Tức giận che mờ lý trí, Hạ Điềm chỉ thẳng mặt Lạc Thần mà mắng:
“Anh mắc bệnh thần kinh à?”
Lạc Thần cũng đứng lên, một tay nới lỏng cà vạt, khiêu khích nhìn cô:
“Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Chuyện đến nước này, thật sự khiến Hạ Điềm điên lên, cô nghiêm nghị nhìn anh, nói:
“Anh muốn lấy tư cách chủ tịch công ty nói chuyện công việc với tôi, thì tốt, tôi sẽ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh. Nhưng mà anh lấy quyền gì hỏi chuyện về con gái tôi?”
Lạc Thần thản nhiên như không:
“Hạ Điềm, chúng ta còn chưa ly hôn, trên giấy tờ, tôi vẫn là chồng cô.”
“Anh còn dám nói anh là chồng tôi? Ha, xin lỗi, tôi không dám nhận. Giấy ly hôn đâu? Anh chuẩn bị không được thì nói một tiếng, tôi sẽ đem đến cho anh ký!”
Cô nói xong liếc mắt nhìn anh, chợt phát hiện anh đang đi về phía mình, vội nói:
“Anh đứng im đó! Nói chuyện không cần phải tới gần đây!”
Lạc Thần bước chậm rãi đến bên cạnh cô, Hạ Điềm phát hiện thần sắc của anh không đúng, vội lui về sau mấy bước. Ngay khoảnh khắc cô muốn xông ra ngoài, lại bị anh nắm cổ tay kéo lại.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Y Y là con của Cổ Trạch, đúng hay không?”
Lúc này, Hạ Điềm rất muốn bản thân mình có thể cứng rắn một chút, mạnh mẽ một chút, nhưng một lần, hai lần đều bị anh nghi ngờ, trong lòng cô như vụn vỡ.
Chát.
Cô vươn tay ra, bất ngờ tát lên mặt anh một cái, tiếng vang cực kỳ to rõ.
Lạc Thần hoàn toàn không tránh không né, để mặc cho cô đánh mình, trong mắt anh đã không còn sự bình tĩnh vốn có, không còn lại gì ngoài điên cuồng.
“Y Y là con của ai còn quan trọng không? Lạc Thần, anh không tin tưởng người mà anh đã chọn, anh nghi ngờ ánh mắt của mình như thế sao? Anh có tất cả, tiền tài, danh vọng, vẻ ngoài xuất chúng, thứ gì anh cũng tốt, nhưng anh lại không tự tin với bản thân mình như vậy. Nếu anh đã xác nhận Y Y không phải con mình, nếu anh đã muốn ly hôn, vậy con bé là con ai liên quan gì đến anh?”
Hạ Điềm mắng xong cũng có chút thở không nổi, cô vung tay ra, ý đồ tránh khỏi sự khống chế của Lạc Thần. Chỉ tiếc là anh nắm thật sự quá chặt, siết cô phát đau.
“Anh buông tay!”
Lạc Thần dùng lực kéo Hạ Điềm lại gần mình, tay còn lại giữ chặt eo cô, hờ hững nói:
“Cô nói đúng, con bé là con ai không liên quan đến tôi nữa, nhưng cô, thuộc về tôi. Cô là vợ tôi, cho nên, không được phép nằm dưới thân bất kỳ tên đàn ông nào!”
“Anh… mẹ nó chứ!”
Hạ Điềm nâng chân lên muốn đá anh, nhưng người này giống như đã đoán trước được cô sẽ làm thế, một cái lật người liền đem cô đè mạnh xuống sàn nhà.
Mặc dù té xuống như vậy, nhưng phía sau đầu Hạ Điềm được tay Lạc Thần đỡ lấy, không hề tổn thương chút nào.
Cô làm gì có tâm trí mà chú ý đến động tác nhỏ này của anh, hiện tại cô vừa sợ vừa giận, cố gắng giãy dụa, la hét:
“Tránh ra! Nếu anh làm gì tôi, tôi sẽ kiện anh!”
Lạc Thần một tay đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, dang chân ngồi trên bụng cô, khiến Hạ Điềm quẫy đạp một cách vô ích. Anh đột nhiên nở nụ cười, nhìn cô mà nói:
“Chuyện vợ chồng lên giường là rất thường tình, cô kiện được không?”
Hạ Điềm quá đỗi sợ hãi, bởi vì cánh tay đang sờ lên ngực mình khiến cô ý thức được một điều, anh ta không phải chỉ đang hù dọa cô!
Cô sững người lại, hỏi:
“Anh điên rồi?”
“Đúng vậy, tôi điên rồi. Vì cô mà điên rồi. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô cùng Cổ Trạch lăn lộn với nhau, tôi liền muốn giết người.”
Người ta nói vì yêu mà điên cuồng, nhưng Hạ Điềm chưa bao giờ tin vào điều đó, hiện tại thì… cô tin rồi. Ánh mắt đang đỏ lên của Lạc Thần chất chứa sự điên cuồng đó!
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp:
“Lần cuối cùng, tôi nói lần cuối, tôi và Cổ Trạch chỉ là bạn bình thường mà thôi, và tôi, không hề phản bội anh!”
Lạc Thần nhìn thẳng vào cô, phát hiện cô không giống như đang nói dối.
Anh đưa tay chạm vào mặt Hạ Điềm, cảm xúc mềm mại khiến anh như mất đi lý trí. Nửa tháng qua, anh đã đau khổ quá nhiều, mỗi đêm đều nhớ đến cô, muốn được ôm cô vào lòng. Hạ Điềm vô hình trung đã chiếm một vị trí trong tim anh, xóa cách nào cũng không xóa được!
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô. Cái hôn cất chứa cả nỗi nhớ và khổ sở của anh suốt thời gian qua.
Hạ Điềm không giãy được, cũng lười phải giãy dụa nữa, chỉ đơn giản nghiêng đầu sang bên cạnh, lại bị bàn tay thon dài của anh bóp chặt cằm.
Hởi thở ấm nóng phả lên gò má của cô, Hạ Điềm run rẩy nhắc nhở:
“Nếu anh thật sự làm gì có lỗi với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Ha ha, cô nói xem, người có lỗi ở đây là ai?” Lạc Thần chợt bật cười, ngón tay thon dài vuốt ve môi dưới của cô.