xảy ra. Nhưng đó chỉ là hiện giờ, tương lai hiệp hội vệ sinh an toàn thực phẩm ra đời thì tình trạng này mới hoàn toàn biến mất.
Mạnh Dao rất tò mò, nếu không ăn đồ ăn bên ngoài, ở nhà cũng không ăn thì làm sao mà sống?
Cô chưa bao giờ thấy trùm cuối ăn cơm a!
Kỳ Bác Ngạn cũng nâng mắt lên, nhưng anh vừa nhìn cô thì cô đã rời mắt đi.
Kỳ Bác Ngạn mím môi.
Anh không phải vì ruồi bọ mà không ăn bên ngoài, là do tiệm cơm để đồ thời gian dài, bên trong thịt khi nấu lên có dòi.
Nhớ đến hình ảnh này, dạ dày Kỳ Bác Ngạn quay cuống một trận
Anh bỏ đồ trong tay xuống, đứng lên Mạnh Dao không chú ý đến tình huống Kỳ Bác Ngạn bên này, thấp giọng hỏi tiếp: "Vậy anh hai em không ăn ở bên ngoài vì ruồi bọ, vì sao ở nhà cũng không ăn?"
"Không phải! Ở nhà thì anh hai vẫn ăn, chỉ là không ăn đồ chị dâu cả nấu, anh hai ăn cơm mẹ làm, đương nhiên cũng ăn cơm chị làm!"
Mạnh Dao: "........"
"Không đúng, anh hai em ăn cơm chị làm khi nào?"
Kỳ Văn Diệp chớp mắt đầy vô tội, nháy nháy mắt, "Buổi sáng lúc chị làm bánh, anh hai có ăn, làm sao vậy?"
"Mẹ nói, chỉ cần đồ ăn sạch sẽ, anh sẽ ăn, nhưng anh hai vẫn luôn ăn rất ít, em nói anh hai kén chọn thì mẹ bảo không phải, là do mẹ nấu không hợp vị anh hai!"
Mạnh Dao: "....Ồ, nhưng mà anh hai em ăn kiểu này không bị đói chết, thật đúng là..." Kỳ tích.
Kỳ Bác Ngạn đi đến cửa nhà bếp, Mạnh Dao nghe được tiếng bước chân anh, vội vàng đem lời định nói nuốt xuống, làm bộ như cái gì cũng chưa nói.
Kỳ Bác Ngạn nhấc chân đi vào bếp, thấy Kỳ Văn Diệp đang gặm gặm bánh bao, lại nhìn thấy ánh mắt chột dạ, cúi đầu xoa mặt của Mạnh Dao.
Vì sao chột dạ?
Tất nhiên là vì nói xấu trùm cuối!
Kỳ Văn Diệp không cảm thấy nãy giờ cậu nói có gì không đúng, quơ quơ cái bánh bao còn dư lại, hỏi: "Anh hai, anh ăn bánh bao không?"
Kỳ Bác Ngạn hơi hơi lắc đầu.
Dừng một chút, mở miệng: "Là đồ ăn trong tiệm ô thiu, không phải do ruồi bọ"
Mạnh Dao ngốc lăng. Lúc sau mới phản ứng được, Kỳ Bác Ngạn đang đính chính lại lời Kỳ Văn Diệp nói. Cô lập tức câm nín.
Má ơi! Đã nói xấu trùm cuối còn bị anh nghe được!