Thấy mắt cô hơi đỏ lên, Lạc Thần cảm giác tim như bị ai đâm một nhát, thật sự không chịu được nữa. Anh đột nhiên hối hận, hối hận vì vừa rồi tổn thương cô, chân cũng bước nhanh về phía cô.
“Hạ Điềm, em…”
“Tránh ra!”
Hạ Điềm đưa tay đẩy Lạc Thần sang bên cạnh, nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia khiến cô tức điên lên. Anh còn biết lo lắng sao?
Vương Tuyết Tình cắn chặt răng, tức giận kéo cánh tay Lạc Thần, giọng cảnh cáo:
“Anh muốn làm gì?”
Đồng thời bị Hạ Điềm hất đi, lại bị Vương Tuyết Tình lôi kéo, Lạc Thần chợt im lặng. Không phải vậy, anh muốn nói với Hạ Điềm, anh không muốn khiến cô đau lòng… Nhưng...
Hạ Điềm cũng mặc kệ bọn họ, thẳng lưng, khoác áo dày vào rồi cứ thế đi ra ngoài.
Lạc Thần thật muốn giữ cô lại, muốn đem cô ôm vào lòng. Anh nhìn bóng lưng của cô dứt khoát rời đi, trong đầu chợt trở nên trống rỗng.
Anh muốn nói, đừng đi.
Anh muốn nói, xin lỗi, anh sai rồi.
Anh muốn nói rất nhiều thứ, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, không thể lên tiếng…
“Chúng ta đã đạt thành thỏa thuận, chẳng lẽ anh muốn vi phạm sao? Anh để cho cô ta đi là đang bảo vệ cô ta rồi. Sau này, em hi vọng anh không tiếp xúc với cô ta nữa.”
Giọng Vương Tuyết Tình vang lên bên tai Lạc Thần, một lần nữa nhắc nhở anh không nên vọng động.
Tâm trạng lúc này của Vương Tuyết Tình không khác gì anh là bao, cô cũng rất khổ sở, bởi vì nhìn thấy anh đau lòng thay người phụ nữ khác mà khổ sở. Cô đã thích anh từ lúc còn rất bé, rất bé, từ khi còn chưa hiểu chuyện.
Trong những đứa trẻ cùng lứa, có thể nói Lạc Thần là một người cực nổi bật, trên người anh mang hương vị ấm áp như ánh mặt trời. Trên đường trưởng thành, anh ngày càng tỏa sáng nhờ năng lực của mình. Vẻ ngoài hoàn mỹ, năng lực cực tốt, tính cách cũng không chê vào đâu được. Ít nhất, đối với những cô gái nhỏ đang hoàn thiện tâm lý của bản thân thì Lạc Thần là hình mẫu lý tưởng. Mà ngay trong độ tuổi ấy, Vương Tuyết Tình luôn ở bên cạnh anh, nhìn anh nỗ lực hết mình, ngày ngày trở nên chín chắn, cô liền biết, mình yêu rồi.
Cô yêu Lạc Thần nhiều lắm, cảm tưởng như không có anh ấy ở bên cạnh, cô sẽ không sống nổi nữa.
Ngày trước khi Lạc Thần có bạn gái, cô cũng không nhúng tay nhiều, bởi vì cô rõ ràng anh chưa từng yêu họ. Nhưng bây giờ không giống, anh sắp trở thành người đàn ông của Hạ Điềm, cô không cho phép điều đó xảy ra.
Nếu cô không thể chiếm được anh, thì anh cũng đừng hòng sống hạnh phúc.
Lạc Thần nói đúng, cô ích kỷ. Nhưng sự ích kỷ này, cũng là yêu.
Cô cảm nhận được cánh tay đang run rẩy kiềm chế của Lạc Thần, anh thật sự rất tức giận, thái độ đối với cô cực kỳ lạnh lùng, thậm chí ghét bỏ, nhưng cô không hối hận chút nào.
Môi đỏ hơi cong lên, Vương Tuyết Tình nhẹ tựa đầu vào vai anh.
“Ngày mai, em hi vọng anh sẽ thực hiện bước kế tiếp. Đừng nghĩ làm trò trước mặt em!”
Lạc Thần đã chết lặng, cũng không buồn né tránh, chỉ là đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Hạ Điềm như vậy. Từng hình ảnh nhẹ nhàng lướt qua trong đầu anh, từ lúc lần đầu gặp cô, cho đến khi cô rời đi...
....
“Tôi là Hạ Điềm.”
“Tôi thấy anh cũng không mấy tha thiết với buổi gặp mặt này, bị ép sao?”
“Tôi có thể nuôi chó ở nơi này không?”
“Anh ăn tối chưa? Tôi có nấu một ít há cảo, nếu chưa thì cùng ăn đi.”
“Tôi vừa nấu chút cháo, anh ăn rồi uống thuốc, sau đó mới đi ngủ, được không?”
“A-a-anh… đây l-là tỏ tình sao?”
“Em đột nhiên có cảm giác muốn gả cho anh ngay lập tức.”
“Anh nói xem anh mới hai mươi bảy, sao đã vội muốn làm bố thế hả? Hơn nữa chúng ta còn chưa cưới đâu.”
“Em đồng ý.”
“Nếu anh uống rượu với người khác giới, phạt ngủ sofa.”
“Nếu anh mắng em, phạt ngủ sofa…”
“Nếu anh nổi giận vô cớ, phạt ngủ sofa…”
“Anh đi đi, em ở nhà chờ anh về.”
“Em nấu xong bữa trưa rồi, anh về vừa kịp lúc.”
“Anh có chuyện muốn nói với em? Là chuyện gì?”
“Anh chắc chắn?”
“Được, tổi hiểu rồi.”
“Trả nhẫn lại cho anh.”
…
Lạc Thần nhắm mắt lại, dường như giọng nói và mùi hương trên người cô càng trở nên rõ ràng hơn trong cảm nhận của anh.
Lồng ngực bị đè nén, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Anh là người nói lời chia tay đã khó chịu đến mức này, vậy đả kích mà cô phải chịu lại lớn như thế nào? Anh tưởng tượng không ra, cũng không dám nghĩ nữa…
Nếu có một ngày anh giành lại được thứ kia, đến xin lỗi cô, liệu cô có chấp nhận tha thứ cho anh không?
Lạc Thần đột nhiên mờ mịt, bởi vì anh không biết tương lai của bọn họ sẽ ra sao. Anh phải ăn nói thế nào với ông nội và gia đình cô…
- --
Hạ Điềm đi nhanh ra khỏi biệt thự, bước chân chậm dần chậm dần, cuối cùng đứng đực ra ở trước cổng biệt thự không biết phải đi đâu.
Cô ngước mắt nhìn trời, không giống như lòng cô đang là bão táp mưa sa, trong tầm mắt cô là một mảng trời trong vắt, mây trắng nắng vàng, thời tiết vô cùng tốt. Vốn dĩ, hôm nay bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn.
Bữa trưa cô nấu cho anh vẫn còn đang tản ra hơi ấm, lòng cô lại lạnh ngắt.
Một chiếc xe bốn chỗ nhanh chóng đến gần, đỗ lại bên người cô. Hạ Điềm như không phát giác ra, chỉ đưa mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời, không dám cuối đầu xuống, vì sợ nước mắt rơi.