Bốn người trước mắt đều đã quen biết nhau từ lâu, đây tựa như một bữa cơm gia đình thân thuộc, mà cô chỉ là vị khách xa lạ ghé ngang qua, không khác gì vật cản trở.
Từ ban đầu Hạ Điềm đã biết nơi này không phải nơi cô thuộc về, chỉ vì ông nội của Lạc Thần rất yêu quý cô, nên cô mới thuận theo mà đến thăm. Kết quả, không thấy ông ấy đâu, lại nhảy ra hai vị tiểu thư này. Nói bọn họ không cố ý, cô không tin.
Lạc Thần để ý thấy Hạ Điềm ăn rất ít, cô chỉ ngồi im lặng lắng nghe bọn họ trò chuyện như một đứa nhỏ sợ sệt, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu. Hạ Điềm cũng nhận ra sự khác thường của bữa cơm này, anh há lại không hiểu ý đồ của Vương Tuyết Tình.
Chỉ thấy Vương Tuyết Tình ngoắc tay với người làm, nhỏ giọng nói gì đó. Lát sau, có người nâng khay bạc đựng một hộp thủy tinh lên, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
“Chú Lạc, hôm nay con mang thứ mà chú thích nhất tới đây.”
Trong hộp thủy tinh có ba cái bát màu trắng ngà, xung quanh chạm khắc họa tiết hình lá đơn giản, trông sơ qua không có gì đặc biệt nhưng lại khiến Lạc Chi Quang cười nhăn cả khóe mắt.
“Ồ? Đây là Bát Định Châu, cảm ơn con, bộ sưu tập của chú lại có thêm mấy thứ đồ cổ đáng giá rồi.”
Tuy không phải là vàng bạc châu báu, nhưng những thứ đồ cổ từ thời xa xưa thế này khiến Lạc Chi Quang rất thích thú.
Lạc Hy cũng ra vẻ ngạc nhiên:
“Woa, chị chu đáo quá, lần nào đến chơi cũng tặng quà cho bố hết.”
Hạ Điềm lại càng thêm ngượng ngùng. Vốn dĩ chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng Vương Tuyết Tình lại mang quà đắt tiền theo, còn trúng ngay thứ Lạc lão gia muốn... trùng hợp quá rồi.
Nhìn ba người trò chuyện quên trời quên đất, Lạc Thần cong khóe môi. Chuyện này, tám phần là bố anh sắp xếp. Ông ấy chưa từng nhúng tay vào những việc anh làm, bất kể là việc gì. Nhưng hiện tại lại vì chiều theo ý của Vương Tuyết Tình và Lạc Hy mà bày ra bữa tiệc gia đình đầy âm mưu quái quỷ này, thật lố bịch.
Nam nhân nghiêng người tới trước, ân cần gắp một đũa thịt bỏ vào chén Hạ Điềm, cười nhìn cô:
“Hôm nay em làm việc vất vả còn chưa ăn tối, ăn nhiều chút.”
Cả bốn người, bao gồm Hạ Điềm trong đó đều ngây ngẩn vì động tác này của anh.
Lạc Thần nhướng mày, hỏi:
“Sao vậy? Em không thích thịt? Đợi lát nữa tôi đưa em đi ăn món khác.”
“Anh nói gì vậy? Không phải hai người tới đây ăn tối sao? Còn ăn món gì nữa?” Lạc Hy khó hiểu.
Thấy anh ra vẻ như vậy, Hạ Điềm che miệng, suýt thì phì cười. Cô ngây thơ nhìn về phía Lạc Hy, nói:
“Nơi này quá sang trọng, đúng là không thích hợp để ăn tối."
Sau đó quay sang cười với Vương Tuyết Tình:
"Chị Tuyết Tình thấy đúng không?"
“Ai là chị của cô!” Vương Tuyết Tình không muốn để ý tới Hạ Điềm nhưng bị người gọi đích danh rất khó chịu.
Lạc Hy thấy vậy hừ một tiếng:
“Chị Tuyết Tình, mặc kệ cô ta.”
Lạc Thần đặt đũa xuống, chợt hỏi:
“Bố, ông nội đâu rồi?”
Lạc Chi Quang gọi người mang mấy cái bát cổ đi cất rồi mới nói:
“Ông của con không khỏe nên đi nghỉ trước rồi.”
“Vậy sao? Con đưa Hạ Điềm tới để gặp ông, nhưng nếu ông đã nghỉ ngơi, vậy bọn con cũng đi trước đây, không làm phiền mọi người nữa.”
Một câu nói đơn giản, lại khiến mỗi người có suy nghĩ không giống nhau. Vương Tuyết Tình đặt tay lên đùi, vò chặt góc váy để khống chế biểu cảm của mình. Lạc Hy nhăn mày khó chịu, thật không hiểu sao anh hai lại bênh vực người ngoài như thế. Mà Lạc Chi Quang thì phát hiện con trai đang ngầm chống đối mình.
Nam nhân không quan tâm tới ba người, đưa tay vuốt tóc Hạ Điềm:
“Em mệt rồi phải không? Tôi đưa em về nghỉ.”
“Tôi…”
“Không cần nói nữa!”
Hạ Điềm còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lạc Thần nắm tay kéo dậy, cô ngơ ngác đứng lên, sau đó lại ngơ ngác đi theo anh. Lúc quay đầu, chỉ thấy ba người trên bàn ăn đang căm tức nhìn cô, không khỏi rùng mình một cái.
Cô cúi gằm mặt, vừa đi theo Lạc Thần vừa nhỏ giọng líu ríu: “Làm vậy không tốt lắm đâu…”
“Chẳng lẽ để em ở lại cho họ trêu đùa thì tốt hơn?”
Anh chợt dừng bước, báo hại cô không chú ý mà đâm sầm vào tấm lưng rộng của anh.
Lạc Thần đưa tay đỡ cô, hai người đột nhiên im lặng khiến không khí dường như đông đặc lại.
Trước cửa vào biệt thự không có người, xung quanh trăm hoa nở rộ, ánh đèn vàng nhạt nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan tuấn mỹ của anh, đẹp đến lóa mắt cô.
Hạ Điềm ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, bị ánh mắt quá đỗi nghiêm túc của anh làm cho cứng đờ, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng của bản thân.
Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mai của thiếu nữ, nam nhân đưa tay vén tóc cô, chậm rãi nói:
“Ngay từ đầu tôi không đến gần em là vì sợ Vương Tuyết Tình gây chuyện với em vô cớ, hơn nữa, chỉ cần qua năm tháng, chúng ta sẽ không còn dính dáng gì đến nhau. Nhưng thời gian này, tôi không dám tiếp cận em là vì... sợ bản thân không kiềm chế được. Kết quả, cho dù đã giữ khoảng cách nhưng cũng không kiềm chế nổi.”
Bàn tay mang theo hơi ấm chậm rãi vuốt ve vành tai nhỏ của cô.
“Hạ Điềm, tôi động lòng rồi. "
Anh nắm tay cô đặt lên trước ngực mình, nói:
"Nghe được không? Tiếng tim đập loạn vì em.”