“Chào cô Hạ, lâu rồi không gặp.”
Hạ Điềm lúc này đang đeo tạp dề, thân hình hoàn toàn bị che lấp bởi lớp áo rộng, trông có chút đối lập với bộ váy bó sát quyến rũ trên người Vương Tuyết Tình. Cô cũng không tự ti, chỉ là cười gật đầu:
“Lâu rồi không gặp.”
Sau đó quay sang nhìn Lạc Thần, ánh mắt bình tĩnh của cô, cái nhìn đầy tin tưởng của cô, tất cả đều khiến trái tim Lạc Thần thắt lại. Anh dùng lực siết chặt nắm tay, chỉ đứng ở nơi đó đối mắt với cô, không nói một lời nào.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài chừng vài phút, ba người vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Hạ Điềm cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không mở miệng trước.
Vương Tuyết Tình là người đầu tiên mất kiên nhẫn, chân thon dài bước ra, kéo gần khoảng cách với Lạc Thần rồi ôm lấy cánh tay anh, ngước cặp mắt đẹp lên nhìn anh:
“Lạc Thần, chẳng phải anh có lời muốn nói với cô Hạ sao?”
Động tác này của cô nháy mắt khiến Lạc Thần cứng đờ, Hạ Điềm thì khẽ mím môi. Cô tin tưởng người đàn ông của mình, tin rằng anh sẽ tránh khỏi sự thân cận của Vương Tuyết Tình, nhưng… cô sai rồi.
Lạc Thần chỉ hơi nghiêng người một chút, không giống như cô tưởng tượng, anh không hề đẩy người phụ nữ kia ra.
Cô nỗ lực khiến mình giữ tỉnh táo, chậm rãi hỏi:
“Anh có chuyện muốn nói với em? Là chuyện gì?”
Nam nhân nhìn cô thật sâu, trong lòng không ngừng giãy giụa giữa việc trực tiếp nói với cô sự thật và lừa dối cô.
Chỉ là, anh không dám đánh bạc, không dám nghĩ đến thứ kia một khi rò rỉ ra thì cô phải gánh chịu những gì… Hiện tại bộ phim đầu tiên cô đóng còn chưa công chiếu, nếu dính scandal to, sự nghiệp của cô sẽ hỏng mất.
Anh rối rắm, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.
Lúc này, Vương Tuyết Tình đột nhiên đưa tay ra sau hơi đẩy lưng Lạc Thần một thoáng, nhắc nhở anh chuyện nên làm.
Lạc Thần hít sâu một hơi, tận lực khiến giọng mình không run, nhẹ nhàng nói:
“Hạ Điềm, chúng ta chia tay đi.”
Bảy chữ này vừa thốt ra, Hạ Điềm lập tức khẽ run lên, mặc dù cô không nói gì, nhưng anh có thể cảm nhận được tâm tình của cô. Giận dữ, khó hiểu, còn có thất vọng.
Cô tiếp nhận sự thật rất nhanh, chỉ là thoáng run một chút, sau đó đơn giản hỏi:
“Lý do?”
Lạc Thần không nghĩ đến cô bình tĩnh như thế, anh thà rằng cô khóc nháo, mắng anh, đánh anh, còn hơn là thái độ hờ hững. Anh rũ mi mắt, không dám nhìn thẳng vào cô, đáp:
“Chỉ là đột nhiên đổi ý, không muốn cưới nữa.”
“Anh chắc chắn?” Hạ Điềm hỏi lại.
“...”
Lần này Lạc Thần không đáp.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Kèm theo câu này là một nụ cười khẽ, sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Thần, Hạ Điềm dứt khoát tháo nhẫn ra cầm trên tay. Chiếc nhẫn dưới ánh nắng ban trưa khẽ lấp lánh một chút, xinh đẹp chói mắt, thứ này có ý nghĩa rất quan trọng với bọn họ.
Hạ Điềm nghiêng tay, tùy ý để chiếc nhẫn kia lăn xuống đất, lạnh lùng nói:
“Trả nhẫn lại cho anh.”
Nhìn chiếc nhẫn cầu hôn rơi bên chân mình, Lạc Thần suýt chút nữa không khống chế được mà chạy đến giữ Hạ Điềm lại. Anh vừa nhích người, Vương Tuyết Tình liền phát hiện ra, vội nắm chặt tay anh.
Hạ Điềm xoay người đi vào trong, từ đầu đến cuối đều rất thản nhiên, giống như chuyện chia tay không ảnh hưởng chút nào đến cô.
Cô tháo tạp dề ra vứt trên bàn, đi thẳng trở về phòng rồi nhanh chóng cuốn gói tất cả quần áo đồ đạc quan trọng của mình xếp gọn lại vào va li.
Bề ngoài cô bình tĩnh, nhưng tâm của cô đang không ngừng co rút mạnh. Đau, thật sự đau lắm. Cô không tiếp tục hỏi, không khóc nháo trước mặt anh là vì có Vương Tuyết Tình ở đó, cô không muốn bị người ta khinh miệt, cười cợt.
Lý do chia tay quá gượng ép, cô biết Lạc Thần chắc chắn đang giấu cô chuyện gì đó, nhưng cô thất vọng. Nếu anh lựa chọn nói rõ với cô, vậy cô sẽ tha thứ, sẽ nỗ lực cùng anh giải quyết vấn đề, nhưng anh lại quyết định buông tay. Mặc kệ là vì lý do gì, cô cũng không thể tha thứ cho sự yếu đuối này của anh.
Đã đính hôn, đã bàn lễ cưới, đã chụp ảnh cưới, chỉ đợi hôm nay đăng ký kết hôn và bước cuối cùng - tiến vào lễ đường là sẽ trở thành vợ chồng, vậy mà chớp mắt lại nói chia tay. Cho dù cô mạnh mẽ hơn nữa, cũng không chấp nhận được, không tiếp thu nổi sự thật trước mắt.
Cánh tay run rẩy đặt trên giường, nước mắt không tự chủ được nhỏ giọt xuống mu bàn tay của cô.
Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Nếu tôn trọng cô, nếu thật sự yêu cô, sao không cùng cô giải quyết vấn đề?
Hốc mắt đỏ ửng lên, Hạ Điềm siết chặt ga trải giường, cố gắng để mình không tiếp tục khóc, nhưng mà vô dụng, không cách nào ngăn nổi…
Cô ngồi xuống bên giường, thẫn thờ nhìn ngón áp út trống rỗng của mình. Cô vừa vứt đi chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ… vứt ngay trước mắt anh, vậy mà anh không nói lời nào.
Thật thất vọng.
Hay cho một Lạc Thần từng nói muốn che chở bảo vệ cô.
Hạ Điềm chỉ muốn gục xuống khóc một trận, nhưng cô lại không thể, cô phải đi khỏi nơi này trước khi bản thân sụp đổ.
Đưa tay quệt nước mắt, cô gom đủ vật dụng quan trọng, riêng những thứ khác thì vứt lại rồi xoay người đi đến bên cửa.
Hít một hơi thật sâu để khiến thân thể bớt run rẩy, Hạ Điềm đưa tay mở cửa rồi kéo va li ra ngoài.
Cùng lúc Hạ Điềm rời đi, Lạc Thần khom người nhặt chiếc nhẫn bên chân lên, cẩn thận nắm trong tay. Vương Tuyết Tình nhăn mày vươn tay ra:
“Đưa nó cho em, vứt đi, anh không cần giữ làm gì.”
Lạc Thần thấy Vương Tuyết Tình muốn giật chiếc nhẫn trong tay anh, anh liền nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Cô nên có chừng mực, thứ này, cô không có tư cách chạm vào.”
Nói xong, anh đem nhẫn cất vào trong túi riêng, cũng mặc kệ không quan tâm đến biểu tình tức giận của người bên cạnh. Anh thỏa hiệp với điều kiện của cô ta, nhưng cũng có giới hạn nhất định.
Vương Tuyết Tình cắn môi dưới, không nói thêm nữa. Bởi vì cô hiểu rõ Lạc Thần, cô biết lúc này anh đang rất tức giận, xử lý không cẩn thận thì mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát.