Về đến nhà, đầu tiên cậu nói về việc mượn chiếc xe, buổi chiều bà Triệu dùng, đến buổi tối thì dùng ngựa. Sau đó, cậu bắt đầu cáo trạng với Mạnh Dao lý do cậu bị ăn mắng.
"Em còn định hỏi chị dâu cả hái rau chân vịt ở đâu, thì ra là hái chỗ nhà bà Triệu, nhân lúc bà không có ở nhà thì lấy cây kéo rau về phía nhà mình hái, sao chị ấy hái hết cả một mảng lớn của nhà bà Triệu?"
"Chị dâu cả của quá độc ác rồi, hái một mảng lớn như vậy, bà Triệu tức muốn chết bên nhà kia!"
Mạnh Dao cả kinh, há to miệng đi ra, "Chị dâu không nói với chị, chị ấy hái rau ở đâu!"
"Đúng không, rau chân vịt còn non như thế mà chị ấy cũng hái được, bao sao không gây thù với bà Triệu cho được?"
Mạnh Dao trầm mắc, yếu ớt mở miệng, "Ngày hôm qua chị ấy mới cãi nhau với bà Triệu luôn ấy!"
Đúng là biết cách gây thù oán mà!
Khuôn mắt nhỏ của Kỳ Văn Diệp thành một đoàn, "Em thiệt không hiểu luôn, đang êm đẹp chị dấu cả đi hái trộm rau chân vịt làm gì, đem bán cũng chả được mấy đồng"
Kỳ Văn Diệp càng nói càng cảm thấy đáng tiếc, "Thứ tốt như vậy đều bị chị dâu cả phá hư, em không biết cháo rau chân vịt này là do bà Triệu vất vả chồng được, nếu không em đã không cho Hổ Tử ăn..."
Hổ Tử vừa nghe nhắc đến tên nó, "Gâu gâu" kêu lên, Kỳ Văn Diệp ra dấu làm cho nó im lặng.
"Hư, Hổ Tử, mày ăn đồ ăn cho hết đi, đó là tâm can của bà Triệu đó, không ăn, phí phạm tao đánh gãy chân chó của mày!"
Căn bản không nuốt nổi đồ ăn- Hổ Tử: "........"
"Bà Triệu biết là chị dâu hái, nhưng không tìm tới cửa, lúc em qua em thấy mắt bà ấy cũng đỏ lên!"
"Hiện tại đến mùa rau chân vịt, em nhớ là mẹ còn cất một ít rau này, chờ lát nữa em tìm rồi đem qua cho bà Triệu!"
Đừng nghĩ Kỳ Văn Diệp nhỏ tuổi mà không biết, thật ra trong nhà có món đồ gì cậu đều biết rất rõ.
Nhưng việc nàycậu càng nghĩ càng giận, cậu chóng eo, nghiêm túc nói: "Một lát nữa mẹ về em nhất định sẽ nói mẹ hành động của chị dâu cả, đều là hàng xóm với nhau, hiện tại nháo thế này cũng rất khó nói chuyện..."
"Ai? Phần của em đâu?".
Kỳ Văn Diệp đi đến bếp lò, thấy Kỳ Bác Ngạn đang rửa đồ ăn, còn trong nồi thì rỗng tuếch, trừng mắt lớn.
"Ai ăn phần của em?"
Mạnh Dao chớp chớp mắt, Kỳ Văn Diệp trừng mắt nhìn lại cô, Mạnh Dao không yếu thế, lườm cậu, "Nhìn chị làm gì?"
Kỳ Văn Diệp vốn cho là Mạnh Dao ăn, bây giờ càng khẳng định mà nói, "Muốn ăn thì ăn, trong nhà này chị ăn nhiều nhất mà, em chỉ hỏi một chút!"
Mạnh Dao định nói là mình không ăn, nhưng lời con chưa đến miệng, thì thấy ánh mắt của Kỳ Bác Ngạn nhìn qua đây, trên mắt cô lập tức đầy ý cười. Cop qua cop lại, 𝑡rở lại 𝑡rang chính { T r𝖴𝘮Tru𝑦ện.𝘝𝐍 }
Ách, cười chết cô rồi.
Kỳ Văn Diệp vẫn còn nhớ thương nước mì, hậm hực xoay người, "Em đi tìm rau chân vịt trả cho bà Triệu!"
Không những hậm hực quay đi, mà cậu còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, Mạnh Dao mơ hồ nghe được "Bày đặt giảm béo đồ!"
Mạnh Dao: "........."
Cô cạn lời nhìn trời.
Đây là cô gánh tội thay trùm cuối a!
Mạnh Dao tốn cả một buổi trưa để chuẩn bị nhân, ngày mai còn phải dùng đến thịt, mà thời này không có máy điện, nên phải bỏ công ra rửa rửa, xắt xắt, băm băm. Thật sự tốn công tốn sức.
May mắn là còn có trùm cuối ở nhà, anh nãy giờ giúp đỡ cô không ít, bằng không Mạnh Dao đã mệt muốn chết rồi.
Trời mùa thu, nhiệt độ trên lệch rất lớn, bạn ngày nóng đến đổ mồ hôi, buổi lạnh đến phải quấn mền. Cho nên bây giờ Mạnh Dao chuẩn bị đồ xong sẵn, ngày mai đỡ mất công dậy sớm làm mấy việc này.
Trừ bỏ mấy xử lý nguyên liệu, Mạnh Dao còn mua ít bò lộn xộn, về hầm bò, chuẩn bị làm món canh xương bò hầm miến.
Một nồi xương bò hầm thôi mà hương bay tận xa, cả ngoài sân cũng ngửi thấy mùi thơm của bò hầm, vì vậy ai ở ngoài đồng về đi qua nhà cô đều ra sức ngửi ngửi.