Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù đang là mùa đông nhưng lúc này Hạ Điềm cảm thấy cả người nóng hừng hực, đặc biệt lòng bàn tay đang đặt trên ngực Lạc Thần càng như đặt trên than. Cô hoảng hốt giật tay về, đầu cúi thật thấp, nói chuyện cũng lắp bắp:

“A-a-anh… đây l-là tỏ tình sao?”

Lạc Thần buồn cười trước phản ứng ngượng ngùng của thiếu nữ, một tay vòng qua eo cô, nhẹ kéo cô vào lòng.

“Đúng vậy. Tôi thích em.”

Bị nam nhân ôm vào ngực, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, đỉnh đầu Hạ Điềm kém chút thì bốc khói. Ngại quá ngại quá, cũng không phải lần đầu được người ta tỏ tình nhưng sao bây giờ lại khiến đầu óc cô rối tung thế này…

Người nào đó bởi vì hoang mang tột độ mà tạm thời mất đi khả năng ngôn ngữ. Lạc Thần cũng không gấp, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, đem cô ôm gọn trong lòng. Lần cuối bọn họ tiếp xúc thân mật thế này cũng đã hơn một tháng rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể công khai chạm vào cô, anh thật sự có chút khó kiềm chế.

Lạc Thần khẽ hắng giọng, cười nói:

“Em có biết im lặng tức là đồng ý không?”


Hạ Điềm ngẩng đầu lên, vốn còn định mở miệng nói một chút tiếng lòng, nào ngờ chưa kịp phát ra âm thanh thì mùi hương nam tính đã tràn ngập khứu giác, môi mềm bị người nào đó chặn ngang.

Nam nhân cúi đầu hôn cô thật nhanh, mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước sau đó tách ra, nhưng cũng đủ để cô á khẩu.

Hạ Điềm không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh:

“Anh… ưm...”

Môi lần thứ hai bị chặn lại, lần này còn dùng răng khẽ cắn, Hạ Điềm cứng đờ người.

“Tôi…”

Nam nhân thấy cô mở miệng, lại cúi đầu chạm vào môi cô một cái, dường như chỉ cần cô dám nói chuyện, anh sẽ lập tức hôn cô vậy.

Nội tâm của cô lúc bấy giờ: “...”

Lạc Thần đưa tay giữ gáy Hạ Điềm, một tháng này kiềm chế quá đủ, giọt nước tràn ly, cảm xúc giống như một ngọn lửa to bị gió thổi bùng lên.

Anh cũng mặc kệ cô muốn nói cái gì, hôn trước rồi tính.

Nam nhân nhẹ nhàng hôn cô, sau đó nhân lúc cô đang còn trong trạng thái bị động mà tấn công sâu vào, quấn lấy lưỡi cô trêu đùa.

Cả người Hạ Điềm mềm nhũn tựa vào cánh tay của anh, hoàn toàn không phản kháng được. Nhưng mà rõ ràng lần này cô còn chưa mở miệng mà, sao lại hôn nữa rồi?

Môi mỏng của Lạc Thần dán chặt lấy cánh môi của Hạ Điềm, lưỡi còn lướt qua vết cắn vừa rồi anh để lại, trêu cô cả người nóng lên.

Hạ Điềm bị anh nhiệt tình quấn lấy như vậy, cảm giác sắp không xong rồi, cả tinh thần lẫn thân thể đều phản ứng kịch liệt dưới sự điêu luyện của anh, chỉ có thể nhân lúc anh dừng hôn mà thở gấp một chút, mặt mày ửng hồng.

Lạc Thần làm chuyện xấu thành công, sung sướng hôn một cái lên gò má trắng mềm của cô, sau đó ở bên tai cô thì thầm:

“Bà xã, chỗ này không tiện, chúng ta về nhà lại tiếp tục.”

Thiếu nữ kịp phản ứng lại, lập tức muốn đẩy anh ra:

“Ai… ai là bà xã của anh? Còn nữa, về nhà tiếp tục là tiếp tục chuyện gì chứ?”

Người da mặt mỏng như Hạ Điềm thật sự không dám nghĩ tới…

“Em đoán xem là chuyện gì?” Lạc Thần phát huy da mặt dày của mình, trở tay bế xốc cô lên.

“A! Khoan đã… anh làm gì thế?”

Hạ Điềm bị ôm ngang, tay không tự chủ được vòng qua cổ anh. Rốt cuộc nam nhân này bị gì? Chẳng lẽ bữa cơm vừa rồi có bỏ thuốc sao?

Lạc Thần mặc kệ tiếng kêu của Hạ Điềm, cứ thế đem cô bế lên xe, còn cẩn thận cài dây an toàn cho cô. Không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở, thiếu nữ chỉ biết ôm mặt nhìn ra cửa sổ, một câu cũng không dám nói.

Việc đầu tiên mà Lạc Thần làm khi về nhà chính là muốn đuổi tên Sở Dương đáng chết kia đi. Anh đã tức điên cả tháng nay vì hắn ta cứ bám dính lấy Hạ Điềm rồi, lúc này không thể chịu nổi nữa.

Sở Dương biết hôm nay hai người đến Lạc gia nên cũng không nóng vội, hắn ngồi trong phòng khách nhàn nhã vừa xem tivi vừa chờ bọn họ.

Lúc nghe được tiếng động ở cửa, hắn mới mang dép vào đi ra xem. Lạc Thần thấy hắn thì mỉm cười “thân thiện”:

“Sở Dương, ở đây sống có thoải mái không?”

“Thoải mái.” Sở Dương không chút nghĩ ngợi liền đáp.

“Vậy sao? Cậu ở đây cũng đã được một tháng, chuẩn bị về được rồi.”

Sở Dương cợt nhả cười, nhún vai:

“Ây, Lạc Hy còn chưa đi, tôi không về đâu! Hạ Điềm, cô phải bảo vệ tôi đó!”

Nam nhân đang cười trêu chọc Lạc Thần, nhưng khi khóe mắt liếc thấy cánh môi sưng đỏ và thái độ né tránh của Hạ Điềm, hắn lập tức đanh mặt lại, không cười nữa. Tâm trạng đùa giỡn của hắn cũng mất sạch, trong lòng không hiểu là cảm giác gì, có chút… đau.

Sở Dương túm lấy cổ áo Lạc Thần:

“Lạc Thần, chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Người vẫn luôn đứng sau lưng Lạc Thần là Hạ Điềm chợt cảm giác được có chuyện không ổn, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của hai nam nhân làm cho lùi bước. Cô vội nói:

“Các anh nói chuyện, tôi… đi nghỉ trước.”

Vừa dứt lời liền chạy nhanh vào phòng, để lại hai nam nhân ở bên ngoài.

Thấy nhân vật chính đã đi mất, Lạc Thần chặn tay Sở Dương, chậm rãi nói:

“Vở kịch này hạ màn được rồi, cậu không cần phải diễn vai bạn trai của cô ấy nữa.”

Sở Dương càng siết chặt nắm tay, lần đầu tiên cảm thấy tức giận với bạn tốt của mình như vậy:

“Cậu có nghĩ đến Vương Tuyết Tình sẽ làm gì với Hạ Điềm nếu biết chuyện này không?”

Ban đầu chẳng phải vì sợ gây phiền phức cho cô ấy nên bọn họ mới bày ra cái trò bạn trai giả này sao?


Lạc Thần sao có thể không biết? Anh cũng không muốn, nhưng mà…


“Cho dù tôi không tiếp cận Hạ Điềm, không có quan hệ gì với cô ấy, thì Tuyết Tình cũng sẽ ra tay thôi. Trốn tránh mãi như vậy, thật sự không phải cách hay. Hơn nữa, cậu nghĩ Lạc Hy dễ trêu sao?”


Sở Dương sững người, chính hắn cũng dùng Hạ Điềm làm lá chắn để Lạc Hy không bám lấy hắn nữa, mà tính tình Lạc Hy có thua kém gì Vương Tuyết Tình?


Hai nam nhân ý thức được, bọn họ đều giống nhau, đều mang đến rắc rối cho Hạ Điềm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK