Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lạc Thần mới buông tha cho cô. Lúc này, tay chân cô đều mềm đến mức không tự mình di chuyển được.
Anh giúp cô xử lý sạch sẽ dưới thân, sau đó thật cẩn thận đem quần áo mặc vào cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Nhẹ đến mức, Hạ Điềm bật cười:
“Anh vẫn nghĩ mình là người đàn ông ôn nhu dịu dàng đấy à? Tôi chẳng khác gì một món đồ, anh thích thì nắm trong tay, không thích thì đem quăng ra đấy. Cuối cùng nhặt về dùng, anh có thấy mình rất buồn cười không?”
Nghe ra trong giọng nói của cô tràn ngập khinh thường và chế giễu, Lạc Thần im lặng không đáp. Anh hiểu, hành động nhất thời vừa rồi đã khiến cô hận anh.
Lạc Thần cởi trói cho Hạ Điềm, phát hiện vừa rồi dùng lực quá nhiều khiến hai cổ tay của cô đều hằn lên một vệt đỏ ửng. Nói yêu cô, cuối cùng lại tổn thương cô hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy mình đúng là một tên tra nam khốn kiếp.
Anh đỡ cô ngồi dậy, sau đó quỳ một gối ngồi bên cạnh cô, giọng trở nên mệt mỏi:
“Xin lỗi…”
Hạ Điềm cười khẩy một tiếng, sau đó cố gắng lê thân mình đau nhức đứng lên, một tay chống vào thành bàn, một tay siết chặt nắm đấm.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn sống chết với một người như vậy.
“Tôi đã nói gì? Chỉ cần hôm nay anh làm ra chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Anh hiểu không? Anh xin lỗi thì có tác dụng gì? Chỉ cần xin lỗi là xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra?”
Từng câu nói của Hạ Điềm đều như đâm trúng vào yếu điểm của Lạc Thần, anh biết mình đã sai rồi, hiện tại dù nói gì cũng vô dụng, chỉ hy vọng cô không hận anh quá lâu. Anh sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô.
Hạ Điềm lê thân mình đau nhức ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vân Tịnh không biết đã rời đi từ lúc nào, có lẽ… cô ấy nghe được âm thanh cãi vã của bọn họ rồi? Cách âm nơi này có tốt đến mấy cũng không thể ngăn được…
Hạ Điềm vào nhà vệ sinh một lần nữa tẩy sơ thân thể của mình, cẩn thận cột lại mái tóc dài có chút rối, sau đó mới rời đi.
Vừa rời khỏi Lạc Hoa không lâu, Trình Tiêu đột nhiên liên lạc cho Hạ Điềm.
[Hạ Điềm, em ổn không?]
“Vẫn ổn. Chị tìm em có việc à?”
[Không hẳn… Chỉ là ở bên cạnh em một thời gian dài như vậy, bây giờ tách ra, cuộc sống của chị có hơi nhàm chán. Em đang ở đâu? Chị đến đón em được không?]
“Em…”
Hạ Điềm vốn định liên lạc cho quản lý của mình, nhưng rồi nghĩ đến những chuyện mình và Lạc Thần làm bị nghe được, liền đổi ý.
“Chị đến đón em đi, em… mệt mỏi quá.”
Cô ngồi sụp xuống trong một góc vắng người, cách Lạc Hoa không xa, cả tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi rồi.
Chuyện scandal tình cảm vừa xảy ra, lại gặp phải Lạc Thần đày đọa, cho dù mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng sắp gục ngã. Dây đàn căng quá sẽ đứt, thần kinh yếu ớt của con người cũng vậy, hiện tại Hạ Điềm cần nghỉ ngơi thật tốt.
Cô theo Trình Tiêu rời đi, trở về nhà mẹ đẻ của mình, không muốn tiếp tục ra ngoài nữa.
Mấy ngày này, Lạc Thần liên tục gọi điện thoại đến muốn hỏi thăm tình hình của cô, nhưng cho dù là gọi cho cô hay gia đình cô, đều bị họ dùng thái độ cực kỳ lạnh lùng từ chối tiếp chuyện.
Lạc Chi Quang biết được, không khỏi tức giận:
“Thằng nhóc này điên rồi phải không? Đến lúc này nó vẫn lo cho con ả kia?”
Trong phòng khách rộng lớn xa hoa, Lạc Hy đang ngồi co rúm ở nơi đó, lo sợ lên tiếng:
“Bố, con cảm thấy chuyện này có gì đó…”
“Mày câm miệng!”
Lạc Hy bị quát thì giật mình cúi đầu, từ sau việc tiếp tay cho Vương Tuyết Tình bị phát hiện, cô đã bị cấm túc hơn hai tháng trời. Không được đi chơi, không được bay nhảy, ở nhà hết đọc sách lại học về kinh tế, chính trị, lịch sử… Đủ thứ sách vở. Hiện tại nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hơn trước kia không ít.
Cô là hòn ngọc quý của Lạc gia, suốt bao nhiêu năm qua, đó là lần đầu tiên bị bố và anh trai cấm túc. Ngay cả cháu của mình, cô cũng chưa từng một lần nhìn qua.
Lạc Hy hối hận rồi, áy náy rồi.
Việc cô làm tuy chưa gây ra hậu quả nặng nề gì, nhưng cũng rất khó để tha thứ.
Lúc này cẩn thận suy xét, cô chợt nghĩ đến một việc… Hạ Điềm hẳn là lại bị hại. Mà người gây ra chuyện đó, chỉ có thể là Vương Tuyết Tình.
Phải biết, Vương Tuyết TÌnh kia cố chấp hơn ai hết, cũng là người yêu Lạc Thần đến mù quáng bất chấp tất cả. Thời gian qua không thấy tin tức gì, những tưởng là cô ấy chấp nhận buông bỏ, nhưng Lạc Hy không cho là vậy.
Yêu một người suốt mười mấy năm, nói buông là buông được ư? Cho dù người đó kết hôn, sinh con thì lại thế nào?
Cô rất muốn nói cho bố, chuyện có thể không đơn giản như bố nghĩ.
Lạc Hy liếc mắt nhìn ra ngoài, trong lòng âm thầm quyết định. Cô đã làm sai, thì phải chuộc tội. Chuyện này nhất định có mờ ám! Anh trai ghen tuông quá mức, bố cô thì luôn có ác cảm với Hạ Điềm, cho nên bọn họ không nhìn rõ được hết thảy.
Còn cô, người từng trực tiếp trải qua mưu hèn kế bẩn của các vị tiểu thư con nhà thượng lưu, lại là kẻ sáng suốt nhất.