Anh ta cùng Kỳ tổng lên trấn, kỳ thật là có việc muốn làm, trên trấn này có một vị bác sĩ nổi tiếng nhưng tính tình rất cổ quái, Kỳ tổng muốn tìm vị này để xem bệnh cho mẹ mình.
Chỉ là Kỳ tổng lo lắng cho vợ mình lần đầu buôn bán cho nên mới tới đây nhìn thử.
Không sai, là vợ của Kỳ tổng.
Tối hôm qua, khi trên đường lên trấn, Khương Văn Lỗi đã hỏi sếp mình, Kỳ Bác Ngạn đã đưa ra đáp án này, làm người luôn bình tĩnh như anh ta cũng giật mình hồi lâu.
Thật sự nhìn hai người này hoàn toàn không xứng đôi.
Bất quá sau khi giật mình, anh cũng đã tiếp nhận sự thật này.
Có người vợ béo cũng không có gì không tốt, không phải ông bà thường bảo rằng có thể ăn là phúc sao?
Tay nghề này của cô ấy cũng coi như xứng với tài hoa của Kỳ tổng.
Kỳ Bác Ngạn không đi qua, ở chỗ này hỏi thăm về tình huống của vị bác sĩ già này.
Anh chỉ biết, vị bác sĩ này trước đây khám bệnh ở bệnh viện thủ đô, nhưng do tính tình ông ấy quá kỳ quái, nên làm không lâu thì từ chức rồi về trấn lạc hậu này.
Tại trấn, ông mở một phòng khám, làm ăn cũng rất tốt, nhưng một ngày ông chỉ nhận khám cho một vài bệnh nhân
Anh đã tìm hiểu qua, mỗi ngày phòng khám đều có bệnh nhân xếp hàng thành một hàng dài để chờ khám bệnh, nhưng đến lượt mình khám hay không còn tùy vào duyên phận.
Vị bác sĩ này tính tình kỳ quái, không cho phép người khác dùng tiền để mua lượt khám, nếu việc này phát hiện ra được thì ông sẽ không khám bệnh cho người đó.
Nếu không vì lý do này, thì kỳ thật mọi chuyện cũng rất dễ dàng.
"Kỳ tổng"
Khương Văn Lỗi di tới, mang theo một thân đầy mùi bánh bao.
Kỳ Bác Ngạn nghiêng đầu, thấy trong tay của Khương Văn Lỗi rỗng tuếch, duy chỉ có một vụn bánh bao dính trên miệng, hơi chau mày,
"Ăn ngon không?"
Khương Văn Lỗi thành thật gật đầu.
Đương nhiên là ăn ngon, ngon đến mức hận không thể quay lại mua thêm mấy cái.
Kỳ Bác Ngạn không khỏi nâng mắt, "Cơm sáng của tôi?"
Khương Văn Lỗi cắn chặt răng, cùng tay cùng chân xoay người, "Để tôi quay lại mua!"
Bình thường đồ ăn của Kỳ Bác Ngạn đều do Đào Phóng phụ trách, Đào Phóng không đi mua đồ ăn nấu sẵn, mà sẽ mua nguyên liệu tươi, rồi tìm một người sạch sẽ nấu.
Có người làm xong, Kỳ Bác Ngạn nếm cũng không thèm nếm, cũng có người làm xong anh miễn cưỡng ăn được vài miếng.
Nếu không phải do Đào Phóng chọc giận Kỳ tổng, thì người hôm nay lên trấn không phải là Khương Văn Lỗi.
Khương Văn Lỗi bình thường luôn nghe Đào Phóng nói xấu Kỳ tổng là người khó ở, bây giờ cảm thấy cực kỳ đồng cảm với Đào Phóng.
Vợ mình bán, sao không tự mình qua mua đi?
Nói gì thì nói, Khương Văn Lỗi vẫn thành thật đi qua mua bánh bao, không biết vì sao người mua bánh bao đột nhiên nhiều lên, phải xếp hàng mới mua được.
Nhìn thấy trong lò không còn mấy cái bánh bao, trong lòng Khương Văn Lỗi căng thẳng, nhanh chân bước qua đó.
"Làm cái gì, có biết phải xếp hàng hay không?"
Một người đàn ông to con, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, không vui nhắc nhở Khương Văn Lỗi.
Khương Văn Lỗi nói câu "Tôi có quen với chủ quán", sau đó lại tiu nghỉu bồi thêm một câu, "Quen cũng không thân lắm"
Cuối cùng Khương Văn Lỗi chỉ dành vô cảm di xuống cuối hàng, nhưng trong lòng anh ta lại đang khẩn cầu đến lúc anh ta mua thì vẫn còn bánh bao.
Mạnh Dao ban đầu còn chưa hiểu lời ông cụ lúc nãy nói, cho đến khi có một ông cụ khác tầm bảy tám chục tuổi đến mua, còn nói "Lão Hồ đề cử bánh bao của cháu, cũng không biết có ngon như lời lão Hồ nói không" thì lúc này Mạnh Dao mới phản ứng lại.
Đúng là có người giới thiệu có khác, khách vào mua liên tục, Mạnh Dao vô cùng cao hứng mà bán bánh, trong lòng âm thầm ghi nhớ ân tình của ông cụ.
Kỳ Văn Diệp thấy khách mua càng ngày càng nhiều, cuối cùng cậu mới bớt lo lắng, cậu luống cuống tay chân giúp Mạnh Dao xếp bao giấy để đựng bánh.
Nhân thịt bò hết đầu tiên, mọi người thời nay đa phần đều thích ăn thịt, không có thịt bò, nhân củ cải trộn thịt lúc này mới được yêu thích.
Bạn già của ông cụ mua bánh bao ban đầu, mua một cái bánh bao nhân củ cải trộn thịt, cắn một ngụm, vỗ đùi một cái, "Lão Hồ đúng là, lão ấy không thích ăn củ cải, liền nói bánh bao này không thể ăn, rõ ràng cái này so với bánh bao nhân thịt bò còn ngon hơn nhiều."
Mạnh Dao nghe xong 😩😩
Thì ra là do ông cụ không thích ăn củ cải, cô còn tưởng nhân củ cải trộn với thịt ăn thật sự không ngon.