Nhồi xong bột, Mạnh Dao để cho bột nghỉ một lúc, trong thời gian đó, Mạnh Dao liền đi chuẩn bị những đồ ăn khác. Xong xuôi, Mạnh Dao bắt đầu cán bột, cán bột hơi mỏng, cắt thành sợi dài, rồi làm cho các sợi mì tơi ra.
Kỳ Văn Diệp dứt khoát đem chảo Ngô Ái Trần nấu cho Hồ Tử ăn. Nếu là ngày thường, mỗi khi được Kỳ Văn Diệp cho Hổ Từ ăn, nó sẽ vui vẽ quẫy đuôi sủa gâu gâu. Nhưng mà hôm nay, nó chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, hoàn toàn không chút nào hoan nghênh chủ nhân của nó.
Kỳ Văn Diệp với muốn chết, chỗ nào mà quan tâm đến tâm trạng buồn bực của Hồ Tử, chỉ bỏ lại một câu cho có "Mày mau ăn cơm đi" rồi chay di.
Cậu còn phải rửa nói cho xong để được ăn com đây này.
Mạnh Dao đem bột cán xong, rồi nhanh chóng thái sợi.
Tinh túy của món mì nước chính là nước dùng, cả chua nấu mềm, rồi bỏ thêm nấm hương là dậy mùi thơm thoang thoảng, vừa ngọt vừa thanh lại có chút chua chua.
Nấu xong nước dùng. Mạnh Dao liền lớn giọng gọi mọi người vào ăn cơm.
Thật ra cũng không cần cô phải gọi, Kỳ Văn Diệp vẫn luôn thủ ở bếp, nghe một tiếng lập tức chạy rửa tay, còn Kỳ Bắc Ngạn cô chưa dứt lời đã thấy anh vào bếp, rất đúng thời điểm.
"Em múc, em múc cho, việc nặng này để em làm cho!"
Kỳ Văn Diệp cướp việc, ai không biết còn tưởng rằng cậu làm nhiều nhất.
Mạnh Dao trợn mắt, nhường chỗ cho cậu.
Kỳ Văn Diệp múc một tô đầy, nhưng không ngờ tô này là cậu múc cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao nhướng mày, khen cậu, "Không ngờ thằng nhóc em cũng khéo ra phết đấy"
Kỳ Văn Diệp cười đắc ý, "Chị nấu cơm vất vả, đương nhiên em phải múc cho chị là điều hiển nhiên!"
Mạnh Dao không khỏi bật cười.
Cô nhận lấy tổ bỏ qua một bên, duỗi tay cởi cái khăn bên tay ra để dặm mồ hôi.
Trong này quá nóng, hôm nay cô vừa mới gội đầu, bây giờ lại một đầu đầy mồ hôi.
Kỳ Bác Ngạn dừng lại trên tóc cô vài giây, đến khi Kỳ Văn Diệp kêu anh, anh mời dời tầm mắt đi.
"Anh hai, của anh này, chén đũa riêng, anh yên tâm, rất sạch sẽ."
Kỳ Bác Ngạn gật gật đầu, sau khi múc xong cho anh hai mình xong, Kỳ Văn Diệp mới múc cho mình. Cậu cũng múc cho cậu một tô đầy ứ ự.
Cậu nếm thử một miếng, oa oa kêu lên: "Ngon quá đi, sợi mì này thật là mỏng, hút một chút liền hết sợi mì."
Mạnh Dao sở dĩ nấu nước mì này là vì trời quá nóng, nếu làm nước mì bằng thịt thì hơi ngán, cho nên nấu nước mì kiểu này cho dễ ăn, phù hợp để khai vị.
Mà lần này Mạnh Dao nấu ngon hơn trước đây rất nhiều, vì bây giờ rau củ quả đa phần đều không phun thuốc, nên khi cà chua này nấu lên vị đặc biệt nồng đậm.
Cà chua thời này đúng là ngon hơn sau này nhiều.
Kỳ Bác Ngạn cũng bắt đầu ăn, nhưng lúc anh ăn cơm luôn an tĩnh ưu nhã, hoàn toàn không nghe tiếng động.
Ba người cứ sì sụp ăn trong bếp, nhất thời quên mất Khương Văn Lỗi đang giúp đỡ ngoài sân.
May là trong lúc Mạnh Dao ăn, vô tình liếc nhìn ra sân, thấy được anh ta, vội vàng nói với Kỳ Bác Ngạn: "Trợ lý của anh đang ở bên ngoài kìa, anh ta có ăn cơm không? Trong nổi vẫn còn, tôi làm rất nhiều!"
Làm việc vất vả, đói khát nãy giờ - Khương Văn Lỗi "..........."
"Nếu bây giờ về trấn cũng rất tốn thời gian, không biết khi nào mới được ăn, tôi múc cho anh một tô lót bụng trước nhé?" Mạnh Dao đặt chén xuống, lấy một tô khác múc cho Khương Văn Lỗi.
Còn chưa múc xong, Kỳ Bác Ngạn cùng Kỳ Văn Diệp đồng loạt nhìn qua chỗ cô.
"Để em múc cho, để em múc cho!"
Kỳ Văn Diệp vừa thấy Mạnh Dao múc nước dùng, liền nóng nảy kêu lên, múc kiểu này cũng nhiều quá đi, sao còn đủ phần cho bọn họ.
Cậu nhanh nhẹn buông tô mình ra, đoạt lấy tô trong tay Mạnh Dao.
Đổ vào tô nửa muỗng canh, còn run run, chờ đến khi múc xong, mì trong tô còn chưa được nửa tô.